Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 239:




Nghê Mịch chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, hồi hộp xoay người nhìn, người đứng ở trước mặt ông, áo khoác ngoài đơn giản, chiếc váy đỏ đan len, chân mang đôi boot cao, hai tay bỏ vào trong túi áo khoác, cằm giương nhẹ, người vốn nên đợi ở bệnh viện chăm sóc người nhà: Ninh Mẫn.
“Ninh tiểu thư?”
Nghê Mịch quay đầu, liếc nhìn bảo tiêu chặn đường, quay bước trở về hỏi: “Là cô hẹn tôi sao?”
“Phải.”
“Có gì muốn nói sao?”
“Chuyện này không phải chỉ vài ba câu là nói rõ, mời vào trong ngồi, chờ một chút, chúng ta nói chuyện có thể có thời gian dài.”
Những lời này không phải do Ninh Mẫn nói, mà là giọng nói của một người đàn ông có thể khiến người ta hết hồn trả lời.
Ngay sau đó, một người đàn ông vốn không nên xuất hiện ở đây, lại đi vào tầm mắt của Nghê Mịch.
“Đông… Đông đại thiếu?”
Nghê Mịch kinh ngạc đứng đó, tròng mắt trừng hình cầu, thiếu chút nữa đã lăn ra.
“Nhiều ngày không gặp, bác sĩ Nghê không lẽ đã quên tôi rồi sao?”
Đông Đình Phong mặc bộ quần áo màu đen, chân mang giày quân nhân, hai tay đút vào túi quần, toàn thân lộ ra hơi thở ưu nhã của một con báo nhưng nguy hiểm, hắn nhàn nhạt liếc mắt, ánh mắt thâm sâu lóe lên, liền không thể nắm lấy vầng sang ào ào rơi xuống.
Trong lòng Nghê Mịch càng thêm bất an.
Đôi vợ chồng này, không phải đã tan vỡ rồi sao?
Đột nhiên Nghê Mịch mơ hồ cảm thấy đã rơi vào cảm bẫy, nói không được nữa, rầu ri vòng đi vào.
Trong ghế lô, đi theo ra ngoài, sắc mặt Đổng Gia có chút trắng bệch, bỗng nhiên đứng tại chỗ,nhìn thấy một màn này, tươi cười có chút gượng ép, bà không rõ đây là xảy ra chuyện gì, ngược lại hỏi Na Dĩnh đi bên cạnh:
“Hiểu Hiểu đâu?”
“Hiểu Hiểu ở chung với tôi.”
Ninh Mẫn nhàn nhạt nói tiếp: “Bà Đổng xin chờ một chút, tôi sẽ kêu đưa Hiểu Hiểu lại đây
“Cô quay lại ghế lô số 11, khi quay lại trên tay kéo theo một người, đúng là Cố Hiểu.”
Chẳng qua là sắc mặt Cố Hiểu giống như sang sớm không có nắng mặt trời một màu đen cực kì ảm đạm ,lúc chống lại ánh mắt của Đổng Gia ,loé lên một cái cô ta trầm mặt không kêu quay đầu nhìn người chồng chỉ cách cô ta năm bước ,vẫn như cũ không lên tiếng trong lúc đó ,mặt mài có vẻ sa sút …
“Hiểu Hiểu!”
Đổng Gia muốn hỏi cái gì, nhuung lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tình cảnh nhu này rất quỷ dị bầu không khí có chút ngưng đọng.
Vài người ngồi xuống Đông Đình Phong lấy thân phận là chủ nhân kêu ngườ ta dâng trà
Giữa trưa, lúc 12:10
Xe của Hoắc Khải Hàng và Hoắc Trường Bình kẻ trước người sau lái vào Mai trang.
Sau khi HOắc Trường Bình xuống xe, HOắc Khải Hàng đi lên, tự mình đẩy x echo ông, một bên nhàn nhạt nói: “Nhị thúc, thúc cảm thấy phong cảnh ở đay thế nào?”
“Phong cảnh Mai trang, tuy là nhân tạo nhưng mỗi một chỗ đều rất tinh xảo. Có điều, đến nay thúc cũng không biết rõ ông chủ ở đây là ai? Mở cũng được tám năm rồi.. Nghe nói lợi nhuận ở đây rất phong phú, những người có tiền ở Quỳnh Thành, rãnh rỗi đều thích đến nơi này. Là nơi tu tâm dưỡng tính rất tốt. Chẳng qua là chi phí quá mức tốn kém.”
Hoắc Khải Hàng ngẩng đầu nhìn một cái:
“Nhị thúc nếu yêu thích nơi này, sau này có thể thường xuyên tới. Nơi này là con mở đó.”
