“Anh...”
Mộc Tuyết Nhi giơ cao tay phải, sau đó cô thở dài một hơi, nói với Hứa Quân: “Anh muốn tác thành cho tôi với nhị thiếu gia của Hứa gia thật sao? Hứa Quân, tôi sẽ không biết ơn anh, mà ngược lại càng xem thường anh hơn!”
Mộc Tuyết Nhi cho rằng, Hứa Quân nghe thấy lời của Mộc lão phu nhân và Lâm Chi, đồng ý ly hôn với mình!
Nhưng Mộc Tuyết Nhi lại càng cảm thấy chạnh lòng hơn, anh là loại đàn ông gì chứ?
Nếu như anh thật sự muốn cô hạnh phúc, tại sao lại không thể nỗ lực, mà lại để mình gả cho người khác chứ?
“Không phải, Tuyết Nhi, em hiểu nhầm rồi...”
“Anh im miệng cho tôi! Anh không nói cũng không ai bảo anh câm đâu!”
Hứa Quân đang định giải thích, Mộc Tuyết Nhi đã ngắt lời anh.
Hứa Quân cạn lời!
Vì Mộc Tuyết Nhi, lần đầu tiên Hứa Quân có suy nghĩ muốn quay về Hứa gia.
Chỉ cần một câu nói, một ánh mắt của Mộc Tuyết Nhi, Hứa Quân nhất định sẽ giữ chỗ sính lễ quý giá này lại, nói với cô, mình chính là nhị thiếu gia của Hứa gia ở Kinh thành!
Mộc Tuyết Nhi đi đến bên cạnh quản gia Lý, áy náy nói: “Ngài quản gia, mong ngài nói với nhị thiếu gia rằng, đã khiến anh ấy thất vọng rồi.”
“Được, được... Tôi... tôi giờ sẽ đi... đi ngay!”
Quản gia Lý lau mồ hôi lạnh trên trán, như trút được gánh nặng.
Vừa nãy ánh mắt của Hứa Quân đã dọa mất nửa cái mạng của quản gia Lý rồi!
“Mang hết cả đống sắt vụn này của Hứa gia đi luôn cho tôi!”
“Vâng, vâng...”
Trước khi quản gia Lý rời đi, Hứa Quân tức giận gầm lên.
Còn trên dưới Mộc gia chỉ có thể trơ mắt nhìn người của quản gia Lý, khiêng từng rương từng rương nào tiền mặt, đồ cổ, vàng bạc châu báu rời đi.
“Mộc Tuyết Nhi, con... con vì tên phế vật này mà làm vậy, có đáng không?” Lâm Chi là người đầu tiên phản ứng lại, bà ta chỉ vào Mộc Tuyết Nhi, hét lớn: “Đây là cơ hội duy nhất đời này để trở mình của con, con lại tự mình phá hủy nó. Đó là Hứa gia ở Kinh thành đấy, con gả vào đó, cả đời này còn có ai dám xem thường con?”
“Đúng thế, Tuyết Nhi, nhị thiếu gia của Hứa gia vừa mắt con là chuyện tốt tổ tiên Mộc gia phù hộ, sao con có thể từ chối?”
“Giờ thì hay rồi... Tuyết Nhi đắc tội Hứa gia, nói không chừng cả Mộc gia đều bị liên lụy.”
“Bà nội, Tuyết Nhi không có tinh thần cống hiến gì cả, nếu như nhị thiếu gia Hứa gia vừa mắt con, vì Mộc gia chúng ta, dù anh ta có trông có xấu đến mức nào đi chăng nữa, con cũng sẽ gả! Nhất định phải trừng phạt Tuyết Nhi mới được!”
“Đúng, bà nội, phải dạy cho nó một bài học!”
“...”
Người Mộc gia ai nấy đều tức giận hằm hằm, cứ như thể Mộc Tuyết Nhi là tội nhân của cả Mộc gia vậy.
