Editor: Gấu Gầy
Sau khi giai đoạn kết thúc giai đoạn đầu tiên của Thanh Tự, ngay sau đó chính là giai đoạn thứ hai.
Vu hích đội mũ trùm đầu dẫn mọi người bước lên, tiến đến chỗ cai nhất của Đại vu từ.
Tông Lạc theo sau Uyên Đế từng bước.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy hôm nay cha hắn hình như cố ý đi chậm lại.
Không chỉ bước đi chậm rãi, mà ngay cả sự di chuyển lưu loát của người luyện võ cũng trở nên nặng nề, có thể nghe rõ bước chân tiếp theo rơi trên bậc thang nào.
Uyên Đế năm đó chinh chiến sa trường, tiếng tăm lừng lẫy, võ nghệ tất nhiên không thể tầm thường, cho dù sau khi đăng cơ, nghe nói ông vẫn giữ thói quen rèn luyện mỗi sáng, qua nhiều năm thực lực cũng không giảm xuống quá nhiều, còn thường xuyên so chiêu cùng đại nội cao thủ.
Mấy năm trước, các nước đối địch phái thích khách ám sát, kết quả thích khách không quá ba chiêu đã bại dưới tay ông.
Chẳng lẽ hôm nay tức hộc máu vì hắn, cho nên thân thể không thoải mái?
Trước khi Tông Lạc nghĩ ra nguyên cớ, đoạn cầu thang đã đi tới điểm cuối.
Giữa Đại vu từ là một khoảng rộng, bên trong trồng một cây cổ thụ vạn năm vừa cao vừa lớn.
Cây vạn tuế từ thuở hồng hoang đã được trồng ở chỗ này, trải qua không biết bao nhiêu năm mưa gió. Dưới ánh mặt trời, cành cây bén rễ có thể phủ kín toàn bộ Đại vu từ, tán lá rộng lớn phía trên che khuất bầu trời, căn bản không cần xây thêm nóc nhà khác.
Đêm qua tuyết rơi, hiện giờ mới thấy ánh mặt trời, tuyết trên ngói đỉnh Đại vu từ đã tan, tích tích rơi xuống, đọng thành một vũng tuyết sạch ở góc mái hiên.
Kế tiếp chính là cầu phúc.
Thái Vu đội mũ trùm đầu, tay cầm trượng dài làm bằng khớp xương đứng trên tế đàn dưới tàng cây vạn tuế, hai tay giơ cao, hướng về phía mặt trời, trong miệng ngâm niệm ca dao tối nghĩa không biết tên, ngữ điệu lúc cao lúc thấp, vô cùng quỷ dị.
Đám vu hích đứng sau những chiếc chuông, tiếng gõ thanh tao kỳ ảo vang vọng giữa mây mù trong núi.
Trên cây vạn tuế kết một chuỗi trái cây rung rinh theo gió. Càng lên cao, số quả kết thành chùm càng ít do hấp thụ chất dinh dưỡng của ánh nắng khác với các loại khác, đồng thời màu sắc cũng càng thuần túy, từ màu vàng cam biến thành màu vàng óng ánh, đẹp không sao tả xiết.
Loại quả này được gọi là quả Phúc Trạch, bình thường không bao giờ tự nhiên rơi xuống, mà chỉ rụng sau khi khô héo, là một vị vu dược cực kỳ quý giá.
Từ xa nhìn không rõ, chỉ khi tới thật gần mới biết cái cây này rốt cục to lớn bao nhiêu.
Chỉ riêng độ cao đã hơn sáu chục thước, mấy chục người nắm tay nhau mới có thể bao hết một vòng.
Sau khi đi lên, các Hoàng tử vừa rồi còn có tâm tư riêng đều trở nên phấn chấn.
Khâu này đối với bọn họ là khâu quan trọng nhất trong lễ Thanh Tự.
