Cố Niên Hoa

Chương 15: Hậu phương




- Mấy hôm trước chúng ta vừa đi cùng nhau cả một quãng đường xa, không ngờ cậu Nam quên tôi nhanh như vậy. – "Vũ Thành vương" một tay hất lọn tóc lòa xòa trước mặt, tay còn lại vẫn lăm lăm thanh kiếm.
- Nguyễn Văn Thân! – "Con cá" vừa mắc câu hét lớn.
Nhân lúc bọn lâu la mất tập trung vì lo cho tên thủ lĩnh, nữ chủ trên danh nghĩa của Dưỡng Chân Trang đã chiếm thế thượng phong. Nàng vung kiếm tặng cho mỗi tên một nhát chém trên cánh tay buộc bọn chúng buông vũ khí. Nguyễn Nam thừa dịp anh phu xe nhìn sang phía mợ cả mà gạt chân rồi bỏ chạy về phía đường hầm. Hắn không ngờ được nóc đường hầm còn cách trần mật thất một khoảng. Từ khoảng trống ấy, một bóng dáng pha lẫn nét thướt tha xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ và sự oai dũng anh tuấn của thiếu niên nhẹ nhàng nhào lộn một vòng đẹp mắt trước khi đáp xuống giương kiếm chặn ngang đường thoát của tên cướp ngục.
- Nhã Phong...! – Hắn thảng thốt kêu lên.
Thừa thãi! Một nhân vật xuất chúng như thế ở chốn thanh tịnh hẻo lánh này còn có thể là ai?
Tôi đưa tay phủi bớt mạng nhện bám trên bộ áo lam, cố nén đau vì cú nhảy làm động vết thương ở lòng bàn chân, tự nhủ lần sau không thể hiện bằng cách này nữa. Mấy năm qua không có ai chui vào đường hầm chơi trốn tìm càng không có ai leo lên tận nóc, giờ bụi bám nhện giăng đầy. Cũng may khí độ của tôi đã lấn áp vẻ nhếch nhác chứ không thì mất hết cả oai phong.
- Bất ngờ? Ngươi tưởng giờ này ta vẫn còn ngắm trăng trên núi Thiên Thai chứ gì?
Con ngựa của Trần Cụ đổi cho bọn tôi không ngờ lại là ngựa quý, lúc đi mất hai ngày mà khi về phi nước đại chỉ mất một ngày một đêm đã đến nơi. Không biết thường ngày nó có bị tên đó bắt chạy đủ một vạn tám nghìn bước mới được ăn hai mươi chín nhánh cỏ không?
- Từ đầu đã là cái bẫy...? – Nguyễn Nam nghiến răng.
- Đừng ra vẻ như mình là nạn nhân thế. – Tôi nhếch mép cười, đưa tay xoa xoa cổ. – Ông đây cũng mất không ít máu vì bọn sát thủ trong rừng đấy. Tiếc cho ngươi là Trần Cụ xuất hiện không đúng lúc báo hại ngươi không diễn được vở anh hùng cứu mỹ nhân, đành phải đổi sang tuồng lương y như từ mẫu.
Hắn thoáng kinh ngạc nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ thâm trầm, cơ hồ hiểu ra mọi sự:
- Vậy chuyện ba tháng trước... - Hắn chỉ tay về phía chị tôi. – Cô ta hậu tạ gã chăn trâu một rương vàng vì kịp mang tử tô đến cũng là giả?
Tôi đảo mắt, gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
- Các người bảo trong phủ có tôn thất ăn cá biển nên ngộ độc, sau đó lại cho gia nhân gấp rút chuẩn bị thanh bì... - Mắt hắn nheo nheo lại. – Đây đều là kế để dụ bọn ta xuất hiện?
Thật ra kế hoạch này ban đầu tôi không biết. Mấy tháng trước, chị tôi đã khua chiêng gióng trống thưởng cho một anh trai nghèo một khoản tiền rất lớn khiến xóm dưới làng trên đều bàn tán, sau đó lại phơi thanh bì khắp cả trang viện. Tử tô và thanh bì đều là thành phần trong bài thuốc trị chứng háo suyễn từ lúc mới sinh của Vũ Thành vương. Những việc này vừa có thể gây sự chú ý đối với những kẻ hầu cận đang ráo riết tìm kiếm tung tích chủ nhân, vừa không gây bất kỳ sự nghi ngờ nào cho những người không biết chuyện. Đúng là chỉ có lão già nhà tôi mới nghĩ ra phương thức dụ rắn ra khỏi hang quái đản này. Hẳn là lão vẫn luôn theo dõi hành tung bọn thuộc hạ của em trai lão để đề phòng chúng làm càng. Nếu không phải vì quân Thát sắp tấn công, hai chi Vạn Kiếp và Tức Mặc nhất định phải đồng tâm hiệp lực, chắc lão cũng không cần tìm cách ép bọn chúng hành động làm gì.
