Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1217: Ngươi có thể làm gì




Cả hội trường yên tĩnh như chết, đến tiếng của một cái kim rơi cũng có thể nghe được.
Không ai có thể ngờ tới, tại nơi đầu sóng ngọn gió này, trên ngọn lửa đang bốc hừng hực này, người con gái lại nhẹ nhàng bâng quơ giội lên một thùng dầu như vậy.
Ngay cả Vân Miểu sư thái bên cạnh trong vòng một khoảng thời gian ngắn ảo tưởng rằng, cô cháu gái của mình có phải đã bị trường hợp như vậy làm cho sợ hãi, điên rồi!?
Sau vài giây lặng ngắt như tờ, trong hội trường phát ra những âm thanh tuyệt đỉnh như sóng thần!
Ở phía xa tại Trung Hải, trước màn hình TV, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng lúng túng không nói nên lời.
Vú Vương giật mình che miệng há to, vẻ mặt vô cùng yêu thương và rối rắm nhìn Tuệ Lâm trên TV.
Dương Thần cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt, hung hăng nhéo một cái, hơi thở trở nên khó khăn!
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê bên cạnh nhẹ nhàng run rẩy, cắn chặt môi rưới, bỗng chốc quay người bước lên lầu.
- Tiểu thư, cô đi đâu vậy?
Vú Vương lo lắng hỏi.
- Nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Nhược Khê thản nhiên nói câu này, cũng không quay đầu lại bước vào phòng của mình.
Dương Thần không một chút cử động đứng yên tại chỗ, cũng không rảnh để quan tâm xem trong lòng Lâm Nhược Khê rốt cuộc có ý nghĩ như thế nào, trong đầu của mình, cũng đã loạn lung tung lên rồi.
Mà giờ phút này, Tuệ Lâm đứng trong hội trường là trung tâm của sự chú ý dường như đã trút bỏ được gánh nặng, nhẹ nhõm đi nhiều.
Đối mặt với mọi cái nhìn, Tuệ Lâm cười nói:
- Tôi không muốn che che giấu tình cảm của bản thân, bởi vì bản thân tình cảm tôi vốn không thể khống chế được.
Từ rất lâu rồi, khi lần đầu tiên được gặp anh rể, tôi đã rất tò mò về anh, thời gian ở cùng nhau lâu dần liền biến thành thích.
Nhưng hi vọng mọi người không phải dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn tôi, tôi biết rất rõ, chị và anh rể đối với tôi rất tốt, giống như với một người em gái thông thường.
Tôi chưa từng mơ một giấc mơ không phải của mình, anh rể của tôi cũng không hề vượt qua cái giới hạn nào đó, con người không được làm từ gỗ, sao có thể nói là cắt đứt mọi tình cảm liền có thể cắt đứt ngay được.
Ngày hôm đó, anh rể của tôi vì cảnh diễn hôn, ra sức đánh Trương Khải Uy, cũng xuất phát từ việc bảo vệ tôi, mà không hề có ý gì khác.
Nếu mọi người không chịu tin, có thể mời đạo diễn Dư Thạc và nhân viên làm việc tại hiện trường lúc đó làm chứng, trước giờ tôi chưa từng chủ động thêu dệt.
Ở điểm này, tôi không thể nhượng bộ, bởi vì việc này không chỉ có liên quan đến phẩm chất đạo đức của tôi, mà còn liên quan đến công việc của chị gái tôi, đức hạnh của anh rể tôi.
Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là ngôi sao ca nhạc, không còn là diễn viên, càng không phải là một người nghệ sĩ, tôi chỉ là Tuệ Lâm, một cô gái bình thường không cần phải lo lắng đến thanh danh, không cần che giấu tình cảm của chính mình…
Nói đến đây, Tuệ Lâm lặng lẽ lùi lại một bước, cúi người chào thật sâu, liền bồng bềnh nhẹ nhàng bước xuống bục.
Mãi đến khi Vân Miểu che cho cô đi vào hậu trường, các phóng viên mới nhào tới như điên muốn hỏi thêm nhiều nữa.
Nhưng các vệ sĩ đã bị hạ mệnh lệnh chết, tuyệt đối không buông tha bất cứ kẻ nào còn dám đi quấy rối.
Đi vào hành lang thông ra phía sau, Vân Miểu ôm lấy bả vai cháu gái, trìu mến và vui mừng nói:
- Tuệ Nhi, cháu làm rất đúng, đợi lát nữa bà nội sẽ cử người thanh toán tên phóng viên gây sự kia.
Tuệ Lâm lắc lắc đầu, khẽ cười nói:
- Không cần nữa, bà nội, cháu đã nói sau khi rút khỏi làng giải trí, bọn họ muốn ra sao thì ra, những ngày này sẽ dần đi vào quên lãng mà.
- Cháu thật sự…không hát?
Vân Miểu có chút kinh ngạc.
- Dạ.
Tuệ Lâm gật đầu.