Bắn cung là tiết mục diễn ra hàng năm của Thanh Tự. Nghe nói bởi vì tổ tiên Tông gia từng cho cây vạn tuế suýt chút khô héo nước cam lộ, cho nên mới được cây vạn tuế phù hộ, lúc Thanh Tự có thể bắn rơi quả Phúc Trạch.
Mỗi người có mặt đều được phát ba mũi tên, bắn rơi càng nhiều quả Phúc Trạch thì càng thuận lợi. Nếu có thể rụng liền chín quả, có nghĩa trời cao phù hộ Đại Uyên, là điềm đại cát.
Ba mũi tên muốn rụng chín quả, mỗi mũi tên cần trúng một lượt ba quả, độ khó không hề nhỏ.
Sự lựa chọn của Đại Uyên đối với Thái tử, trước giờ đều mang danh "Trời chọn". Bất luận dựa vào quyết định cuối cùng của Vu tế đại điển, hay vô số lần lấy lịch sử làm gương, đều cho thấy điểm này.
Lão ngũ lão Lục tranh đua đoạt trữ, đến cuối cùng ngoại trừ thái độ của Uyên Đế, còn phải xem kết quả của Vu tế đại điển. Thế nhưng bình thường bọn họ không thể tiếp xúc với Thái Vu, cho nên chỉ có thể biểu hiện thật tốt vào hôm nay, để lưu lại ấn tượng tốt, lấy được phần thưởng cũng không tồi.
Bọn họ khổ luyện xạ nghệ, chính là vì hôm nay.
Đặc biệt là Ngũ hoàng tử Tông Nguyên Vũ lại càng nóng lòng muốn thử, cầm lấy ba mũi tên, bắt đầu tìm chỗ thích hợp đặt chân nhắm vào vị trí.
Tông Vĩnh Liễu cũng không chịu thua kém. Hắn không thể so Tông Nguyên Vũ luyện võ từ nhỏ, nhiều lắm chỉ có thể kéo ra hai mũi tên, nhưng mà thua người không thua trận, có kém cũng không thể kém quá nhiều, ít nhất không thể để mất mặt, vì thế hắn tranh thủ chiếm chỗ tốt.
Về phần Tông Hoằng Cửu, vừa rồi hắn mới ý thức một bí mật lớn, lúc này không có tâm tình. Huống chi hắn tuổi còn nhỏ, bình thường học hành lười biếng, lúc tập võ hay trốn ra ngoài, thói hư tật xấu của công tử bột ngược lại học rất nhanh. Dù sao hắn vẫn chưa lớn, không ai trông đợi hắn bắn hạ quả Phúc Trạch, cho nên hắn chỉ bắn vội ba mũi tên, liền coi như kết thúc.
Tông Thừa Tứ tiếp tục giấu tài, ba mũi tên trúng một, cũng coi như không tệ.
Lúc này, học sinh bách gia đứng ở phía xa cũng được phép lần lượt tiến vào.
Khi tiến vào Đại vu từ, bọn họ là nhóm cuối cùng đi sau triều thần, đối với đại sự như Tam hoàng tử trở về không hề hay biết, hiện giờ hưng phấn quan sát cung tiễn trong tay, dự định nắm lấy thời cơ để được quý nhân lựa chọn.
Thừa dịp này, Tông Lạc lẳng lặng đứng sang một bên.
Kiếp này do hắn bỏ chạy, nên nhiều tế điển đều bị lùi về sau, trong đó quan trọng nhất chính là Vu tế đại điển và Thanh Tự cuối năm.
Những năm trước, Tông Lạc từng lập kỳ tích bắn ba mũi tên hạ được tám quả.
Tuy rằng hắn không có ý định tham gia, nhưng vu hích bên cạnh vẫn chuẩn bị cung tiễn cho hắn.
Nếu ai cũng lấy hết rồi, Tông Lạc không thể không nhận.
Bùi Khiêm Tuyết không biết võ công đang nhíu mày vì trọng lượng nặng trịch trong tay nhìn thấy thế, đang định đi qua, không ngờ có người nhanh chân đến trước.