- Thế nào? – Tôi cười cười, hất hàm hỏi hắn. – Giờ thì ông thầy lang đã biết thuốc không chỉ dùng để cứu người hoặc hại người, mà còn có thể bắt người nữa phải không?
- Không ngờ Hưng Ninh vương cũng được xem là một vị cao tăng lại dùng mưu ma chước quỷ. – Nguyễn Nam nhếch mép mỉa mai.
Tôi thở dài đánh thượt:
- Hôm trước ta vừa nói với ngươi, đi với Phật mới cần mặc cà sa, chưa gì ngươi đã quên... – Đoạn, khóe môi vẽ lên một nụ cười hàm tiếu say đắm lòng người. – Hơn nữa, ngươi đừng ra vẻ thất vọng như thế. Nếu ngươi thực sự đánh giá cao tiên sinh nhà ta, ngươi đã sớm nhận ra đây là cái bẫy rồi. Vũ Thành vương từ nhỏ có chứng háo suyễn, một người anh có lý nào để em trai mình ở trong cái nơi tối tăm ẩm thấp thế này? Nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ ngươi cho rằng tiên sinh vô tình vô nghĩa nên mới vội vội vàng vàng chạy đến cứu người, giúp bọn ta giải quyết sớm một mối lo.
- Thật ra lúc đầu bọn ta không đoán được lũ cướp trong rừng là người của ngươi đâu. – Anh Thân lên tiếng. – Nhưng ai bảo bọn chúng cứ tập trung tấn công người võ nghệ yếu nhất cả bọn mà mãi không giết được...
Tôi liền tặng cho anh phu xe thân tín của lão già một cái nhìn sắc như dao.
- Tiếc thay, đó lại là người thông minh nhất nên các người mới xôi hỏng bỏng không. – Anh ta liền chữa cháy.
- Thế nào, ta diễn vai bệnh nhân có hợp không, anh thầy thuốc? – Tôi ghé sát mặt hắn, lại nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. – Đố ngươi tìm khắp các giáo phường có cô đào hát nào tài sắc vẹn toàn như thế...
Quai hàm Nguyễn Nam cứng lại, nhanh như cắt, hắn ta vung kiếm, tôi vội nhảy lùi về sau, chị tôi và anh Thân lập tức lao đến tấn công. Tôi đưa tay lên môi, hướng về phía đường hầm huýt sáo một tiếng, nhóm vệ binh mười người đã giáo mác ập vào bao vây bọn chúng.
Chị tôi vẫn lăm lăm thanh kiếm chĩa ngay mạn sườn Nguyễn Nam, đe dọa một cách rất nhẹ nhàng:
- Đầu hàng đi, ngươi không thoát được đâu!
Hắn đảo mắt một vòng tính kế mở đường tháo chạy.
- Bên ngoài đều là quân sĩ. Mấy hôm nay họ luyện tập chăm chỉ mà chưa có cơ hội chém người bằng xương bằng thịt, ngươi chạy ra đó chắc họ vui mừng lắm.
Nói rồi, tôi vỗ tay hai tiếng, bên ngoài điện vang dậy tiếng "có" và âm thanh gươm rút khỏi bao. Gương mặt Nguyễn Nam rất khó coi, cuối cùng hắn gằn từng tiếng một:
- Giỏi thì giết ta cho chóng. Ta không muốn ở đây làm trò đùa cho cô nữa.
Tôi nhìn hắn hồi lâu, rất muốn cho hắn biết lão già nhà tôi vốn từ bi, hắn là người dân Đại Việt, dù dùng cực hình thế nào nếu không phải việc chẳng đặng đừng sẽ không cho hắn chết. Song cảm thấy dù nói sao hắn cũng chẳng thèm tin, tôi đành hỏi:
- Thuộc hạ dưới trướng Vũ Thành vương tiên sinh đều ít nhiều quen biết. Ngươi không phải. Tại sao lại liều mạng cứu ông ta?
Đôi mắt đang nheo nheo của hắn giãn ra một chút.
- Trước vô tình gặp vương lúc vương đang phát cơn háo suyễn, ta chỉ tiện tay cứu người, không ngờ vương mời về phủ thết đãi như thượng khách, còn không tiếc lời khen ngợi tán thưởng với người ngoài. Nay vương gặp nạn, sao ta có thể làm ngơ được?
