Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 256:




Mười một giờ Ninh Mẫn đi đến bờ biển, trực thăng dã đỗ ở đó. Mươi hai giờ Ninh Mẫn cùng Hoành Vy đu đến bệnh biện.
Đến sảnh bệnh viện, Ninh Mẫn gọi điện cho Hách Quân, sau đó thủ hạ của Hách Quân đi xuống, đưa các cô lên. Bởi vì thân phận cua Hoắc Khải Hàng có chút đặc thù nên công tác bảo vệ được bảo hộ đặc biệt. Không có sự cho phép thò khôg được vào.
Tâm trạng của Ninh Mẫn rất phức tạp.
Biết được Hoắc Khải Hàng nhiều năm như vậy, cô vẫn nghĩ mình là người phụ nữ duy nhất của anh ấy, mà anh cũng ho là như vậy nhưng kết quả thì sao?
Mạc dù hiện tại bọn cô không còn yêu nhau nữa, nhưng cô có thể khẳng định: Cố Đơn, là con của anh.
Mà anh không biết chuyện đó. Thậm chí anh còn không biết mình cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ.
Cố Hiểu, Cố Hiểu..... Hiện tại, cô cảm thấy cái tên này thật đáng buồn. Cuộc sống của cô ấy sao mà ma sui quỷ khiến như vậy?
Mỗi tổ tình báo mỗi người đều có chuyện riêng của mình. Khi cô quen cô ấy, cô cảm giác cô ấy có một cỗ mặc cảm tự ti. Mà cô ấy rất giỏi, nhưng mà đối mặt với người khác cô ấy không có tự tin.
Chẳng lẽ vì một phần tự ti, làm cho cô không dám nói cho của của đứa nhỏ là cô đã mang thai?
Hừ, khả năng tình huống càng trở nên phức tạp, dù sao tình hình chính trị lúc đó rất phức tạp.
Mặc kệ thế nào, cô ấy yêu Hoắc Khải Hàng, đây là chắc chắn, cho nên mới lẳng lặng sinh Cố Đơn, cho dù là bà mẹ độc thân, cũng không hối hận. Giống như cô ngày trước.
Nữ nhân, một khi yêu, chỉ số thông minh chỉ bằng không.
Vì yê si, yêu điên cuồng, rất ngốc.
Một đường trầm tư, đi đến trước cửa phòng, vừa nhấc đầu. Ninh Mẫn thấy Hách Quân đứng ở trước cửa gật đầu chào, mặt nhòn một cái nói: “ Cô đã đến rồi!”
Kết quả như vậy, không nằm ngoài ý nghĩ của cô.
Nếu Hoắc Khải Hàng mà bị bệnh nghiêm trọng như lời nói, bệnh viện đã sớm yêu cầu chuyển viện. Người có thân phận đặc biệt, bệnh viện nếu không nắm chaces mười phần, sao dám lưu lại, họ đâu dám gánh chịu trách nhiệm.
“ Có thông báo nhà họ Hoắc chưa?” Cô ngạc nhiển hỏi.
“ Không!” Hách Quân nhìn về phía Hoành Vy: “ Thật không nghĩ đến, phu nhân cũng tới!”
“ Hãy gọi tôi là Hoành Vy!” Cô thản nhiên sử đúng, cách sưng hô bư vậy cô vẫn bài sích nó.
Hách Quân ngừng nói nở nụ cười: Bạn của Ninh Mẫn, tính tình cũng rất ngang bướng.
Ba người vào phòng bệnh, trong phòng đèn vẫn sáng.
Ninh mẫn có chút ngoài ý muốn: Hoắc Khải Hàng đã tỉnh, dưới ánh đèn màu trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, cằm nhô ra, cái trán cao, hai mắt sâu húp, khuôn mặt tiều tụy, vô thần, môi trắng bệch, đang nhìn cô.
Hôm ny anh so với khi ở bên Úc có chút suy sút hơn.
Mũi của cô có chút cay.
Hoành Vy cũng nhìn thấy, cảm thấy có chút khiếp sợ: theo sự hiểu biết của cô về Hoắc Khải Hàng, vĩnh viễn là mang áo tây, giaỳ da, cẩn thận tỉ mỉ, giống như tảng băng, lãnh khốc, không giống hiện tại, bênh tật, lộ ra một sự cô độc. Xé lớp ngụy trang, anh cũng chỉ là người bình thường.