Ngu Bắc Châu đeo mặt nạ quỷ giống như những người khác tiến lại gần: "Cố tiên sinh, từ lúc chia tay đến giờ, tiên sinh không gặp vấn đề gì chứ."
Ánh mắt của y rơi xuống cần cổ thon dài của bạch y Hoàng tử, nhìn băng vải hơi thấm ra một chút máu, ý cười càng lộ rõ.
Trước mắt bao người, Tông Lạc chỉ có thể nói: "Vương gia."
Hắn không chết, ánh mắt Ngu Bắc Châu xấu xa như vậy, lúc làm lễ Thanh Tự vừa rồi ghim chặt lưng hắn, đâm vào vết thương trên cổ mơ hồ đau đớn.
Chỉ cần nhắm mắt là Tông Lạc lại nhớ đến khoảnh khắc y cắn cổ hắn.
Răng nanh của Ngu Bắc Châu rất nhọn, giống như chó vậy, chỉ cần cắn nhẹ là lập tức đâm thủng làn da cắm sâu vào thịt. Đầu lưỡi nóng bỏng áp vào động mạch phập phồng của hắn, liếm láp máu tươi đang chảy, giống như thưởng thức cao lương mỹ vị.
Trong một khoảnh khắc, Tông Lạc thật sự có ảo giác mình sắp bị Ngu Bắc Châu ăn tươi nuốt sống, linh hồn không khỏi run sợ.
Hắn biết Ngu Bắc Châu biến thái, nhưng biến thái đến mức này, thật sự khiến hắn không biết phải nói gì.
Ngu Bắc Châu lại bắt đầu sở trường bày trò bịa đặt của mình, vô cùng tự nhiên đặt tay lên tay cầm cung của Tông Lạc: "Tiên sinh lần trước bái phỏng, ta cảm thấy rất hợp ý, đã như vậy, chi bằng để bản vương thử tên giùm tiên sinh."
Chết tiệt, hắn đến bái phỏng Ngu Bắc Châu khi nào vậy?
Cái tên xạo ke này!
Tông Lạc cảm thấy cực kỳ nhức não.
Chung quanh không ít ánh mắt kín đáo nhìn qua.
Tông Lạc đột nhiên xuất hiện vốn đã là tiêu điểm, huống chi còn thêm Bắc Ninh Vương nắm giữ trọng quyền, rất được Bệ hạ coi trọng. Hai người này tụ cùng một chỗ, nghĩ đến mối quan hệ sư huynh đệ đồng môn Quỷ Cốc không mấy tốt đẹp của bọn họ trước khi Tông Lạc mất trí nhớ, quả thực muốn người ta không chú ý cũng khó.
Đứng chắp tay sau lưng, Uyên Đế nhìn thấy hắn nói năng thận trọng, lông mày nhíu thành hình chữ Xuyên (川).
"Đa tạ ý tốt của Vương gia......"
Ngay khi Tông Lạc vừa định dứt khoát cự tuyệt Ngu Bắc Châu, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng bước chân quen thuộc, cố ý bước mạnh.
Tông Lạc vừa nghe liền biết là cha hắn tới.
Không nghe Ngu Bắc Châu thành thật gọi Bệ hạ sao.
Có cha ở đây, Tông Lạc không cần đôi co với Ngu Bắc Châu nữa.
Vì thế hắn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, lắng nghe âm thanh sột soạt trước mặt.
"Phụ hoàng, con bắn trúng sáu quả!"
Phía bên kia, Tông Nguyên Vũ thao tác mãnh liệt như hổ, vừa nhanh nhẹn vừa khéo léo dùng vải đen sạch hứng quả Phúc Trạch mà hắn bắn rơi.
Trái lại, thu hoạch của Tông Vĩnh Liễu rất ảm đạm, ba mũi tên chỉ trúng được ba quả, xếp vào nhóm cuối bảng.
Nhìn cảnh đó, Tông Nguyên Vũ vô cùng đắc ý, cầm cung tiễn chạy đến tìm Uyên Đế tranh công.