Nhất là đám người Mộc Từ, đều đang mừng thầm... Mộc Tuyết Nhi đúng là đồ ngu ngốc, không chịu là nhị thiếu phu nhân, lại đi ở bên cạnh một tên phế vật.
“Mộc Tuyết Nhi, cô không đáng làm con cháu của Mộc gia!”
Trong tất cả những người ở đây, người tức giận nhất chính là Mộc lão phu nhân!
Mộc Tuyết Nhi gần như đã phá hỏng mơ ước của Mộc lão phu nhân!
“Bà nội, bà phải giữ gìn sức khỏe!”
Mộc Phong đảo mắt, đi đến trước mặt Mộc lão phu nhân, cười nói: “Bà nội, Mộc gia chúng ta luôn muốn được hợp tác với Tập đoàn Vương thị. Sao bà không để Tuyết Nhi đi đàm phán nhỉ? Nếu như cô ấy không đàm phán thành công thì để cả nhà Mộc Tuyết Nhi cút khỏi Mộc gia!”
Nghe thấy lời này, Mộc Tuyết Nhi lập tức lắc đầu nói: “Anh họ, chuyện này gần như không thể xảy ra, Tập đoàn Vương thị sao có thể hợp tác với Tập đoàn Mộc thị của chúng ta!”
Mộc gia chẳng qua chỉ là gia tộc hạng ba ở Lệ thành mà thôi.
Nhưng chủ tịch Tập đoàn Vương thị, Vương Phú Quý, lại là người giàu có nhất Lệ thành!
Đường đường là người giàu có nhất Lệ thành, há lại để Mộc gia vào mắt?
Đề xuất của Mộc Phong, căn bản là một bài toán không có lời giải.
Mộc lão phu nhân liếc nhìn Mộc Phong, trong lòng bà biết rõ, Mộc Phong muốn nhân cơ hội này đá Mộc Tuyết Nhi ra khỏi công ty.
Nhưng Mộc Tuyết Nhi ngay cả lời của bà nội là mình đây cũng không nghe thì còn giữ lại làm gì?
Vì vậy Mộc lão phu nhân hạ lệnh: “Mộc Tuyết Nhi, tôi cho cô thời gian ba ngày, đàm phán hợp tác thành công với Tập đoàn Vương thị! Nếu không thì cút khỏi Mộc gia!”
“Bà nội...”
“Nếu như cô không chịu, bây giờ lập tức có thể cút!”
Dứt lời, Mộc lão phu nhân được người hầu đỡ về phòng.
Ngay cả Lâm Chi cũng thấy thất vọng với Mộc Tuyết Nhi, lúc đi qua người cô, bà ta nghiến chặt răng nói: “Đáng đời! Đều là do con tự làm tự chịu! Cả đời này con cứ ở bên cạnh tên phế vật đấy đi!”
Trái tim Mộc Tuyết Nhi lập tức đau nhói như bị dao đâm, nhưng cô cố kìm nước mắt lại.
Lúc này sự yếu đuối của cô, chỉ đổi lấy ánh mắt xem thường của người Mộc gia mà thôi.
Nhưng Mộc Phong vẫn không định bỏ qua cho Mộc Tuyết Nhi, cậu ta ngạo nghễ nói: “Mộc Tuyết Nhi, trả chìa khóa xe bà nội đưa em lại cho anh! Mau lên!”
Nói rồi, Mộc Phong chuẩn bị giành lấy chìa khóa chiếc xe Benz S350 từ trong tay cô.
Nhưng đúng lúc này, Hứa Quân tóm lấy tay Mộc Phong, hừ lạnh nói: “Xe là do bà nội cho Tuyết Nhi, dựa vào đâu mà phải đưa cho anh?”
Vừa nãy Mộc lão phu nhân tức giận bừng bừng, quả thật quên mất không thu lại chìa khóa xe.
“Tuyết Nhi, đưa chìa khóa xe cho anh!” Hứa Quân lấy chìa khóa chiếc xe Benz ở trong tay Mộc Tuyết Nhi, ném vào trong hồ nước cách đó không xa, khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một chiếc xe Benz mà thôi, còn chẳng xứng để Tuyết Nhi nhà tôi ngồi!”
