Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 86:




“Chẳng lẽ các ngươi hối hận không muốn thả chúng ta đi?” ông Tô nhăn mày, phải cò kè mặc cả với đám rắn biết nói chuyện sao? ông Tô cảm thấy mình điên rồi, theo bản năng cầm thật chặt súng trong tay, tay trái lén lút sờ về phía túi của mình.
Ngân Tiểu Tiểu bò về phía trước một chút mới chịu nói chuyện lại bị cái đuôi của Mặc Lão Đại kéo về vị trí vừa rồi.
Ngân Tiểu Tiểu: “…”
Mặc Lão Đại cảnh cáo nói: “Tiểu Bạch Si, không cho phép tới gần bọn họ như vậy!”
Ngân Tiểu Tiểu không để ý tới Mặc Lão Đại, nói với ông Tô và Lưu Chí Hâm: “Chúng ta đương nhiên không hối hận, nhưng để các ngươi đi như vậy thì quá đơn giản rồi, bỏ hết vũ khí trên người lại đây.”
Ông Tô và Lưu Chí Hâm đều sửng sốt, sau đó kinh nghi không thôi, nếu đối phương là nhân loại thì làm như vậy không có gì đáng trách, nhưng đối phương chỉ là một con rắn thôi, làm sao có thể nói ra những lời như vậy? !
“Không nghe thấy sao? Bỏ hết vũ khí trên người lại các ngươi mới được đi, bằng không, lưu mạng của các ngươi lưu lại!” Mặc Lão Đại trầm giọng nói.
Lưu Chí Hâm thấp giọng kêu một tiếng: “Sư phụ…”
Ông Tô cắn chặt răng, cao giọng nói: “Được, không thành vấn đề!” Sau đó móc vũ khí trên người ném xuống đất, Lưu Chí Hâm do dự một chút cũng làm theo.
“Chúng ta có thể đi được chưa?” ông Tô hỏi.
“Còn chưa được!” Ngân Tiểu Tiểu lắc lắc đuôi, phe phẩy đầu, cười nói, “Cỡi quần áo của cái ngươi ra!” Ai biết trong quần áo của bọn họ có giấu cái gì hay không! Quần áo cũng nhất định phải cỡi.
“Ngươi, khinh người quá đáng!” Lưu Chí Hâm hô lên, phẫn nộ nhìn về phía Ngân Tiểu Tiểu.
Ngân Tiểu Tiểu đề cao thanh âm của mình: “Ta bắt nạt ngươi thì sao! Ngươi cởi hay không cởi! Không cởi thì cho rắn bò lên người của ngươi giúp ngươi cởi!”
“Chí Hâm!” ông Tô cảnh cáo Lưu Chí Hâm một tiếng, sau đó nói với Ngân Tiểu Tiểu, “Chúng ta cởi ngay bây giờ.”
Vì thế… Một đám xà vây thành một vòng tròn xem ông Tô và Lưu Chí Hâm cỡi quần áo.
Ông Tô và Lưu Chí Hâm đang cỡi quần áo: “…”
Lúc cởi đến món đồ cuối cùng, Ngân Tiểu Tiểu không lên tiếng, Mặc Lão Đại lại lên tiếng trước: “Được rồi.”
Mặc Lão Đại bảo hai xà tiến lên lụt soát đống quần áo phía trước một vòng, kết quả ngoài dự kiến của chúng độc xà, trong dự liệu của Ngân Tiểu Tiểu, thế nhưng tìm được ba quả lựu đạn, một ngòi nổ, bốn pháo sáng cùng một cái… gì đó đen tuyền trong quần áo.
Ngân Tiểu Tiểu rướn cổ lên nhìn vật đen tuyền kia, không xác định nói: “Đây là… Móng chân lừa đen?”
“Ngươi biết vật này?” Lưu Chí Hâm kinh ngạc nói, thứ này rắn cũng biết?
“Biết một chút.” nhãn cầu của Ngân Tiểu Tiểu xoay xoay, cười nói, “Thứ này các ngươi mang theo đi, không chừng sau này sẽ dùng tới.”
Ông Tô và Lưu Chí Hâm nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu nửa ngày, Ngân Tiểu Tiểu không nói gì thêm, Mặc Lão Đại cũng không nói, ông Tô bảo Lưu Chí Hâm nhặt lên móng chân lừa.
[Đầm: Chẳng biết móng chân lừa dùng để làm gì, chắc thuộc về tâm linh trừ tà trừ quỷ gì gì đó ~.~]
“Các ngươi mặc quần áo đã rồi đi.”
Ông Tô và Lưu Chí Hâm vừa cảnh giác độc xà vừa mặc quần áo lại, do dự một chút cũng ném súng lục ở trong tay xuống đất, vội vàng rời đi.