- "Gặp nạn". – Tôi cười khẩy. – "Sĩ vị tri kỷ giả tử, nữ vị duyệt kỷ giả dung". Năm xưa ở nước Tần có một người tên là Trí Bá Dao đem quân đánh Triệu Tương Tử, không ngờ bị họ Triệu liên kết với họ Hàn và họ Ngụy đánh cho đại bại. Dự Nhượng chỉ là một khách khanh, nhớ ân tình Trí Bá Dao từng trọng đãi mình mà thay tên đổi họ, tự biến mình thành một tên hành khất, bị vợ nhận ra vì tiếng nói lại nuốt than nóng cho giọng đổi khác để tìm cách hành thích Triệu Tương Tử báo thù. Họ Triệu vốn căm thù Trí Bá Dao đến mức chặt đầu hắn làm bình đựng rượu cũng có thể trọng Dự Nhượng là kẻ trung thành mà năm lần bảy lượt tha mạng sống. Ngươi không mưu hại bọn ta mà chỉ muốn cứu người, huống hồ người ngươi muốn cứu lại là em trai ruột thịt của tiên sinh, bọn ta có lý do gì để giết?
- Hừ. – Nguyễn Nam cười lạnh. – Các người tốn công sức bày nhiều trò như thế chỉ để chứng tỏ Hưng Ninh vương rất nhân hậu chắc?
- Ồ! Lần này ngươi đoán đúng rồi! – Tôi reo lên tán thưởng.
Chị tôi và anh phu xe đứng sau lưng hắn cố nén cười, tôi nói tiếp:
- Ta thấy ngươi còn đáng nể hơn ông Dự Nhượng kia, vì chủ ngươi thờ thực chất lại là một kẻ chẳng ra sao, đang yên đang lành tự dưng chạy sang đất Tống, chưa bị giết đã là may!
- Cô đừng vô lễ. Chắc chắn ngài ấy cho rằng kẻ thù của kẻ thù là bạn! – Hắn cố biện minh.
Tôi bật cười:
- Ở đâu ra cái chân lý kẻ thù của kẻ thù là bạn? Ta chỉ biết kẻ thù của kẻ thù nhất định sẽ lợi dụng ngươi để đối phó với kẻ thù thôi!
Sau đó, tôi khẽ thở dài:
- Đó là chưa kể, ở đây vốn chẳng có kẻ thù nào. Vạn Kiếp và Tức Mặc tuy không gắn bó nhưng làm gì có ai bạc đãi ông ta? Trong lúc tiên sinh nhà bọn ta và Hưng Đạo vương cố gắng gây dựng lòng tin với những người trong hoàng cung thì ông ta một tay phá sạch. – Tôi nhìn Nguyễn Nam bằng đôi mắt buồn buồn. – Ngươi không cảm thấy lần này bị bọn ta bắt được là rất may mắn sao? Nếu ngươi xông vào nhà giam ở Thăng Long, không những không cứu được người mà còn ăn hại cả chi Vạn Kiếp, anh em nhà tiên sinh mà thất sủng thêm, đời này đừng hòng Vũ Thành vương của ngươi được xá tội.
Đôi mắt của Nguyễn Nam giãn ra chút nữa.
- Cô Phong, chúng ta nên xử lý hắn thế nào đây? – Anh Thân lại cất lời, lần này có vẻ thận trọng hơn.
- Giờ ai nấy đều bận rộn, em cũng chả rỗi hơi mà cử người đi canh giữ hắn. – Đoạn, tôi giơ hai ngón tay lên trước mặt Nguyễn Nam. – Ta cho ngươi hai lựa chọn. Hoặc ngươi bỏ cuộc và đi thật xa đừng bao giờ để ta thấy mặt, nên nhớ, khi Triệu Tương Tử biết Dự Nhượng không bao giờ bỏ mộng báo thù đã phải nhẫn tâm giết đi để trừ hậu họa. Cách thứ hai... - Tôi nhìn hắn chân thành. – Theo bọn ta chống giặc, cố mà lập đại công rồi xin ân xá cho chủ của ngươi hoặc xin vào nhà giam hầu trà cho ông ta.
Đôi mắt Nguyễn Nam mở to, trống rỗng.
- Ngươi ở lại nơi này suy nghĩ, sáng mai cho ta biết.
Hắn nhìn tôi rất lâu rồi thấp giọng hỏi:
- Nhã Phong, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của cô?
Tôi cười khục:
- Ta có nhiều bộ mặt thật lắm, ngươi đang hỏi bộ nào?
Mặc kệ hắn có tức giận hay không, tôi nháy mắt với anh Thân và chị, ba người cùng nhau rời khỏi, chỉ để vệ binh ở lại canh giữ mấy tên kia. Khi đến trước đường hầm, tôi hơi ngoảnh lại, nói khẽ:
- Ngươi luôn miệng hỏi ta ngươi có điểm gì không sánh được với tiên sinh. Ta cho ngươi biết, nếu ngài ấy tìm thấy một búp sen nở giữa trời đông nhất định sẽ cẩn thận chăm sóc đến khi nó nở thành hoa rồi gọi ta đến xem, không bao giờ cắt ngang ngọn như ngươi.
