Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 138:




Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nhận. Bây giờ, có lẽ hắn đang họp, hoặc là đang tiếp kiến nhân vật quan trọng nào đó, điện thoại chắc đang ở chỗ Dương Khai hoặc là đang để chế độ yên lặng. Anh ta cau mày, dập máy.
Chuyện đã trở nên phức tạp.
Hoắc thiếu cho rằng Ninh Mẫn đang nằm trong tay Mạc Thần Chi nhưng trên thực tế, cô đang sống tốt bên cạnh một người đàn ông khác, cô đang sắm vai phu nhân vô danh của một nhân vật truyền kỳ khác, thậm chí đối mặt anh ta, cô còn không chịu thừa nhận mình chính là Ninh Mẫn.
Nha đầu kia đã yêu Đông Đình Phong sao?
Theo như anh ta biết: Ninh Mẫn và Đông Đình Phong chưa từng qua lại bao giờ. Bọn họ căn bản chính là hai người xa lạ. Nếu như nói, sân bay Hoa Châu chính là nơi thân phận bắt đầu bị tráo đổi, như vậy hai người đó quen biết nhau không quá bốn mươi ngày.
Thời gian bốn mươi ngày có thể phá vỡ được tình yêu của cô dành cho Hoắc thiếu sao?
Theo lí thì không thể.
Nhưng có một điểm anh ta tin rằng, trải qua sự việc ở Trúc Quốc chắc chắn Ninh Mẫn sẽ hận Hoắc thiếu.
Các thành viên Liệp Phong chết quá thê thảm, Mạc Thần Chi đã từng gửi cho Hoắc thiếu một đoạn video khoe khoang về kiệt tác của hắn. Những chiến sĩ tinh anh bên cạnh Hoắc thiếu, họ đang ở độ tuổi đẹp nhất nhưng từng người từng người một phải ra đi. Những người đứng xem còn rùng mình sợ hãi huống hồ là người trải nghiệm!
Đối mặt với sự ra đi của đồng đội nhưng lại không làm được gì, cảm giác đó thật sự rất đau khổ.
Vì vậy, cô hận Hoắc thiếu là chuyện bình thường.
Nhưng cuối cùng không phải cô vẫn trở về nước được sao?
Hơn nữa còn may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, không hề lên chuyến bay đó. Thành công bảo vệ mạng sống của mình.
Trong tình huống này, cô chọn cách ẩn nấp trong Đông gia thay vì liên lạc với Hoắc thiếu, đó là vì cái gì?
Anh ta thật sự không giải thích được.
Chứng kiến cảnh Đông Đình Phong nắm tay Ninh Mẫn rời đi, trái tim của anh ta giống như bị đâm trúng, đặc biệt không thoải mái, giống như thứ trên danh nghĩa là do anh ta bảo vệ nhưng lại bị người khác lấy đi, cho dù anh ta không phải là chủ sở hữu mà chỉ là người chịu trách nhiệm trông coi.
Anh ta chỉ biết một chuyện: Cô là của Hoắc thiếu, Đông Đình Phong không được phép chạm vào, cho dù chỉ là nắm tay cũng không được…
Giây phút này, đáy mắt hắn hiện rõ vẻ tức giận.
Đặc biệt là vừa nãy anh ta ngửi thấy mùi hoa Freesia nhàn nhạt trên người Đông Đình Phong, điều này khiến anh ta càng lúc càng bực.
Đông Đình Phong là người thế nào, anh ta hiểu rõ, 6 năm trước, lí lịch của hắn sạch sẽ không có bất kỳ tin tức tình ái nào, ngược lại 6 năm nay, hắn liên tiếp lên báo, nhưng trên thực tế, tất cả tin tức đó chỉ là suy đoán của cánh truyền thông.
Sự mập mờ trên bức ảnh mãi mãi chỉ là mập mờ, người phụ nữ thật sự được hắn nghiêm túc đối xử thì không có, điểm này, anh ta có thể khẳng định: Trên mỗi một tấm hình, ánh mắt người đàn ông vĩnh viễn là vẻ lạnh lùng, không có nửa điểm để ý. Cho dù là ánh mắt ngẫu nhiên bị chụp được, giống như đang nhìn ngắm nhưng kì thực hoàn toàn không có chút nhiệt tình. Đó chính là điểm chung của những bức ảnh kia.