Thấy hai người đã đi xa, Ngân Tiểu Tiểu cười hắc hắc, nói với Mặc Lão Đại: “Hắc Thán, từ bây giờ bắt đầu cho độc xà đi sau bọn họ, thường thường đi ra dọa bọn họ, phải thường xuyên đổi xà, ngàn vạn lần không thể để bọn họ nhận ra. Đúng rồi, còn phải chậm rãi đưa bọn họ lên núi, ừm, đợi cho chúng ta trở về rồi tiến hành mới được, sau đó…” Ta muốn ông Tô và Lưu Chí Hâm thấy được kim ngân ngọc thạch trong mộ, để bọn họ thấy Quỷ Giao Ngư trong miệng thi thể Cơ Khang, để bọn họ thấy được hi vọng lại đột nhiên biến thành tuyệt vọng, để bọn họ nếm thử cái gì gọi là thấy được cũng lấy không được!
“Lời tộc phu nói các ngươi đã nghe rõ chưa? Nghe rõ thì đi làm đi!” Mặc Lão Đại thấp giọng nói.
Chúng độc xà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đáp: “Vâng!”
Rất nhanh, nơi vừa rồi còn có một đàn xà cùng một đám người bây giờ chỉ còn lại Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu Mặc Đại Mặc và một đám thi thể nhân loại.
Đáng giá vui sướng là bởi vì có Mặc Lão Đại nên bên ta không có một độc xà nào tử vong, mặc dù có xà bị đạn làm trầy da, nhưng dựa vào năng lực hồi phục kinh người của độc xà bộ tộc, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.
Cuộc chiến tranh của nhân loại và độc xà cho tới bây giờ, nhân loại còn lại không được mấy, nhưng không thể không nói, còn hai đội ngũ độc xà còn chưa phát hiện, không, là ba đội.
Trong đó một đội là đoàn người Chu Phong, bởi vì có Tề Chiêu tồn tại, độc xà rất khó phát hiện tung tích đoàn người Chu Phong. Đội thứ hai và thứ ba thật ra là cùng một đội, sau đó bị hai gã đàn ông chạy thoát từ đội của người phụ nữ trung niên khuyên bảo, có sáu người lựa chọn rời khỏi xà mộ, mười một người lựa chọn tiếp tục đi, bởi vậy một đội ngũ chia làm hai. Còn lại, đội của người đàn ông trung niên chỉ còn lại Vương Nham Chân, ông Tô và Lưu Chí Hâm vừa mới thả đi, trừ những người đó, nhân loại không một ai may mắn thoát khỏi.
Lúc trước Mặc Lão Đại từ chỗ Vương Nham Chân biết được nhân loại vào đây hơn một trăm người, đến giờ số nhân loại bị giết chết và thả chạy thoát cộng lại vẫn không đủ một trăm người, nói cách khác ở nơi nào đó bên trong kết giới nhất định còn có nhân loại chưa bị chúng độc xà phát hiện.
Mặc Lão Đại lại phát ra tộc trưởng chi lệnh một lần nữa, lệnh chúng độc xà tăng cường tìm kiếm, tuyệt không thể buông tha một nhân loại.
Mặc Lão Đại đã nhìn ra nhân loại rất sợ chết, còn có lòng tham dường như vô đáy kia, hơi suy nghĩ đã biết tiếp theo mình nên làm gì .
“Tiểu Tiểu, Mặc Đại Mặc, ngay bây giờ chúng ta phải đến chỗ kết giới nhân loại tiến vào, ta tin tưởng nhất định có người sợ chết muốn đi ra ngoài! Còn những nhân loại khăng khăng một mực nhất định phải đi vào trong…” Mặc Lão Đại nghĩ tới Cơ Khang, lại nghĩ tới mấy trăm Mặc xà còn ở trên núi, lộ ra nụ cười âm tàn, “Hẳn không lâu sau, bọn họ nhất định sẽ hối hận.”
“Chỗ kết giới nhân loại tiến vào? Nhưng mà, chúng ta làm thế nào mới tìm được nơi đó?” Ngân Tiểu Tiểu hỏi.
Mặc Lão Đại đáp: “Hương vị, chỗ mở ra kết giới có một hương vị của ngoại giới.”
Ngân Tiểu Tiểu: “…” Được rồi, Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ thật sự không hiểu hương vị của ngoại giới là gì.
Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên không sao cả, dù sao mình cũng ghé vào lưng để Mặc Lão Đại cõng đi, nhất là bây giờ mình bị thương, càng không ngại ngùng nằm trên người Mặc Lão Đại!
Mặc Đại Mặc đương nhiên nghe lời Mặc Lão Đại vô điều kiện, tộc trưởng nói nó làm gì thì nó sẽ làm cái đó, dĩ nhiên đối với Ngân Tiểu Tiểu vẫn luôn ở trên người Mặc Lão Đại, Mặc Đại Mặc thật tâm không thích nổi.