"Còn đợi đến khi gương sen chín sẽ tách hạt mang đến cho ta ăn nữa", tôi giữ những lời này lại trong lòng rồi bước ra ngoài.
***
- Phong, chị thấy bọn em giả tiếng quân sĩ có giống không? – Thằng bé nhe hàm răng sún cười toe toét.
- Giỏi lắm, mai chị sên mứt cho bọn em ăn nhé! – Tôi xoa đầu, ra hiệu lũ trẻ mau về nhà ngủ.
Nhìn bọn trẻ tung tăng chạy đi, tôi nói một mình:
- Đã bảo giải quyết việc nhà thì có ai giữa đêm kéo quân đội bao vây Phật điện cho cả làng chú ý, ngươi đừng nghĩ mình ngu rồi tưởng ai cũng ngốc như mình chứ!
Bỗng đâu sau lưng vang lên tiếng nói:
- Bọn trẻ chỉ hô một tiếng mà có mứt ăn, tôi đóng giả tù nhân đói khát nửa tháng trời chắc được thưởng to lắm cô Phong nhỉ?
Tôi nén cười xoay lại bảo anh Thân:
- Đáng ra em làm cho anh cả nồi thịt đông to ú ụ cơ. – Tôi vòng tay diễn tả. – Nhưng ban nãy có ai bảo kiếm thuật em thấp kém, em buồn quá quên mất cách nấu thịt đông rồi!
Chị tôi ra sau, cười khúc khích:
- Tôi còn một xấp the đẹp lắm, mai tôi gửi anh Thân mang về tặng chị nhà!
- Không cần đâu, mợ cả, tôi chỉ đùa thôi! – Anh phu xe vội xua tay.
- Cần chứ! Từ khi về Yên Bang anh đã ghé nhà lúc nào đâu. Em mà là chị Thân, em mua quả mít về ăn sạch rồi lấy vỏ cho anh quỳ. – Tôi hù dọa.
- Tuân lệnh tiểu thư! – Anh ấy pha trò.
Chúng tôi mỗi người đi một hướng, tôi không về phòng ngủ mà đến thư phòng của lão già. Nửa năm qua không có tôi ở đây, người trong phủ lại không có ai dám bén mảng vào, báo hại hôm tôi về vừa khỏi ốm đã phải bò ra quét dọn. Hầu hết kinh Phật đã mang sang Phật điện, mấy quyển sách lão hay đọc cũng được mang đi Hồng Lộ, nơi này chỉ còn mấy bức vẽ của cả tôi và lão, một vài quyển sách cổ và một bát tô đựng nước có đóa mộc lan tôi để vào trước khi lên đường đến núi Thiên Thai. Tôi lấy cây chổi lông quét bụi trên mặt bàn rồi mang giấy bút ra viết thư cho lão báo tình hình, sáng mai nhờ anh Thân cho người chuyển đi sớm. Viết xong thì gà cũng vừa gáy sáng, tôi gục cả nửa người trên mặt bàn, ngáp ra nước mắt nhớ lại lần cuối cùng gặp mặt, khi ấy lão ôm tôi trong lòng rất dịu dàng, từ tốn bảo:
- Việc của Doãn ta đã sắp xếp được một nửa rồi, nửa còn lại trông cậy vào em. Nhớ, quan trọng nhất vẫn là an toàn của bản thân. – Tôi gật gật đầu, lão tiếp. – Sau khi chúng ta thắng trận này, ta sẽ về Dưỡng Chân Trang nghỉ ngơi một thời gian.
Tiên sinh à, người bảo người có chiến trường của riêng mình thì em bảo chiến trường của người là gì em cũng sẽ đi theo. Người muốn làm hậu phương vững chãi của Thăng Long thì để em lập một hậu phương tuyệt đối yên tâm cho người vậy.
- Trận này em thắng rồi, có phải rất lợi hại không? – Tôi đưa tay đẩy nhẹ đóa hoa héo rũ trong bát nước.
Mãi chẳng có tiếng trả lời, tôi thở dài, vùi mặt vào khủy tay, nói khẽ:
- Thật ra lúc đó em cũng sợ lắm, nhỡ thất bại thì biết tính thế nào...?
Tử tô: tên dùng trong Đông y của lá tía tô.
Thanh bì: vỏ quýt còn xanh phơi khô, dùng làm thuốc.
Háo suyễn: tên trong Đông y của chứng hen suyễn.
"Sĩ vị tri kỷ giả tử, nữ vị duyệt kỷ giả dung": Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm (Trích Chiến quốc sách).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.