“ Đêna đây?” Anh gọi.
“ Ừ!” Ninh Mẫn đáp lại.
“ Các ngươid ra ngoài đi, tôi cùng Mẫn Mẫn nói chuyện một lát!” Anh nói với những người khác.
Ninh Mẫn quay đầu: “ Vy, cậu đợi mình ở bên ngoài!”
Hoành Vy gật đầu đi ra bên ngoài. Hách Quân đi theo, đonhs cửa lại.
Phòng bệnh im lặng cực kỳ , chỉ nghe thấy tiếng máy điều hòa đang làm việc.
Ninh mẫn đứng cách anh một bước ngắn, nhưng lại như xa vạn dặm.
Cô có thể thấy các mao mạch nhỏ dưới da anh, cảm thấy nọi tâm anh trống rỗng bi thương, không mở lòng.
Cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng, cái gì cũng không nói được, dây rhanh quản như bị hư, một âu cung không nói được, trước mắt hiện lênanh mắt lạnh lùng của Cố Đơn, cùng với hành vi như điên của Cố Hiểu.
“ Ngồi đi!”
“ Vâng!” Cô vẫn đứng.
Một tiếng thở dài làm không khí xáo trộn, Hoắc Khải Hàng nhìn thấy khuôn mặt mình yêu nhiều năm, một cô bi thương lại bùng lên.
“ Trước kia, khi chúng ta rời xa, anh nghĩ chúng ta có thể tìm thấy nhau, anh cũng kiên trì, sẽ có một tương lai tốt đẹp. Hôm nay, khi anh hị bệnh, anh sốt cao, rốt cuộc anh hiểu được, nhất định phải có duyên phận. Cho dù anh níu kéo như thế nào, cũng không được, cũng không thể tranh cùng vận mệnh.”
Anh quay đầu, nhì ngoài cửa sổ, giọng noia nhẹ nhàng mang theo sự tuyệt vọng.
Đúng, tuyệt vọng.
Anh giống như nhận ra, không hề cưỡng cầu, không có đả thương, nhưng máu lại chảy. Ánh mắt anh đau đớn. Nư là có một con dao cắt sợi dây định mênh của anh và cô.
Nó rất đau, nhưng anh rất bình tĩnh để cho nó cắt.
Một lúc sau, anh cúi đầu, nhìn cánh tay đang truyền dịch, nhẹ nhàng vô, nói: “ Năm anh mười bảy tuổi, khi anh biết đến tình yêu, chính khi anh xúc động, anh gặp gỡ em, anh mới biết, yêu mọt người, tom bị rung động, bị chinh phục. Cuộ sống rất đơn giản, ngững cảm giác kia thì không giống. Yêu, là cho tâm mình rộn rạo, cho nhau ấm áp.
“ Anh nghĩ chúng ta có thể vĩnh viễn ấp áp như vậy, đó là người anh thích đầu tiên trong hai mươi năm. Là em cho anh sự nhiệt tình, làm cho anh giống người bình hường, biết tức giận. Anh nghĩ nó đễ là quá khứ rồi. Khi đó, em thuộc về anh mà anh cũng thuộc về em. Vận mệnh đã cho chúng ta một khoảng thời gian hạnh phúc. Chúng ta cũng có thể sống với nhau đến suốt đời. Đáng tiếc...”
“ Thật xin lỗi, là anh không tốt, anh đã bỏ rơi em. Thật xin lỗi, anh muốn níu kéo em, anh đã không từ thủ đoạn. Đúng, anh không từ thủ đoạn. Nhưng mà, sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu anh mà từ thủ đoạn nữa thì em sẽ cách xa anh, anh không muốn vậy.” Anh nhẹ nhàng hítbmootj hơi, nhắm mắt lại, có cía gì đoa lăn trên má, yết hầu bị chặn lại, giống như đang nhẫn nhịn.
“ Anh yêu em!” Anh nhẹ nhàng nới ra ba chữ.
Lòng của cô, cũng run rẩy theo.
Anh mở mắt, trong đó mơ đi, chớp động một cái: “ Nếu mất đi em, anh sẽ không yêu ai nữa.”
Lòng của cô, cũng đau đớn theo môi run rẩy: “ Lam sao! Anh có thể...”
Anh lại lắc đầu: “ Đừng khuyên. Có một số việc, không phải cái gì lý trí cũng điều khiển được. Anh nợ em, rất nhiều.”
“ Hoắc Khải Hàng!” Cô nhẹ nhàng gọi, anh lại làm cô đau lòn. Anh không nợ cô. Mỗi người đều có lập trường của mình.
“ Anh biết em yêu Vãn Vãn. Anh cũng yêu. Đối vơi tình yêu của em, anh không bằng được. Yên tâm, anh sẽ mang con trả lại hộ em. Chờ anh xuất viện, về Quỳnh Thành, anh sẽ đem quyền dám hộ chuyển cho em. Đến lúc đó, anh nghĩ em, cunhg với Đình Phong, và Vãn Vãn, gặp mặt một lần để tạm biệt. Có chuyện, anh nghĩ muốn cùng em nói rõ! Mọi tứ đều về Vãn Vãn...”
Ninh Mẫn nghe vậy, cảm thấy giữa hai ngườ, đã xong rồi, cô không rõ, anh còn muốn nói cái gì, ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn quanh cô, rất đau đớn, nhưng cô không có hỏi được.
“ Được!” Thật vất vả cô mới nói được.
“ Anh nghĩ mình đã nói xong, em về đi. Quay về chăm sóc Vãn Vãn đi! Em đang có thai, không nên để mệt. Hãy nghỉ ngơi nhiều. Thôi, em về đi cậu ta không thấy em lại rối rắm lên đó!” Giọng nói của anh rất mệt mỏi, nhưng lại lộ ra vẻ quan tâm. Từ đầu đến cuối anh không trách cô lấy một câu.
“ Vâng!” Cô gật đầu, quay đầu lại có giọt nước mắt lăn xuống.
Cô lau nước mắt, đi ra ngoài cửa, trước mắt cô hiện ên hình ảnh mấy năm về trước giữa anh và cô.... có yêu, có đau, có hận, có chia tay, bọn cô càng ngày càng xa nhau, dần dần thành hai đườn thẳng song song.
Cô quay đầu mọi thứ đều thay đổi, chuyện ngoài ya muốn đã chia rẽ hai người.
Là do cô yêu không đủ sâu sao? Có lẽ là vậy!
Khi hai người yêu nhau, đầu tiên vì gia tộc mà anh buông tay cô, sau đó lại liều mạng tìm cô quay về, cô lại tìm được một người khác dịu dàng với mình, vậy là hai bọn cô không thể trở lại như lúc ban đầu.
Do yêu không đủ sâu, nếu sâu thì không như vậy.
Anh rất tốt, là cô không tốt.
Ninh Mẫn xoay người, đi vài bước bỗng nhớ ra một chuyện, quay đầu: “ Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“ Được!” Anh cúi đầu đáp ứng.
“ Mười bốn năm trước...” Lưỡi cửa cô nói được bốn chữ, nhưng không nói được ữa.
“ Làm sao vậy!” Anh hỏi.
“ Quên đi, em không hỏi nữa!” Việc kia, cô còn không có xác định, cũng không nên nói cho anh biết, nhỡ làm anh thương tâm.
“ Anh nghỉ ngơi đi!” Cô đi qua bên ngoài.
"Mẫn Mẫn. . . . . ." Phía sau cô bỗng nhiên có giọng nói vang lên còn có tiếng xuống giường.
Cô xoay người, nhìn thấy anh đang đứng trước mặt, dáng cao, ánh mắt lộ ra chút chờ mong: “ Có thể... ôm em một cái không?”
lời nayg, làm cho tâm cô đau thắt lại. Anh là một người kiêu ngạo, mà khi yêu cô lại trở nên hẹn mọn như vậy.
Trách không được Cố Hiểu nói: Cô đang ở trong phúc mà không biét hưởng.
Anh yêu cô như vậy, lại bị cô phụ.
Cô cắn môi: “ Được!”
Anh dang hai tay, đem cô ôm trọn, ôm chặt , anh không muốn buông tay. Mặt cô gác lên vai anh, hai tay nhẹ nhàng đan vào nhau, cảm giác quen thuộc kia, cái ôm này, từng lam cho cô ngại ngùng. Hiện tại chỉ còn chua sót.
“ Chúc em hạnh phúc!”