Nhưng hôm nay, anh ta nhìn thấy sự lo lắng trên nét mặt người đàn ông này, hắn vừa xuất hiện không hề nghĩ nhiều liền đuổi anh ta đi.
Đây là điều khác thường.
Trực giác nói cho anh ta biết: Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn sợ rằng đã có gì đó. Cô nam quả nữ, lại trên danh nghĩa là vợ chồng.
Chỉ cần nghĩ như vậy, mí mắt của anh ta liền giật giật, vì vậy anh ta lại gọi điện cho Dương Khai, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Dương Khai truyền tới:
“Có việc gì?”
“Hoắc thiếu đâu?”
“Đang cùng Bộ trưởng Hoắc tiếp kiến Mạc Nghiêu Chi của Trúc Quốc để đàm phán về vấn đề ngoại giao của hai nước cùng với chuyện bàn giao hài cốt các thành viên Liệp Phong.”
“Bắt đầu bao lâu rồi?”
“Hai tiếng!”
“Còn bao lâu nữa thì kết thúc?”
“Không rõ lắm!”
“Gặp mặt xong nói Hoắc thiếu gọi điện cho tôi!”
“Được!”
Anh ta cúp mắt, nặng nề thở dài một tiếng, anh ta cởi áo ngoài ra, bước vào trong xe.
***
Trong phòng trên lầu.
Ninh Mẫn uể oải dựa vào người Đông Đình Phong, còn hắn đang dùng nụ hôn mềm mại của mình cưng chiều mái tóc của cô, sau đó cúi đầu sát vào tai cô dịu dàng:
“Nếu như cảm thấy mệt thì ngủ đi! Anh phải đi làm chút chuyện!”
“Ừ!”
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, không muốn động, thanh âm nói ra có vẻ miễn cưỡng.
Hắn nói hắn phải đi, nhưng trong lòng thực sự quyến luyến bầu không khí này.
“A Ninh, em có thích đến bán cầu nam không, chỗ đó ấm áp hơn nhiều, ví dụ như Austraylia…”
“Đã từng muốn đến.”
“Hiện giờ còn muốn không?”
Cô suy nghĩ, ánh mắt mở to quan sát, hắn dựa lưng vào thành giường, ánh mắt mang theo nét ấm áp say tình.
“Có ý gì?”
“Có thể anh phải qua bên đó xử lí chút chuyện. Em theo anh qua đó một chuyến được không?”
Cô lập tức cau mày:
“Lúc này nhiều chuyện như vậy… Anh vẫn phải xuất ngoại sao?”
“Chuyện trước mắt rất dễ giải quyết. Có lẽ ngày mai sẽ xong!”
“Nhanh như vậy sao?”
“Ừ!”
Cô nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy giống như hắn không muốn cô tiếp xúc với Hách Quân, nên cố ý mượn cớ này.
“Có lẽ tôi nên đi một chuyến. Chỉ cần anh sắp xếp thời gian, tôi sẽ đi cùng.”
Lời nói mềm mại mang théo chút kiều diễm ma mị, nó khiến hắn không nhịn được lại cúi đầu hôn một cái, nụ hôn ấy hại hắn thiếu chút không ra khỏi giường được.
Ninh Mẫn vùi mình trong chăn, mặc kệ tất cả chỉ ngủ, mặt không chịu được nóng ran lên. Dưới nhà vẫn còn khách, vậy mà bọn họ vẫn trên lầu quyến luyến đối phương. Cô thật sự là hư hỏng mà!
Cũng lẽ vậy!
Lúc này, cô hiểu rõ, cô và tình yêu quá khứ đã cách xa rất xa, không quay lại được nữa.
Trên cơ thể cô lưu lại rất nhiều dấu tích của Đông Đình Phong, những hồi ức đó đang từng chút từng chút che nấp đi tất cả quá khứ đã qua.
Thực sự cô nên trở về.
Cô phải đòi lại công đạo cho các thành viên đội Liệp Phong, cô nên điều tra cái chết của Lý Hưởng một cách rõ ràng, cô cũng phải tìm hiểu xem ai đã gây ra vụ cướp máy bay, cô phải điều tra cẩn thận. Đây mới chính là những chuyện cô nên làm, nhưng cô tại sao lại không còn chút dũng cảm nào, thực sự không còn giống cô chút nào?
Cô cố vùi mình trong chăn, liều mạng thu mình lại để tìm lí do: Cô phải tích lũy sức mạnh của mình. Đúng, cô cần thời gian để dưỡng thương. Những chuyện kia sau này hẵng nói.