Thông thường vào Thanh Tự, võ tướng nhận nhiệm vụ tuần tra Hoành thành nên không đến được, có mặt toàn là quan văn.
Tỷ như Bùi Khiêm Tuyết, bắn trúng một quả coi như không tệ, mạnh mẽ như Tông Nguyên Vũ, trong các Hoàng tử đã thuộc hàng xuất sắc.
"Không tệ."
Uyên Đế không mặn không nhạt đáp một tiếng, cầm lấy trang bị bắn cung từ khay trong tay nội thị, cúi đầu buộc bảo vệ tay.
"Phụ hoàng cũng muốn thử sao?"
Tông Vĩnh Liễu thu cung, tuy rằng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, phương diện này mình không sánh được với Tông Nguyên Vũ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, dĩ nhiên muốn quấy rầy Tông Nguyên Vũ tranh công.
"Ừm."
Uyên Đế không bao giờ nói nhiều.
Hình như bạo quân đều như vậy.
Nhưng tiếng "Ừm" ngắn ngủi này cũng đủ khiến mọi người chấn động.
Bình thường mồng tám tháng chạp Thanh Tự, Thánh Thượng chưa từng tham gia xạ nghệ, chỉ nhìn thần tử Hoàng tử náo động, ngẫu nhiên bình luận hai câu, không ngờ năm nay hăng hái tới vậy.
Uyên Đế trang bị xong, quay đầu lại nói: "Ngươi dựng cung đi."
Tông Lạc ý thức được đây là nói với mình, vì vậy thuần thục lấy ra một mũi tên từ trong ống tên, đặt vào cung.
Động tác của hắn lưu loát, giống như đã luyện tập ngàn vạn lần, chỉ một động tác chuẩn bị, cũng đủ để kẻ tinh tường nhận ra hắn là một tay thiện xạ.
Tông Lạc đương nhiên là một cung thủ giỏi.
Trong thời đại vũ khí lạnh thịnh hành, kiếm và cung đều là những môn võ bắt buọc phải học. Nếu muốn tốt nghiệp Quỷ Cốc, phải bắn trúng vật thể chuyển động cách xa trăm thước.
Dưới lớp mặt nạ quỷ yêu hung tợn của Hoàng gia khiến người ta sợ hãi, đôi mắt sắc bén như chim ưng
dễ dàng khoá chặt chùm Phúc Trạch ở nơi cao nhất.
Một, hai, ba, bốn...... Không nhiều không ít, vừa vặn chín quả rơi cùng một chỗ.
Chùm quả kia là điểm cao nhất mà bao năm qua các Hoàng tử luôn muốn thử thách.
Thế nhưng chùm quả Phúc Trạch màu vàng óng này nằm ở chỗ cao nhất, lại chỉ có một sợi dây leo mảnh khảnh buộc vào. Tông Nguyên Vũ hai năm trước đã thử qua, thế nhưng lực cánh tay không đủ, kéo đầy mũi tên vẫn còn kém một đoạn dài, cho nên mới tiếc nuối từ bỏ.
Vừa rồi trong nhóm đệ tử bách gia, khôi thủ săn nghệ cũng tới thử, thế nhưng khoảng cách quá xa, mấy mũi tên đều giữa chừng rơi xuống, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Vị Hoàng đế trước nay uy nghiêm lạnh lùng bước tới đằng sau bạch y Hoàng tử.
Một giây sau, mùi thơm nồng đậm uy nghiêm lạnh lẽo bao trùm toàn thân Tông Lạc.
Tông Lạc cứng đờ cả người.
Cho dù hắn hiện giờ thật sự không nhìn thấy, cũng có thể dựa vào âm thanh mà biết được, Uyên Đế đang đứng phía sau hắn, khoảng cách rất gần.
Bạo quân dường như cũng không muốn giải thích, chỉ thản nhiên hỏi: "Lực đạo của ngươi đâu?"
—-----