Sắc mặt Vân Miểu phức tạp, bùi ngùi thở dài:
- Nói ra cũng lạ, vốn phản đối cháu hát, Lâm gia nhà chúng ta mặc dù không được như trước, nhưng cũng có mặt mũi trong nhân gian, cháu là một tiểu thư khuê các, ra ngoài làm diễn viên để làm gì.
Nhưng sau đó, bà nội phát hiện cháu trên sân khấu thực sự rất vui vẻ, cũng cảm thấy rất tuyệt.
Hiện giờ, đột nhiên cháu nói không hát nữa, bà biết đây là việc cháu thích nhất, cháu vứt bỏ như vậy, cháu không cảm thấy tiếc nuối sao?
Tuệ Lâm gắng cười, lắc lắc đầu:
- Cháu không tiếc, cháu đã trải nghiệm qua rồi, đã đủ rồi.
- Hừ, nên trách tên Dương Thần kia! Đã không chịu đón nhận cháu, lại đổ lên đầu cháu bao nhiêu chuyện như vậy! Giờ cũng tốt, trốn ở Trung Hải đến bóng người cũng không thấy đâu, để cô gái như cháu một thân một mình đối mặt với một bầy sói đói…
- Bà nội, việc này sao có thể trách Dương Thần, anh ấy là vì cháu mà, chắc chắn anh ấy cũng không chịu nổi.
Tuệ Lâm vội vàng nói.
- Đã vậy rồi còn nói đỡ cho tên tiểu tử hỗn xược kia.
Vân Miểu bất đắc dĩ thở dài:
- Tuệ Nhi, vậy tiếp theo cháu muốn như thế nào, không hát nữa rồi, dù sao cũng phải tìm một việc nhỏ để làm đi.
Tuệ Lâm hơi cúi đầu một lúc lâu, âm thanh sâu thẳm nói:
- Bà nội, cháu muốn về Nga Mi thanh tu một thời gian, để bản thân yên tĩnh một chút…
Vân Miểu dường như cũng sớm đoán được, không có gì bất ngờ, gật đầu nói:
- Cũng tốt, cũng lâu rồi bà không về sơn môn, cháu quay về vừa đúng lúc chăm sóc một chút, Thục Sơn chúng ta hiện giờ nhân khẩu tàn tụi, cứ tiếp tục như vậy, khó tránh khỏi việc biến mất, sau khi cháu quay lại, tĩnh dưỡng bản thân, cũng dạy nhóm sư đệ tiểu muội của cháu tập võ một chút.
- Dạ, vậy bà cũng bảo trọng nhé.
Tuệ Lâm nhẹ nhàng ôm lấy người thân duy nhất.
Đôi mắt Vân Miểu hơi đỏ lên, miễn cưỡng cười vỗ vỗ lưng cháu gái:
- Yên tâm đi, cháu xem bà nội còn khỏe như vậy, qua một thời gian bà sẽ về Nga Mi thăm cháu.
Tình cảm dịu dàng của hai bà cháu có vẻ hòa thuận vui vẻ ấm áp trong hành lang.
Lão nhân mặc áo bào xám yên lặng đứng ở phía sau, vẻ mặt thổn thức, thương tiếc than thở.

Sau khi kết thúc buổi trực tiếp trên TV, trận phong ba này dần dần biến thành một loạt các cuộc đối đầu trên inte.
Có người ủng hộ Tuệ Lâm dám nghĩ dám làm, lại có người cho rằng Tuệ Lâm lăng xê ác ý, nhưng trên thực tế, Tuệ Lâm đã lựa chọn rời khỏi giới văn nghệ, lại làm cho tin tức càng thêm nặng ký.
Đã đứng ở độ cao như vậy, đột nhiên nói đi là đi, thậm chí đã sắp trình diễn tại đêm liên hoan tết âm lịch cũng dứt khoát vứt bỏ, rất nhiều người đã hoàn toàn tin tưởng vào sự thanh bạch của Tuệ Lâm.
Một người phụ nữ có thể nói vứt bỏ danh lợi và địa vị là vứt bỏ, sao có thể ỷ thế ức hiếp người, huống chi, chỉ cần lấy thanh danh của Tuệ Lâm, cũng đã không cần phải lăng xê rồi.
Tuy nhiên, sự tình tạp nham này, Dương Thần lại không suy nghĩ nhiều.
Sau khi đứng yên một cách ngơ ngác rất lâu, Dương Thần yên lặng lên lầu, gõ cửa phòng Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê không mở cửa, ở trong phòng nhẹ giọng nói:
- Em không biết gì hết, không nghe thấy gì, em cần nghỉ ngơi.
Tuy rằng bị ngăn cách bằng một cánh cửa, Dương Thần vẫn nghe rất rõ cô đang nói gì.
Sống cùng nhau lâu như vậy, tâm tư của Lâm Nhược Khê, Dương Thần hiểu rất rõ.
Cô không muốn đối mặt với tất cả, cũng vừa không muốn cản trở quyết định của Dương Thần.
Thời gian này, nếu Dương Thần không đến Yến Kinh thăm Tuệ Lâm một chút, tâm cô không đành lòng, nhưng sự ích kỷ của cô lại không đành lòng với chính mình.
Cho nên, đơn giản chỉ cần giả vờ như không biết gì, cho dù là giả bộ, cũng dễ hơn so với việc thản nhiên mà đối mặt.
Dương Thần không do dự hơn nữa, sau khi ra cửa, trực tiếp chạy đến Yến Kinh với tốc độ nhanh nhất.
Tìm thấy tu vi của Vân Miểu sư thái và áo xám tro cũng không phải việc khó, sau khi góc bí mật xuất hiện, Dương Thần lập tức đi tới bãi đỗ xe.
Vân Miểu và áo xám tro đang bàn chuyện gì đó, đi từ hướng của hội trường ra.
Khi nhìn thấy Dương Thần đứng lặng hồi lâu bên chiếc xe, hai người sững sờ trong chốc lát.
- Tuệ Lâm đâu?
Dương Thần hỏi thẳng vào vấn đề, tìm một vòng ở gần đây đều không tìm thấy Tuệ Lâm.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Thần, Vân Miểu cuối cùng đã bình phục một chút sự phẫn nộ.
- Ngươi đến muộn rồi, con bé đã ngồi xe đi từ sớm rồi.
Vân Miểu nói.
- Đi đâu?
Dương Thần kinh ngạc hỏi.
- Về Nga Mi, con bé muốn thanh tu một thời gian, còn bảo ta nói cho các người biết, công việc của nó sẽ ngừng lại hết.
Vân Miểu thản nhiên nói.
Dương Thần có chút bực bội, cảm giác áy náy với Tuệ Lâm càng mãnh liệt hơn, bản thân trước còn từng nói với cô ấy về việc làm sao để vượt qua khó khăn, không ngờ cuối cùng Tuệ Lâm lại là người hy sinh!
- Cháu đi tìm cô ấy, không thể để cô ấy đi một mình như vậy được.
Không đợi Dương Thần xuất phát, Vân Miểu liền hô to một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Ngươi tìm Tuệ Lâm để làm gì? Ngươi có thể đem tới cho Tuệ Lâm hạnh phúc à? Ngươi có thể khiến cho Tuệ Lâm ngẩng đầu lên trước mặt mọi người sao!? Ngươi có thể làm gì cho nó?
- Cháu…
Dương Thần ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nói không nên lời.
- Cái gì ngươi cũng không thể làm, lúc này Tuệ Lâm cũng sẽ không hi vọng ngươi đi tìm nó, nó là một con bé biết điều, nếu ngươi muốn để nó thanh thản một chút thì để cho nó một mình về Nga Mi đi.
Vân Miểu thở dài yếu ớt, báo cho áo xám tro lập tức đi về hướng xe, xê qua người Dương Thần.
Mãi cho đến khi xe của Vân Miểu đã đi, Dương Thần đứng đó cũng không thể phục hồi lại tinh thần.

Cùng lúc đó, ở Bắc Cực xa xôi.
Đúng là tháng của cực đêm, trên dải băng dài đằng đẵng bao la bát ngát, không gian tối om, đầy sao rực rỡ, giống như toàn bộ Bắc Cực luyện thành một mảnh, tự thành một thế giới.
Nhưng ở dưới tầng băng kề sát điểm Bắc Cực, từng do Nghiêm Bất Vấn tạo thành một phòng thí nghiệm khổng lồ, không khí kỳ dị khác thường.
Hàn quang cháy đỏ rực chiếu lên toàn bộ phòng thí nghiệm như ban ngày, màn hình máy tính lớn nhúc nhích các loại số liệu và tin tức phức tạp.
Ở trung tâm phòng thí nghiệm, trên một cái bàn giải phẫu cơ thể khổng lồ, chi chít ống dẫn và đường dây lắt nhắt, đang hấp thụ một khối cơ thể nam giới.
Bốn phía của bàn giải phẫu là dụng cụ thí nghiệm khoa học kỳ dị đứng phân biệt do bốn cái cọc kim loại màu xám bạc tạo thành, giống như là bốn cái cột nước vặn vẹo do bốn đầu hội tụ mà thành!
Điểm hội tụ của bốn cột nước do một đoàn năng lượng mờ nhạt không ngừng cô đọng mà thành!
Nhưng người con trai này có thân thể to lớn, trần như nhộng, tứ chi bị cố định ở đằng kia, hoàn toàn không thể giãy ra được!
Người này rõ ràng là Dương Liệt!
Tuy rằng vẫn còn ý thức thanh tỉnh, nhưng Dương Liệt hận không thể hôn mê đi!
Chỉ vì một đoàn năng lượng u ám đục ngầu lơ lửng trên bàn giải phẫu đang vận sức chờ phát động để ăn mòn anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.