Sau đó, cô nói với chính mình như vậy, nhưng trong lòng lại thở dài.
Haizzz, cũng không biết Hách Quân đã đi chưa?
Chuyện này thật bực! Có lẽ anh ta vẫn đứng ngoài cửa.
Đối với con người Hách Quân, cô không thể nói là rất hiểu, nhưng hai người đã từng là cộng sự, và cùng quên mình vì Hoắc thiếu.
Đó là người rất có năng lực, có đầu óc, giỏi về khả năng dùng người, và phân tích, đúng, anh ta còn có trí nhớ siêu việt… là thủ hạ tin cậy nhất của Hoắc thiếu, làm việc có lúc còn không từ thủ đoạn, thuộc vào loại người ngoan cố để đạt được mục đích. Đừng thấy xuất thân anh ta là gia đình nho giáo mà xem thường, thật ra anh ta là một con sói. Tham vọng rất lớn.
Bọn họ đã từng giao đấu qua, người này về phương diện chiến đấu tương đối yếu, đó cũng không thể trách anh ta, cô từ nhỏ đã luyện võ, còn anh ta vì tự vệ nên lớn lên mới học. Khoảng cách ở phương diện này không thể đem ra so sánh.
Người này ở Quỳnh Thành được mọi người rất kính trọng gọi một tiếng: Hách tiên sinh, hay là Hách đại ca, nhưng trước mặt cô, anh ta rất khiêm tốn.
Anh ta tôn trọng cô không chỉ bởi vì cô là người đứng đầu đội Liệp Phong mà còn vì cô là người yêu của Hoắc Khải Hàng.
Nguyên nhân thứ hai quan trọng hơn nhiều.
Người đàn ông này đối với Hoắc Khải Hàng hết mực trung thành.
Cô còn nhớ, sau khi làm bạn gái bí mật của Hoắc thiếu, có một hôm, nhân Hoắc thiếu đang họp, anh ta gọi cô đến Lục Âm Hạ nói chuyện, loanh quanh một vòng mới vào chủ đề chính.
“Đội trưởng Ninh, cô và Hoắc thiếu đang hẹn hè sao? Đây hình như có chút công tư bất minh thì phải? Thỏ ăn ở cỏ gần hang. Không nên!”
Ngữ khí anh ta rất nhẹ, giống như đang trêu chọc.
Cô chớp mắt, khoanh tay hỏi lại:
“Cái gì nên mới chả không nên, tôi làm lỡ chuyện công sao? Không có điều luật nào quy định cấp trên không được qua lại với thuộc hạ của mình!”
“Đúng là không có!”
“Đã vậy, tại sao anh còn chỉ trích tôi công tư bất phân. Hách Quân, anh là trợ lí của Hoắc thiếu, không có quyền quản đến cuộc sống riêng tư của anh ấy!”
Cô cảm thấy anh ta có chút lắm chuyện.
Anh ta cười, vội vàng lắc đầu:
“Không phải chỉ trích. Chỉ là muốn làm hết bổn phẩn một người bạn tốt mà nhắc nhở Đội trưởng Ninh một câu!”
“Nếu là bạn tốt nhắc nhở, tôi sẽ rửa tai lắng nghe!”
“Vậy thì tôi nói, nhưng có lẽ sẽ có chút khó nghe!”
“Mời!”
Lúc đó, ánh mắt anh ta cực kì nghiêm túc:
“Đội trưởng Ninh, Hoắc thiếu chưa từng yêu ai, suốt 25 năm nay cậu ấy chưa có một ngày nào sống cho bản thân mình, mỗi ngày đều bận rộn, không có đến một phút để nghĩ đến sở thích cá nhân. Làm bạn gái cậu ấy cũng không phải chuyện dễ. Cô thật sự đã chuẩn bị tốt tâm lí hay chưa?”
Cô nghe đến đây liền cau mày, cảm thấy có chút tổn thương.
Anh ta vội vàng nói:
“Xin lỗi, có thể lời nói của tôi có chút thất lễ. Nhưng tôi làm vậy là vì Hoắc thiếu. Có người nói tình yêu là một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này, bởi vì các hormone trong cơ thể sẽ bị kích thích khiến người ta lầm tưởng đó là tình yêu. Mỗi người đều có những khoảng thời gian như vậy. Đội trưởng Ninh mới 17 tuồi, rất dễ bị nhầm tưởng, không thể khống chế được bản thân; Hoắc thiếu đã trải qua thời kì đó, một khi động lòng thì sẽ thật sự để tâm. Tôi nói như vậy chỉ hy vọng cô có thể có đầu có đuôi. Không nên vì rung động nhất thời mà liên lụy Hoắc thiếu.
Gặp một người mình thích không dễ, có thể khiến Hoắc thiếu động lòng mà mỉm cười, đó chính là kì tích của cô. Nhưng mong cô có thể dùng kì tích này rọi sáng của cuộc đời Hoắc thiếu, chứ không phải là một người qua đường khiến cậu ấy tổn thương…”
Nói vậy, trong mắt Hách Quân, cô và Hoắc Khải Hàng không tương xứng, bởi vì cô không phải con cháu gia tộc quyền quý để có thể giúp Hoắc thiếu thắng lợi trên sự nghiệp chính trị của mình.
Lúc đó, cô đã trả lời thế nào?
Cô như cười như không nói một câu:
“Có phải anh sợ tôi và bọn họ không môn đăng hộ đối, cuối cùng vì áp lực và bỏ đi?”
“Đội trưởng Ninh quả là có con mắt tinh tường. Đây chính là sự thật không thể trốn tránh.”
Cô mỉm cười, nói tiếp:
“Không có người nào có thể khẳng định lời mình nói sẽ thực hiện được hết, nhưng tôi chỉ muốn nói: Mục đích yêu của tôi không phải để điểm xuyết thêm cho tiết hoa, mà là đầu tư cả đời.
Hai người ở chung giống như hai chân của một con người, hai chân có bước đều ra sao, nhưng một chân khó có thể tránh khỏi vấp vào chân kia. Cuộc sống gập ghềnh là điều không thể tránh khỏi. Cũng giống như răng với môi, hữu hảo thế nào thì cũng có lúc cắn phải nhau.
Tôi chỉ có thể nói tôi dùng trái tim để giữ lấy. Chỉ cần anh ta không buông tay, tôi nhất định không bỏ. Cuộc sống sau này không thể chỉ có một người cố gắng. Tôi có thể là kì tích trong cuộc đời của anh ta, anh ta cũng là vật quan trọng trong cuộc đời tôi. Anh hy vọng tôi dũng cảm đến cùng, nhưng đồng thời anh ta cũng phải thể hiện sự chân thành. Trên cán cân tình têu, nỗ lực của chúng tôi phải cân xứng mới có thể đi đến cùng…
Haizzz, tôi nói này trợ lí Hách, anh lo lắng tôi sẽ từ bỏ Hoắc thiếu như vậy sao? Lại còn nghiêm túc chạy đến đây thuyết giáo, hại tôi cho rằng tôi đã câu dẫn một thiếu niên chưa trưởng thành. Không phải anh ta có quyền thế hơn tôi sao? Người nên lo lắng phải là tôi mới đúng, anh lo lắng nhầm người rồi… Tôi mới là kẻ yếu thế.”
Anh ta nghe xong lời oán thán của cô liền bật cười:
“Hết cách, ai bảo Hoắc thiếu của chúng tôi là người đàn ông ngây thơ, lớn xác nhưng tâm hồn thì chưa. Nhưng tiểu thư Ninh lại là hoa khôi xinh đẹp, đào hoa. Tôi phải lo lắng thay Hoắc thiếu…”
“Đừng, anh lo lắng như vậy hại tôi hoài nghi về giới tính của anh đấy.”
Anh ta lại cười lớn: “Ha, nếu tôi thật sự như vậy thì Hoắc thiếu đã sớm đá tôi rồi!”
Hách Quân đương nhiên không thể là Gay, nghe nói anh ta đang cất giấu một bạn gái rất tốt.
Chỉ là sau này, tình yêu của cô và Hoắc Khải Hàng cuối cùng không vượt qua được trải nghiệm thực tế, dễ dàng bị vỡ. Trước mặt quyền lực, tình yêu đó nhỏ bé vô cùng.
Cô thở dài, không muốn nghĩ nhiều, cả người trần trụi đều cuộn tròn trong chăn, niềm vui hiện lên trong đầu.
Cơ thể mệt mỏi. Cô ngủ thiếp đi.
