Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 69: Thăm dò lẫn nhau




"Những cái này là..." Mạn Nhu nhìn mà hoa hết cả mắt, không có cô gái nào không thích những bộ váy xinh đẹp, đặc biệt là trong bầu không khí này, nàng gần như cảm thấy mình là một cô công chúa hạnh phúc nhất trên thế gian.
"Đây là lần đầu tiên em đi thảm đỏ sau khi trở lại, đương nhiên phải thật nổi bật rồi... Quan trọng hơn là, chị cũng nhận được lời mời, vậy nên chị nghĩ chúng ta cần một bộ lễ phục đôi."
Có lẽ đấy là trang phục đôi đắt nhất trên thế giới.
Mạn Nhu bị cảm động đến rối tinh rối mù, Phong Miên luôn mang đến sự kinh ngạc vui mừng và ấm áp cho nàng, khiến nàng gần như rơi lệ.
"Thử bộ này đi?" Phong Miên cầm tay nàng dịu dàng nói.
Mặc dù vẫn chưa đến lúc công khai quan hệ của bọn họ, nhưng cô không muốn lúc nào cũng phải che dấu Mạn Nhu, bọn họ là vợ chồng, lại là lần đầu có cơ hội tham dự cùng một buổi lễ, cô hy vọng Mạn Nhu có thể cảm nhận được tình yêu của cô.
Dù ở nơi đâu trái tim cô vẫn luôn ở bên cô.
Mạn Nhu mỉm cười hôn lên má của cô: "Đợi em một chút."
Trong phòng thử đồ nàng nhìn thấy bộ lễ phục màu hồng bạc cúp ngực, pha lê được đính từ vai trái đến đuôi váy vô cùng tinh tế, phôi trên voan mỏng màu hồng, cả người toát lên vẻ thanh cao dịu dàng.
Sau khi Mạn Nhu mặc bộ lễ phục, chiếc váy hoàn toàn tôn lên vóc dáng xinh đẹp của nàng, sau khi tóc nàng được cuộn lên, để lộ ra xương quai xanh trắng ngần và tinh tế, phối với một chiếc vòng cổ kim cương vuông đơn giản giống như một thiên sứ.
Mạn Nhu xoay một vòng trước gương, không bỏ lỡ sự kinh ngạc trong mắt của Phong Miên.
"Rất đẹp." Cô cũng vừa thay một bộ vest nữ, tông màu xám, nút tây áo được trang trí bằng kim cương, trên ngực thêm một bông hoa văn màu hồng nhạt, đứng cùng Mạn Nhu vô cùng xứng đôi. Cô tao nhã đi đến trước mặt Mạn Nhu, nhẹ nhàng nắm tay nàng đặt lên môi hôn nhẹ một cái.
"Thật sự hy vọng người đi cùng em trên thảm đỏ là chị."
Mạn Nhu gật đầu mỉm cười dịu dàng, lại có chút căng thẳng: "Chúng ta như thế này tham gia lễ trao giải sẽ bị nhìn ra đó."
Những phóng viên trong ngành giải trí rất nhiệt tình với những tin đồn, Mạn Nhu vẫn chưa muốn trở thành bà Phong trong mắt thế giới bên ngoài.
Phong Miên nắm tay nàng chặt hơn: "Không cần lo lắng về điều này."
Từ trước đến nay đã có quá nhiều nữ minh tinh muốn lôi kéo quan hệ với cô, nhưng đoàn đội quan hệ xã hội giải trí Đại Thiên cũng không phải là ăn chay, chỉ có người phụ nữ cô thật sự đồng ý mới có tư cách đứng bên cạnh cô.
Chỉ cần Mạn Nhu muốn dựa vào thực lực của chính bản thân nàng, chứng minh nàng đã đủ để xứng đôi với cô, Phong Miên sẽ đợi.
Cô sẽ biến nàng trở thành nữ hoàng sáng nhất trên thế giới, đứng trên đỉnh cao cùng cô.
"Đúng rồi, hợp đồng với tổ kịch bản Điệp Ảnh đã thương lượng xong, chỉ còn chờ chữ ký của em." Cô mỉm cười báo cáo kết quả công việc cho Mạn Nhu.
"Hiệu suất công việc của trợ lý Phong quả nhiên rất cao." Mạn Nhu mỉm cười nhìn cô: "Vậy bọn họ có nhìn ra được thân phận của chị không?"
""Chị nghĩ chắc là không." Phong Miên thưởng thức vẻ đẹp của Mạn Nhu, giơ tay một cái: "Nếu em thích thì lấy bộ này nhế?"
"Được." Mạn Nhu quả thật rất thích kiểu dáng của bộ lễ phục này, thêm vào đó đây là trang phục đôi đầu tiên với Phong Miên, nàng ngượng ngùng xách chiếc váy đi vào phòng thay đồ.
Khi cần phải mạnh mẽ, lúc vừa bước thêm một bước, Phong Miên đều ở bên cạnh nàng, điều này đối với Mạn Nhu mà nói là sự ủng hộ lớn nhất.
Sau khi nàng thay trang phục, Phong Miên đã đợi nàng ở bên ngoài.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm điện thoại, ánh mắt dần dần tối lại: "Chắc chắn chứ?"