Hoắc Trường Bình nở nụ cười, cũng không ngoài ý muốn,
Hai người nói chuyện tào lao một hồi, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi vào ghế lô số 12.
Khoảng khắc bước vào, có tiếng nói ồn ào truyền vào lỗ tai, Hoắc Trường Bình không khỏi quay đầu hỏi:
“Còn có người khác sao?”
“Dạ, con quen biết vài người.
Lúc này, Hách Quân tiến vào, vén toàn bộ màn che lên, tiếng nói chuyện nhao nhao bên trong ngừng lại, hai bên đối mặt nhìn nhau.
Đổng Gia thấy HOắc Trường Bình thiếu chút nữa lảo đảo, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Nghê Mịch thấy Hoắc Trường Bình, tay cầm chén trà run lên làm đổ nước ra ngoài, đáy mắt có chút kinh hoàng chợt lóe.
Còn Hoắc Trường Bình khi thấy tất cả mọi người trong phòng, ngậm miệng lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại, ánh mắt lợi hại đảo qua Đông Đình Phong và Ninh Mẫn, vẻ mặt kinh ngạc nhất thời không thể thu hồi: ánh mắt dừng lại trên người Đổng Gia và Nghê Mịch, sau đó ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên nguwoif Cố Hiểu, nói:
“Khải Hàng, hôm nay con đúng là mời không ít người tới nhỉ!”
“Nhiều người náo nhiệt, dễ xử lý công việc!”
Hoắc Khải Hàng nhàn nhạt nói, đẩy người tới phía trước, quay đầu nói với Hách Quân đang ở phía sau lưng:
“Mời bảo tiêu và trợ lý của nhị thúc qua phòng bên cạnh uống trà đi. Chúng tôi nói chuyện ở đây có lẽ sẽ rất lâu.”
Thủ hạ của HOắc Trường Bình đều bị ngăn lại, bọn họ hai mặt nhìn nhau, không biết có nên rời đi hay không.
“Các ngươi đi ra ngoài đi, tôi ngồi ở đây một chút, có việc sẽ gọi các nguơi!”
Hoắc Trường Bình phất phất tay, vẻ mặt đã khôi phục.
Những người kia đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhốt tất cả tâm tư của mọi người trong căn phòng này, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cho dù là Đổng GIa, hay là Nghê Mịch hoặc là Cố Hiểu, thậm chí HOắc Trường Bình, cũng không biết.
“Có thể hút thuốc lá không?”
Hoắc Trường Bình hỏi.
Ông bị nghiện thuốc lá rất nghiêm trọng, một khi rảnh rỗi, lửa khói của thuốc sẽ không rời tay.
“Xin lỗi, nơi này có phụ nữ, cấm hút thuốc.”
Hoắc Khải Hàng nói.
“A.” không hút thuốc lá, Hoắc Trường Bình cảm thấy cả người không được tự nhiên, cười quái dị một tiếng:
“Hôm nay là muốn hát tuồng nào đây?”
Ông tựa vào trong xe lăn, tư thế ngồi ngược lại rất thanh thản nha.
“Còn có một vị chưa đến, chờ một lúc đã, rồi chúng ta sẽ từ từ nghiên cứu, chơi đùa.. xem coi sẽ hát như thế nào..”
Vẻ mặt Ninh Mẫn không chút thay đổi nhìn đống hồ treo tường, khi thời gian chỉ đúng 12:10, cô đi ra ngoài, thuận tay để rèm vải xuống.
Cô đi tới cửa, đúng ở nơi đó, chờ.
Chốc lát, cửa lại mở ra lần nữa, lúc này người tới là Cố tam phu nhân Qúy Như Tịch…
Quý Như Tịch thấy cô, vẻ mặt mang theo chút tức giận, cũng không quan sát hoàn cảnh xung quanh, lạnh lùng nói:
“Đồ đâu? Lúc này, cô đừng nghĩ muốn giỡn mặt với tôi một lần nữa…”
Ninh Mẫn cười cực kỳ lạnh lùng, rãnh rối đóng cửa lại, lôi kéo bà vào trong rèm vai vừa được buông xuống:
“Này, cô làm gì thế?”
“Cho bà đến nhìn trò hay nè.”
Quý Như Tịch làm gù tránh thoát Ninh Mẫn, bị dắt đi vào, đến khi nhìn rõ mấy người trong phòng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, giống như có người cầm một cục đá chà xát lên lưng bà, vừa nhanh vừa vội, mà cái lạnh đó nhanh chóng thấm vào bên trong xương thịt.