***
Kiều Sâm đang ở phòng khách uống trà, nhìn thấy Đông Đình Phong đi từ trên tầng xuống, trên người đã mặt áo khoác ngoài, lúc đến gần cả người nồng nặc một mùi thơm mát, mà tim anh ta bất giác đập mạnh. Hắn lên đó đã hơn một tiếng, đều là người trưởng thành nên anh ta hiểu.
Lúc này, anh ta không muốn nghĩ nhiều, như vậy tim sẽ khó chịu.
Lúc này, anh ta cảm thấy một loại tình cảm nào đó của chính mình bị người ta bóp chết từ trong nôi.
“Tiểu Vũ Mao đâu?”
Anh ta hỏi.
“Cô ấy mệt đang ngủ.”
Đông Đình Phong trả lời.
Sắc mặt Kiều Sâm lạnh lại, biết rõ là kết quả sẽ vậy.
“Về người đàn ông trên đoạn video, cậu có nhìn rõ không?”
Đông Đình Phong chuyển sang vẫn đề chính.
“Có manh mối rồi, trở về tôi sẽ điều tra!”
“Vậy chia nhau hành động!”
“Được!”
Kiều Sâm quay đầu rời đi. Mặc dù anh ta rất muốn nói chuyện với Tiểu Vũ Mao, nhưng hiện tại xem ra có chút không thể, vẫn là chính sự quan trọng hơn.
“Đợi chút, ăn xong bữa trưa hãy đi! Đã lâu rồi không cùng nhau ăn bữa cơm!”
Đông Đình Phong gọi Kiều Sâm lại, sau đó hỏi:
“Ông nội đâu?”
“Đang ở thư phòng! Vừa nãy Lôi Lôi hỏi chuyện của Thôi Tán, chắc lúc này ông đang gọi hai mẹ con Lôi Lôi vào đó!”
Đông Đình Phong gật đầu, sau đó hỏi dì Lý bữa trưa đã xong chưa, dì Lý nói đầu bếp đã làm xong có thể ăn rồi. Hắn mới đến thư phòng, gõ cửa, Đông Lôi hồn vía bất định chạy ra mở cửa, bước chân có chút không vững, nhìn thấy hắn với ánh mắt là lạ, gọi xong tiếng “anh hai” cũng không nói gì thêm.
Hắn thoáng chút hiểu rõ: Ông nội chắc đã đem toàn bộ chuyện này nói với nha đầu này. Cũng nên nói. Hai anh em sau này không thể lại đấu khẩu châm chọc.
“Ông nội…”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng gọi một tiếng, ánh mắt dừng lại rồi chuyển sang người Hà Cúc Hoa, hắn đứng trước mặt bà:
“Mẹ… sau này, con vẫn muốn gọi mẹ là mẹ, bất kể là chân tướng sự thật ra sao, tiếng mẹ này con muốn gọi cả đời. Cho dù mẹ có oán hận con.”
Hà Cúc Hoa bình tĩnh nhìn khuôn mặt quen thuộc đó mà tinh thần phức tạp, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Trong mắt mẹ, con chính là con trai mẹ. Ta không trách con, cũng không trách Tiểu Dạng, chỉ là trong lòng ta khó chịu. Cẩn Chi, hãy cho ta chút thời gian để chấp nhận được không… Xin lỗi con…”
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Trong lòng bà khó chịu, đứa con trai mình yêu quý suốt 30 năm này lại gián tiếp khiến con trai bà bị thất lạc suốt 30 năm; người chồng mình hết mực yêu thương vì đứa cháu ngoại mà bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, để rồi bị ám sát. Cuộc đời của bà vốn tưởng hoàn mĩ, hạnh phúc, nhưng bởi vì bọn họ mà tan nát, 30 năm dài đằng đẵng, nếm trải những suy nghĩa, mối hận thù chua xót, đến hôm nay lại khó có thể thân thiết được với đứa con ruột của mình. Ân oán này thật sự dai dẳng.
Đông Đình Phong hơi buồn gật đầu:
“Con hiểu rõ!”
Lúc này Đông Lôi đột nhiên xông đến ôm lấy hắn, kêu lên:
“Em mặc kệ anh là con trai ai, trong mắt em, anh là anh trai em, tên khốn nạn đó… cút sang một bên… anh ta hại mẹ thành ra như vậy…”
Cô rất buồn, sự việc tại sao lại thành ra như vậy?
Cô mặc kệ ông nội có giải thích thế nào thì trong mắt cô, người đứng trước mặt đây mới chính là anh trai cô.