Biểu cảm của cô để lộ một tín hiệu nguy hiểm, Mạn Nhu chậm chạp đi qua, vừa lúc Phong Miên nghe thấy tiếng bước chân liền quay người lại, cô kéo tay Mạn Nhu, cúp điện thoại.
"Nếu công ty có việc, chị đi trước đi, em có thể tự đi về." Mạn Nhu cầm tay cô, quan tâm nói.
"Là chuyện của em." Từ trong giọng nói có thể nghe ra được Phong Miên rất khó chịu.
Nhân viên của Đại Thiên nghe ngóng được, giải trí Huy Hoàng đang bắt đầu đào tạo người mới, mà còn nghe được yêu cầu điều kiện mỗi người rất giống Mạn Nhu ra mắt, thậm chí khuôn mặt của những người này ở một mức nào đó đều rất giống Mạn Nhu.
Giữa những công ty đang cạnh tranh với nhau, tìm hiểu động thái của đối phương cũng là chuyện rất bình thường, nhưng khi những nhân viên của Đại Thiên nhìn thấy tướng mạo của những người mới này, liền cảm thấy không có đơn giản như vậy.
"Em cũng hiểu điều này có ít chứ gì!" Phong Miên cau mày, nếu như không phải là liên quan đến kế hoạch của Mạn Nhu, cô thật sự muốn ngay lập tức san phẳng cái công ty nghệ thuật biểu diễn hạng ba kia.
"Bọn họ muốn sắp xếp cho người mới ra mắt, lợi dụng nhân khí của em, dùng tuổi tác làm ưu thế chèn ép em." Mạn Nhu phân tích một cách bình tĩnh, trong lòng nàng không chút dao động nào, cũng không lạ gì tác phong làm việc của chị em nhà họ Lạc, có những hành vi như vầy cũng không có gì lạ.
Nhìn thấy Mạn Nhu không bị ảnh hưởng bởi chuyện này, sự tức giận của Phong Miên cũng giảm đi mấy phần.
Cô kéo Mạn Nhu ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Nếu cần thiết, chị có thể ngay lập tức cử người dùng biện pháp."
Dám ức hiếp Mạn Nhu, bọn họ đúng là chê cuộc sống quá dài mà.
Mạn Nhu bị lời nói của cô làm cho cảm động, chỉ cần một câu nói của nàng, người phụ nữ này bất cứ lúc nào đều có thể vì nàng mà lật đổ cả cái vòng giải trí này.
"Em muốn xem xem bọn họ có thể tiến hành đến bước nào." Mạn Nhu cẩn thận nghĩ: "Em không có lợi thế về tuổi tác, mặc dù kịch bản có thể thay đổi, nhưng cái vòng giải trí này mỗi năm đều có rất nhiều người mới, em buộc phải chịu đựng được những thử thách này, nếu không thì em cũng sẽ không đạt được những điều mà bản thân thật sự mong muốn.
Phong Miên nhìn mặt nàng, thở dài một hơi: "Em lúc nào cũng kiên cường như vậy khiến chị rất đau lòng."
Cô thỉnh thoảng cũng hy vọng Mạn Nhu có thể như một con chim nhỏ, ỷ lại vào người khác một chút, nhưng nếu như nàng ấy ỷ lại vào năng lực của cô, dường như đó không phải là nàng.
Nàng lúc này giống như là bông hoa sen trên núi tuyết, đang nổ lực sinh trưởng trên vách núi, chờ một ngày nở rộ.
Lạc Uyển Linh bọn họ đã bí mật chuyện này, Mạn Nhu dứt khoát xin nghỉ phép hai ngày, ở nhà yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nàng yên tĩnh như thế, ngược lại khiến Lạc Phong đứng ngồi không yên.
Anh ta không ngừng xem thông tin nghỉ phép mà chị Hy gửi tới công ty, nói với Lạc Uyển Linh đang ngồi trước mặt anh ta: "Sắp đến đêm đi thảm đỏ rồi, có phải bên Mạn Nhu quá yên tĩnh rồi không?"
"Yên tĩnh không tốt sao? Nếu như cô ta đến công ty, nhất định sẽ phát hiện chuyện thư mời và chuyện chúng ta đào tạo người mới, không lộ diện, càng tốt."
Lạc Uyển Linh liếc nhìn lịch trình hôm đi thảm đỏ: "Em không cần suy nghĩ về việc này, có thời gian hãy ở bên Vũ nhiều hơn, giúp cô ấy chuẩn bị thật tốt, cho dù trang điểm hay là trang phục đều tuyệt đối không thể sai xót."
Dương Vũ bây giờ thật không dễ dàng có thể xoay chuyển tình hình, đương nhiên phải thắng thật đẹp.
"...Em biết rồi." Lạc Phong đặt điện thoại xuống: "Em sẽ sắp xếp người đi điều tra tình hình Mạn Nhu, đảm bảo chắc chắn cô ta sẽ không xuất hiện trước đêm đi thảm đỏ, ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta."
Lạc Uyển Linh cười đầy thoải mãn: "Đúng vậy, không thể để cho cô ta có cơ hội trở mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.