—–
Tề Chiêu mang theo đoàn người ở sau lưng mỗi ngày đều sửa lộ tuyến, đông một chút tây một chút, rốt cục có người nhịn không được oán hận .
“Tề thiếu, rốt cuộc anh có biết cổ mộ ở nơi nào hay không? Cứ đi như vậy mãi cũng không phải biện pháp!”
Tề Chiêu ngẩng đầu tùy ý liếc người đứng ở trước mặt mình mà oán hận, cười lạnh nói: “Nếu cậu cảm thấy mình có năng lực tìm được cổ mộ thì đương nhiên không cần đi theo tôi, cậu có thể rời khỏi đội ngũ.”
“Tề thiếu, ý tôi không phải như vậy, chúng tôi đi vào với anh, anh phải mang bọn tôi đến cổ mộ không phải sao? Giờ đã đi hơn mười ngày, ngay cả bóng dáng cổ mộ chúng tôi cũng không thấy đâu! Dù sao anh cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ!” bất mãn với Tề Chiêu đương nhiên không phải chỉ có một người, thái độ không tính là thân thiện của Tề Chiêu làm cho những người khác nhịn không được nữa phải mở miệng.
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi không thể tốn thời gian ở đây mãi được!”
“Tề thiếu, chỉ một câu, rốt cuộc anh có thể mang bọn tôi đến cổ mộ được không?”
“…”
Tề Chiêu nhướng mày, giọng nói lạnh lùng nói: “Nếu không có tôi, chỉ sợ các người đã chết mấy trăm lần, tôi nói một lần cuối cùng, muốn theo tôi thì tiếp tục đi với tôi, không muốn đi theo tôi, tôi cũng không ngăn cản, tự các người nhìn mà lo liệu!”
Tề Chiêu vừa dứt lời đã có vài người đứng dậy: “Tề thiếu, anh đã nói như thế thì đừng trách mấy anh em chúng tôi không nể mặt mũi anh, nói thật, nếu không nhìn mặt mũi nhà họ Tề thì Tề thiếu anh có thể mời chúng tôi đi sao?”
Có vài người tỏ thái độ như vậy, lại có vài người bắt đầu do dự không yên, mấy ngày nay không biết Tề Chiêu đang làm gì, cứ luôn đổi lộ tuyến, hỏi cái gì y cũng không nói, sắc mặt cũng ngày một khó coi, từ khi vào đây không chừng bị y hại chết! Hiện giờ rời khỏi cũng tốt, nói không chừng cổ mộ đã bị bọn người kia tìm được rồi!
Nghĩ đến đây, lại có vài người đứng lên.
Bên tay trái Phùng Uyên là Chu Phong, phía sau là một người bạn có quan hệ không tệ với Phùng Uyên, giờ phút này người nọ cũng đứng lên, thấy Phùng Uyên không nhúc nhích, người nọ nói khẽ với Phùng Uyên: “Phùng Uyên, cậu cũng đi theo chúng tôi đi! Tề Chiêu này nhìn có vẻ không tin được, chúng ta đến trộm mộ chứ không phải đến du lịch.”
Phùng Uyên cười khổ một tiếng ở trong lòng, theo suy đoán của mình, chỉ sợ đi theo Tề Chiêu mới có thể sống sót đi ra ngoài, có tâm muốn cứu người này một mạng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng đành phải thở dài: “Không được, tôi vẫn đi theo Tề thiếu.”
Nghe Phùng Uyên vừa nói như thế, người nọ cũng không lên tiếng. Nói đến cùng giao tình chưa sâu, Phùng Uyên mà đi theo chân bọn họ thì cũng chỉ nhiều hơn một người nhiều thêm một phần nắm chắc mà thôi, Phùng Uyên từ chối cũng không có gì, như vậy không phải không tốt, chờ bọn họ tìm được cổ mộ, bớt một người chia đồ với bọn họ!
Cuối cùng phân ra, một đội mười hai người của Chu Phong đi mất sáu người, nói cách khác đi một nửa.
Sáu người này dẫn đầu đứng dậy rời khỏi, theo lý thuyết bây giờ đã qua thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, sáu người bên Tề Chiêu cũng có thể xuất phát mới đúng, nhưng kỳ quái là Tề Chiêu lại không thu dọn rời đi, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Phong và Phùng Uyên liếc nhau một cái, không nói gì.
Sau khi sáu người vừa rồi rời đi gần mười phút, hơn nữa đoạn đường này đều là đường núi, cây cối mọc thành bụi, đi mười phút trên thực tế không thể đi được quá xa, ít nhất nếu bây giờ bên kia có người kêu lớn tiếng một câu thì Tề Chiêu bên này cũng có thể nghe được.