Q phút cuối cùng, cái ôm cuối cùng, vọi vàng chấm dứt, anh nói nhỏ một câu, ở trên trán cô ấn lên một nụ hôn.
“ Anh cũng vậy!” giọng nói của cô nhẹ nhàng.
Anh cười xoay người. Hạnh phúc của anh sớm đã mất. Cô đi rồi, tim của anh, cũng đã chết.
Anh nhìn phía trước mọi thứ đều nhòe đi, hóa ra là nước mắt.
Hách Quân đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng, suy nghĩ một câu: từ xưa đa tinht không cùng hận.
Ninh Mân rơi lệ, đi dưới đèn đường, nước mắt bị gió nhanh thổi đi, tâm cô cũng bình yên trở lại.
“ Tất cả đều đã qua!” Thở dài, để gió bay đi.
Hoành Vy thấy bóng dáng đó, kinh ngạc hỏi: “Hối hận sao?”
Ninh Mẫn tự hỏi hối hận sao?
Yêu nhiều năm như vậy, yêu say đắm, cuối cùng lại để lại vết thương trong lòng. Có một người nam nhân khác trở thành bờ vai ho cô tựa vào. Người nam nhân này thật tốt hơn với người nam nhân kia sao?
“ Tin hay không, nếu không phải cậu mang thai con của Đông Đình Phong, có lẽ cậu với Hoắc Khải Hàng đã gương vỡ lại lành. Đông Đình Phong có thể đến với cậu, chỉ có một nguyên nhân, anh ta so với Hoắc Khải Hàng biết lợi dụng hơn. Anh ta buông tha sự nghiệp khi gặp cậu, tất cả đều lấy cậu àm trung tâm. ,à cái đó Hoắc Khải Hàng không cho cậu được!”
Hoành Vy tiếp tục nói: “ Đều nói đàn ông mà không lấy sự nghiệp làm trọng, thì không phải đàn ông tốt. Đàn ông đều lấy sự nghiệp làm trọng. Hoắc Khải Hàng không sai, cậu cũng không sai. Bây giờ cậu nên khóc, sau này không khóc nữa. Mẫn, cậu có yêu anh ta không.
Bầu trời đêm có sao, nhưng trong mắt cô đều là hình ảnh Đông Đình Phong cười với cô. Ninh Mẫn nhìn, ngược lại mỉm cười: đúng cô rất yêu anh bây giờ cô lại có một cuộc sống mới.
Cô lại được sinh ra, cuộc sống lại bắt đầu.
Đứng yên lặng trong gió, cô đột nhiên gọi điện, chỉ một giây, đầu bên kia hiện lên giọng nói dịu dàng, chạm đến đáy lòng cô, rất ngọt ngào.
“ Còn chưa ngủ?”
“ Vâng!” Cô nhìn trăng, rất sáng, thấy được bóng dáng anh hiện ra.
“ Có chút nhớ anh!”
Bên cạnh Hoành Vy liếc cô một cái.
Bên kia đầu dây, anh lẳng lặng cười: “ Anh đang ngắm trăng”
“ Em cũng vậy!”
“ Có muốn anh qua đó với em? Làm sao bây giờ? Mới xa em một chút mà anh cứ tưởng mấy năm vậy!”
So sánh khoa trương.
Cô không thể nói là cô đang ở bên ngoài, chỉ nói: “ Khoảng cách giúp gia tăng tình cảm”
“ Em đang nói là anh nhàm chán sao?”
“ Không có!” cô cười, trong lòng ngọt ngào: “ Chúng ta không có hẹn hò! Hiện tại lại giống hư cảm giác đó!”
“ Anh có nên mua hoa, chạy đến dưới lầu nhà em, đàn ghi ta, hát bài hát rồi tặng hoa...” anh hay nói giỡn.
“ Đường đường là Đon đại thiếu gia, lại đi tỏ tình bằng cách này sao?” Tâm tình của cô vui lên hớn hở.
“ Anh thích tốc chiến tốc thắng!” Anh cúi đàu cười xấu xa.
Mặt của cô nóng lên: “ Đông đại thiếu, anh không lãng mạng gì hết!”
“ Trước kia anh không có nghiên cứu qua chuyện tỏ tình? Để sau đi! Chờ anh nghiên cứu xong, nhất định sẽ làm cho em xem...”
“ Được rồi, em mỏi mắt chờ mong? Mà sao giờ anh chưa ngủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.