“Mày...”
Mộc Phong sững sờ.
Nhưng khi Mộc Phong hoàn hồn lại thì Hứa Quân đã kéo Mộc Tuyết Nhi rời khỏi Mộc gia.
Trên đường đi, Hứa Quân dè dặt hỏi Mộc Tuyết Nhi: “Em có muốn ký hợp đồng đàm phán hợp tác với Tập đoàn Vương thị không?”
“Nói thừa!”
Mộc Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Hứa Quân, rồi lại bất lực nói: “Nhưng sao có thể được chứ? Quản lý cấp cao của Tập đoàn Vương thị chắc chắn sẽ không chịu gặp tôi đâu! Nếu như tôi bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, sau này đừng nói là nuôi anh, ngay cả tôi cũng chỉ có thể hít khí trời để sống qua ngày.”
“Thế thì để anh nuôi em là được rồi.”
“Hờ hờ... Được thôi, vậy anh nuôi tôi đi, cũng để tôi có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác.”
Mộc Tuyết Nhi cười lạnh, làm như thể tức giận đáp lại.
Cô cũng mong có một bờ vai để dựa vào, thế nhưng Hứa Quân có thể chắc?
Hứa Quân không nói thêm gì nữa, anh xuống xe giữa đường.
Mộc Tuyết Nhi cũng đang muốn yên tĩnh một mình, nên không hỏi Hứa Quân đi đâu làm gì.
“Trên thế giới này, chỉ có em có thể khiến anh thay đổi, cũng chỉ vì em, anh mới nguyện ý chấp nhận và tha thứ cho một số người!”
Nhìn xe của Mộc Tuyết Nhi đi xa dần, Hứa Quân tự nhủ.
Trong khoảng thời gian hơn hai năm, chỉ có Mộc Tuyết Nhi không bỏ mặc Hứa Quân, bất giác, cô đã trở thành người Hứa Quân quan tâm nhất.
Hứa Quân rút một chiếc điện thoại cũ ra, gọi cho quản gia Lý: “Trong vòng mười lăm phút, ông phải xuất hiện trước cửa Tập đoàn Vương thị!”
“Vâng, vâng... Nhị thiếu gia, cậu muốn mạng của tôi...”
Nhận được điện thoại của Hứa Quân, quản gia Lý thấp thỏm không yên.
Ông ấy còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng lại nhận ra nhị thiếu gia đã cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Hứa Quân bước chân vào Tập đoàn Vương thị.
Tập đoàn Vương thị chẳng qua chỉ là một công ty con của Hứa gia, còn về người giàu có nhất Lệ thành - Vương Phú Quý, ngay cả tư cách bước chân vào thế lực cốt lõi của Hứa gia cũng không có.
Hứa Quân ngồi trong sảnh tầng một đợi quản gia Lý, nhưng vài phút sau, một cô gái ăn mặc trang điểm đẹp đẽ ở quầy lễ tân đi đến trước mặt anh.
Cô ta nhìn Hứa Quân một lượt từ trên xuống dưới, có chút mất kiên nhẫn nói: “Bảo vệ làm cái gì vậy hả? Sao lại để một công nhân thấp kém vào đây? Anh đến Tập đoàn Vương thị làm gì? Mời anh mau chóng rời khỏi đây.”
“À, tôi đến tìm Vương Phú Quý có chút chuyện!”
Hứa Quân cũng không để ý lắm đến những lời lễ tân nọ nói, chỉ tùy ý trả lời cho có.
Nhưng trông cô ta lại như thể ăn phải ruồi nhặng vậy, vẻ mặt kinh ngạc, chế giễu nói: “Sao anh dám gọi thẳng tên của chủ tịch Vương? Nếu như chủ tịch Vương chịu gặp anh, tôi... tôi gọi anh là cha!”
Lễ tân vừa dứt lời thì quản gia Lý dẫn theo mấy người chạy vào Tập đoàn Vương thị...