Người đầu tiên phát hiện Tề Chiêu không thích hợp là Chu Phong, Chu Phong bất động thanh sắc đụng đụng Phùng Uyên bên cạnh, Phùng Uyên theo bản năng nhìn về phía Tề Chiêu.
Chỉ thấy Tề Chiêu vừa rồi không có biểu cảm gì, giờ phút này lại lộ ra nụ cười phá lệ âm trầm tàn nhẫn.
Phùng Uyên sợ run cả người, lập tức thu hồi ánh mắt.
Đúng lúc này, phương hướng sáu người vừa rời đi kia truyền tới tiếng kêu thảm thiết, mơ hồ còn nghe được có người nói “… Rắn… Có rắn…”
Trừ Tề Chiêu, mặt năm người còn lại đều trắng bệch.
Chậm rãi, tiếng kêu thảm từ bên kia truyền đến càng ngày càng yếu cho đến khi biến mất.
Tề Chiêu đứng lên chậm rãi đeo balo lên vai, lại đã khôi phục mặt không biểu cảm, nhìn về phía năm người còn lại, chậm rãi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phùng Uyên và Chu Phong lại liếc nhau một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, yên lặng đứng lên đi theo sau Tề Chiêu.
Sau người còn lại trong đội ngũ do Tề Chiêu dẫn dắt vô cùng trầm mặc đi trên đường. Tề Chiêu vẫn thường thường dừng lại nghiêng đầu như đang nghe cái gì, sau đó lại đổi phương hướng, nhưng lúc này đây không có ai bất mãn hành vi của Tề Chiêu, đều thành thật đi theo sau Tề Chiêu.
Cứ như vậy lại đi một hai ngày, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Tề Chiêu lộ ra nụ cười, ánh mắt dừng lại nơi ngọn núi cao nhất kia. Giờ phút này, Tề Chiêu đã thuận lợi ra khỏi vòng vây của chúng độc xà, nhưng bởi vì trên đường không ngừng thay đổi lộ tuyến nên Tề Chiêu cách ngọn núi rất xa, nhưng đã không có chúng độc xà tìm kiếm, bây giờ Tề Chiêu chỉ cần đi thẳng, nếu tất cả thuận lợi thì không đến mười ngày là tới được chân ngọn núi cao nhất.
Đoàn người Tề Chiêu xuất phát về mục đích cuối cùng, nhân loại còn bị vây ở trong vòng bên này không có thoải mái như vậy. Từ khi vòng vây của chúng độc xà càng ngày càng nhỏ, trừ ông Tô và Lưu Chí Hâm mỗi lần gặp được độc xà đều “Thành công” vượt qua nguy hiểm, nhân loại thoát chết còn lại càng ngày càng gặp khó khăn, à, không đúng, không phải nhân loại thoát chết, còn có mười một người kiên quyết phải tìm được cổ mộ kia.
Đội ngũ do ông Hứa dẫn đầu không biết gặp phải vận gì, thế nhưng đến bây giờ vẫn không bị chúng độc xà phát hiện. Đương nhiên, điều có lẽ cũng vì bọn họ biết trước độc xà lợi hại thế nào nên cẩn thận hơn lúc tiến vào rất hiều, vừa có chút gió thổi cỏ lay liền võ trang toàn bộ liều mạng chạy trốn, thật sự để cho bọn họ tránh thoát độc xà điều tra vài lần, nhưng đội ngũ này người già chiếm đa số, thời gian dài thần kinh buộc chặt và vận động kịch liệt khiến thân thể những người dần dần ăn không tiêu, nhưng có vậy bọn họ càng kiên trì phải đi lên trước tìm cho được Trường Sinh. Chỉ là, một đoạn thời gian sau đội ngũ này cũng nhất định sẽ bị chúng độc xà phát hiện, tuy rằng bọn họ trang bị coi như đầy đủ, nhưng vẫn không có khả năng đánh thắng được mấy trăm độc xà.
Còn đội tám người muốn rời khỏi xà mộ không biết có phải do trời xanh thương hại hay không, không muốn nhân loại đều đánh mất tánh mạng ở trong xà mộ, tám người này cách cửa vào xà mộ càng ngày càng gần, mắt thấy chỉ cần qua một hai ngày là có thể ra khỏi xà mộ, tâm tình của tám người đều vô cùng kích động.
Nhưng tám người này không biết là, Mặc Lão Đại cõng Ngân Tiểu Tiểu trên lưng, cùng Mặc Đại Mặc luôn luôn đi theo sau nó cũng cách lối ra càng ngày càng gần.
Nhóm ba xà của Mặc Lão Đại và tám người này, đến tột cùng ai có thể tới lối ra xà mộ trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.