Nhưng cuối , cùng thì bà cũng từng trải qua chuyện đời, không có lộ vẻ kinh hoàng, ngược lại quét mắt một vòng, liền lên tiếng chào hỏi:
“Ơ, một gậy che không thể chống đỡ nổi nhiều người cùng một chỗ, mấy người tụ họp lại làm gì vậy? Khải Hàng, con tụ họp lại là muốn ăn tiệc sao? Còn có Đông Đình Phong, không phải cậu và Ninh Sênh Ca đã ly hôn sao? Sao hôm nay lại dây dưa một chỗ với cô ta rồi hả? chẳng lẽ hai người muốn tái hôn hả?”
Bà cười ưu nhã lịch sự, giống như hoa đào nở rộ trong gió xuân.
Đông Đình Phong không để ý đến bà.
Hoắc Khải Hàng lại lịch sự kéo bà lại ghế ngồi:
“Chào mọi người, vì có một chuyện, tôi muốn giải quyết một lần cho xong! Dì, mời dì ngồi nghe con nói.. Chuyện này cũng có liên quan tới dì..”
Quý Như Tịch bình tĩnh nhìn thoáng qua, đè xuống bất an trong lòng, cười cười ngồi xuống.
Mọi người đã đến đông đủ, ánh mắt Ninh Mẫn nhàn nhạt liếc qua mỗi người, ngồi bên cạnh Đông Đình Phong, chăm chú nhìn hắn, hắn cũng quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt cô, lúc đối mặt với cô, ánh mắt cảu hắn luôn ấm áp như vậy.
“Bắt đầu đi!”
Hắn trầm thấp nói, dưới bàn nhẹ nắm lấy cánh tay đang run của cô.
Trong lòng bàn tay cảm nhận hơi nóng ấm áp kia, giống như cỗ vũ rất lớn cho cô.
Cô gật đầu, lấy điện thoại ra, mở lên, ấn vào, mở video trong tài liệu ra, một giọng nói trong không khí vang lên.
“Tính huống của Hoắc Khuynh Vãn như thế nào?”
Đây là Hoắc Trường Bình đang nói chuyện, âm thanh ẩn chứa tiếng cười.
“Coi như tạm ổn.”
Đây là Nghê Mịch trả lời, thật yên lặng.
Một hỏi một đáp, giống như đagg nói đến chuyện trong nhà, thế nhưng người pử đây cũng rất nhẹ nhàng, đều đó không có khả năng là không có ý nghĩa gì, càng không phải là một ông chú đang quan tâm vãn bối.
Dáng vẻ tươi cười của Hoắc Trường Bình méo xẹo.
Cái trán Nghê Mịch vụt ụt toát ra mồ hôi.
Đổng Gia thì tay trái cầm tay phải, vẻ mặt khác thường.
Lông mày của Qúy Như Thương nhăn lại.
Cố Hiểu từ từ nhắm hai mắt, dựa vào. Một bộ dáng rất mệt mỏi.
Na Dĩnh ngồi ở bên cạnh ôm ngực, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đông Đình Phong và Ninh Mẫn, sắc mặt bình tĩnh.
Hoắc Khải Hàng ngồi ở vị trí bên ngoài, để ý phản ứng của mọi nguwoif—vẻ mặt của hắn khiến người ta cảm thấy: Ai dám bước ra khỏi chỗ này, hắn rất có thể không nương tay mà túm họ trở về.
Tiếp tục là đối thoại giữa bọn họ:
“Có khả năng chữa khỏi hay không? Vắc-xin phòng bệnh đó gây hại được bao nhiêu.”
“Vắc-xin phòng bệnh đó có tác dụng như vậy. Tôi không có tăng liều lượng. Tăng liều lượng sẽ khiến HOắc Khuynh Vãn chết nhanh hơn. Về phần có chữa khỏi hay không, cái này chủ yếu coi xứng hình có tìm được tủy thích hợp không đã!”
“Hoắc Khải Hàng và Ninh Sênh Ca, mấy ngày nay hai người ở chung một chỗ! Có khả năng, có trợ giúp..”
“giúp như thế nào?”
“Để cho bọn họ hòa thuận! Ra tay trên người Ninh Sênh Ca, để cô sinh thêm một đứa bé nữa, là được..”
“Hoắc tiên sinh, bây giờ không phải là thời kỳ thụ thai của Ninh Sênh Ca! Bọn họ không có khả năng buông tha cơ hội chẩn đoán bệnh ngoại quốc.”
“Cho nên, tôi mới kêu ngài bức cô ấy.”
“Rất khó, Ninh Sênh Ca không phải người phụ nữ bình thường, được rồi, cố gắng thôi.”
Cùng với tiếng thở dài nặng nề, đoạn đối thoại cũng dừng lại, trong phòng, một mảnh yên tĩnh khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.