“Lôi Lôi, có lẽ em nên đứng từ góc độ của anh ta để suy nghĩ. Hãy dùng trái tim để cảm nhận. Dù sao đó vẫn là anh trai em…”
Hắn vuốt tóc cô: “Thử tiếp nhận. Đây vốn là chuyện mừng. Chỉ là có người đã khiến nó loạn lên. Chúng ta phải dùng tình cảm để hóa giải và chấp nhận sự thật này, không được cho kẻ đứng sau toại nguyện. Chúng ta không thể làm kẻ ngốc như vậy!”
Đông Lôi suy nghĩ cũng thấy đúng, nhưng không lên tiếng.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi! Chút nữa, mẹ, con phải đưa mẹ đến bệnh viện một chuyến, con phải xử lí chuyện này, đến lúc đó, Lôi Lôi, em cùng ông nội về Đông viên đi…”
Hắn nói.
“Chị dâu đó đâu? À là cô gái Ninh Vũ Mao đó.”
Đông Lôi liếc mắt lên trên lầu, tại sao lại không xuống?
“Đang ở trên lầu. Cô ấy hơi mệt, để cô ấy một mình một chút… Đợi chút nữa, đội xe của chúng ta hãy về Đông viên trước, sau đó mới đến bệnh viện…”
Những người ngoài đó, hắn nhất định phải dẫn đi.
Nhắc đến Ninh Vũ Mao, Đông Lục Phúc cuối cùng có cơ hội chen vào một câu:
“Cẩn Chi, cháu và nha đầu đó xảy ra chuyện gì?”
Đông Đình Phong mỉm cười:
“Ông nội, cô ấy là cháu dâu của người. Đợi ít ngày nữa, giải quyết xong chuyện của mẹ, Thôi Tán, và của Hàn Tịnh, cháu sẽ đi đăng ký kết hôn với cô ấy… Để cô ấy chính thức làm vợ cháu…”
Đáp án này mặc dù nằm trong dự liệu của Đông Lục Phúc, nhưng tận tai nghe thấy, ông vẫn hơi kinh ngạc, xuyên qua cửa sổ, phía xa kia ông có thể nhìn thấy đám người của Hách Quân vẫn đang đứng ngoài cửa.
Cảnh tượng xảy ra ngoài hoa viên lúc nãy ông cũng nhìn thấy. Một người như vậy lại trong tình huống này chạy đến tìm nha đầu Ninh Vũ Mao, có thể thấy cô rất quan trọng.
“Hách Quân thế nào rồi? Nha đầu đó có lai lịch thế nào?”
“Ông nội, chuyện này sau này cháu sẽ nói rõ với ông. Hiện giờ chúng ta phải giải quyết chuyện của Thôi Tán đã…”
Tạm thời, hắn không muốn để lộ thân phận của cô ra ngoài…
***
Hai tiếng sau, cổng lớn của Vườn Tử Kinh mở ra, ba chiếc xe nối đuôi nhau đi ra, xe của Kiều Sâm đi cuối cùng.
“Đại ca, làm sao bây giờ?”
Tiểu Cung hỏi: “Chiếc xe đó là của Đông Đình Phong, chiếc xe kia là của Đông lão gia… bên trong hình như ngồi kín người…”
Hách Quân ném điếu thuốc xuống, liếc mắt về phía cửa lớn:
“Cậu trông ở đây, tôi đi theo họ…”
Trên đường đi theo, Hách Quân lại gọi điện cho Hoắc Khải Hàng.
Lúc đó, Hoắc Khải Hàng vừa họp xong nhưng sau đó, hắn vẫn phải tiếp khách, hiện giờ hắn có nửa tiếng để đến thăm Vãn Vãn. Trước lúc tiếp khách, hắn có nhận được điện thoại của mẹ hắn nói Vãn Vãn đang sốt cao, nhưng hắn không thể đi được, cũng không biết lúc này con bé đã ra sao?
Đúng lúc hắn chạy đến phòng Ninh Khuynh Vãn thì Dương Khai đi tới, đưa điện thoại cho hắn:
“Hoắc thiếu, A Hách có gọi cho người, bảo ngài gọi lại!”
“Ừ!”
Hắn lập tức bấm số:
“Có chuyện gì?”
“Hoắc thiếu, người đã tìm được!”
Bảy chữ này khiến tim Hoắc Khải Hàng đập nhanh hơn, vui mừng quá đỗi, đây là tin tức tốt nhất hắn nghe được trong mấy tháng nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.