“Được lắm Hứa Quân, mày còn muốn bà nội phải thế nào?”
“ mấy người là đã nể mặt lắm rồi, đừng có mẹ nó không biết xấu hổ”
“Chẳng lẽ anh muốn bà phải hết nước hết cái cầu xin Mộc Tuyết Nhi? Vậy mà cũng nghĩ ra được”
Hứa Quân vừa nói một câu, đám người Mộc gia đều phẫn nộ!
Đặc biệt là Mộc Phong, nếu không phải anh ta đã lĩnh hội được sự lợi hại của Hứa Quân thì đã sớm xông vào.
“Cái thằng phế vật kia, có phải mày muốn hại chết Tuyết Nhi nhà tao không?”
Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Chi ở sau lưng Hứa Quân dùng sức đẩy anh một cái.
Hứa Quân quay đầu lại, ánh mắt của anh khiến Lâm Chi có vài phần sợ hãi.
Nhưng bà ta vẫn lớn giọng mà quát: “Mày trừng tao cái gì? Chẳng lẽ mày còn định đánh cả tao? Đến đây, bà mày đứng đây này, có giỏi thì vào mà đánh! Mày dám chắc?”
Thở ra một hơi, Hứa Quân cố gắng nhịn.
Cho dù nói thế nào thì Lâm Chỉ cũng là mẹ của Mộc Tuyết Nhi.
“Đủ rồi!"
Lúc này, Mộc lão phu nhân gầm lên giận dữ.
Tất cả mọi người kể cả Lâm Chỉ đều im lặng.
So với những người khác, Mộc lão phu nhân kiến thức sâu rộng, có nhiều kinh nghiệm.
Bà lờ mờ nhận thấy, có thể lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị hay không, Hứa Quân đóng vai trò rất quan trọng trong chuyện này.
Nhịn xuống lửa giận, Mộc lão phu nhân nói: “Cậu muốn như thế nào? Nói ra tôi nghe thử”
“Đơn giản” Hứa Quân biểu tình coi thường, không thèm tranh cãi, nói:
“Thứ nhất, Mộc Phong liên tiếp nhục mạ Tuyết Nhi là tiện nhân, muốn bà nghe thấy lời này, nhất định phải vả vào miệng anh ta.
Thứ hai, sáng sớm mai con và Tuyết Nhi đến thăm hỏi bà, mong bà người lớn trong nhà có thể đích thân ra cửa đón Tuyết Nhi... Bà nội, là lỗi của bà, sao bà lại không chịu nhận?”
Oành!
Lời này vừa nói ra, mặt Mộc lão phu nhân không nhịn được mà giật giật vài cái.
Còn mấy người Mộc gia lòng đầy căm phẫn, muốn lớn tiếng mắng chửi Hứa Quân.
Lâm Chỉ trong long càng hoảng sợ, bà ta vội vàng van xin: “Mẹ, là cái tên phế vật này ăn nói hàm hồ,... không liên quan đến con và Tuyết Nhi. Dù mẹ có muốn lấy mạng nó, con cũng không quản...cầu xin mẹ tha cho con và Tuyết Nhi!”
Cùng với tiếng thảo luận của mấy người Mộc gia, Hứa Quân gọi điện thoại cho Mộc Tuyết Nhi.
Điện thoại vừa thông, Hứa Quân mở loa ngoài.
Nghe thấy tiếng Mộc Tuyết Nhi trong điện thoại, khó kìm được kích động mà nói: “Hứa Quân, tôi vừa ký hợp đồng với chủ tịch Vương rồi. Chủ tịch Vương thật sự là quá tốt, ông ấy biết Mộc gia chúng ta thiếu tiền, không do dự mà cho Mộc: gia mượn một trăm triệu!”
Tất cả những lời Mộc Tuyết Nhi nói, truyền đến tai từng người có mặt ở đó.
Nhưng kết quả này, Hứa Quân đã sớm biết được, anh đương nhiên không có chút phấn khích nào.
Chỉ là nghe thấy tiếng cười của vui mừng phấn khởi của Mộc Tuyết Nhi, Hứa Quân cảm thấy tất cả những gì mình làm đều xứng đáng.
Thậm chí còn có lãi.
“Tuyết Nhi, em mau về nhà đi... Tối nay em muốn ăn gì? Anh làm cho em”
Nói xong, Hứa Quân cúp điện thoại.
Nhìn về phía Mộc lão phu nhân với khuôn mặt vô cảm, Hứa Quân nhàn nhạt hỏi: “Bà nội, Tuyết Nhi là giỏi nhất, đúng không? Vì thế, hai yêu cầu mà con vừa nói, bà nhất định sẽ không để con thất vọng đâu nhỉ?”
Nội dung đàm luận trong cuộc điện thoại vừa rồi của Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi, đối với Mộc lão phu nhân mà nói, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống!