Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 12:




Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên buông xuống Ngân Tiểu Tiểu liền tỉnh lại, bò đến cửa sơn động nghênh đón một ngày mới… Đó là không có khả năng.
Khụ khụ, thực tế tình huống là vậy, lúc Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại trời đã sáng choang, nhưng nó vẫn là trung tâm bánh quẩy, Ngân Tiểu Tiểu chờ ấu xà khác thức tỉnh, vừa nhàm chán nghĩ năng lực thích ứng của mình quả nhiên thật cường hãn nha, dù bây giờ có bị đám xà cuốn lấy vẫn trợn tròn mắt ngủ, cũng đã thành thói quen!
Lúc Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa lại một lần từ chỗ sâu trong sơn động bò ra, mấy ấu xà cuốn lấy Ngân Tiểu Tiểu cũng tỉnh lại, sôi nổi giãn mở thân thể của mình, sau đó bánh quẩy giải thể. Ngân Tiểu Tiểu mồm to hô hấp vài cái, tuy rằng sẽ không bị mấy con rắn kia quấn chết, nhưng thở vẫn có chút khó khăn.
Cả nhà rắn lại một lần nữa nghênh đón một ngày mới.
Ngân Đại Bạch xoay vặn thân mình vận động, sau đó mặt xà chết lặng như tờ giấy bò ra khỏi cửa đi tìm trứng chim, mặc dù mỗi ngày tìm a tìm tìm đã quen rồi, nhưng mình từ nhỏ đến lớn còn chưa từng vất vả như vậy đâu! Bò đến cửa sơn động Ngân Đại Bạch quay mặt lại nhìn nhìn, đây là cái giá phải trả khi có bầu bạn có hài tử nha, nhưng mà, Ngân Đại Bạch cứ thế gật đầu, cái giá phải trả này cũng rất ngọt ngào được không.
“Cha, ta muốn đi theo ngươi!”
Ngân Tiểu Tiểu thấy Ngân Đại Bạch sắp ra khỏi cửa, ý thức được nó muốn đi tìm trứng chim cho mình, nhanh chóng bò lại, mặt sau còn có một cái đuôi nhỏ —— Hoa Tiểu Ngũ.
“Không được!” Ngân Đại Bạch không chút suy nghĩ liền cự tuyệt Ngân Tiểu Tiểu.
“Vì sao?”
“Ngươi còn quá nhỏ, chờ ngươi lớn hơn một chút, ba ba sẽ mang ngươi đi được không?” Ngân Đại Bạch thấy Ngân Tiểu Tiểu không vui, mở miệng an ủi.
Ngân Tiểu Tiểu dùng xà nhãn nhìn chằm chằm Ngân Đại Bạch trong chốc lát, thấy Ngân Đại Bạch còn không phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn chu chu (?), hướng vào trong sơn động hô một tiếng: “Cha, ba ba bắt nạt ta!” [=.=”]
Sau đó Hoa Tiểu Hoa lấy vận tốc ánh sáng bò đến đây, không hỏi rõ nguyên do liền trực tiếp quất một đuôi rắn lên đầu Ngân Đại Bạch: “Ngân Đại Bạch! Sao ngươi có thể bắt nạt Tiểu Tiểu!”
“… Ta không có.” Ngân Đại Bạch không ôm hi vọng gì giải thích.
Hoa Tiểu Hoa trả lời lại là quất Ngân Đại Bạch một cái.
Ngân Đại Bạch không nói.
“Cha, ngươi nói ba ba bắt nạt ta, có phải nên bồi thường ta hay không?” Ngân Tiểu Tiểu thấy có cơ hội, vội vàng mở miệng hỏi Hoa Tiểu Hoa.
Hoa Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
“Vậy có phải ta nói cái gì ba ba đều phải nghe hay không?”
Hoa Tiểu Hoa lại gật gật đầu.
Vì thế Ngân Tiểu Tiểu chuyển tầm mắt từ Hoa Tiểu Hoa đến trên người Ngân Đại Bạch: “Ba ba, cha nói ngươi phải nghe ta đó.”
Ngân Đại Bạch vừa muốn nói gì đó, cái đuôi của Hoa Tiểu Hoa lại quất lên đầu Ngân Đại Bạch: “Tiểu Tiểu nói cái gì ngươi phải nghe cái đó biết chưa?”
Ngân Đại Bạch lại câm, mắt nhìn Ngân Tiểu Tiểu, yên lặng bò ra sơn động, vì thế Ngân Tiểu Tiểu cũng vui vẻ quá xá bò theo sau Ngân Đại Bạch đi ra ngoài.
Hoa Tiểu Hoa cũng không quản Ngân Đại Bạch cùng Ngân Tiểu Tiểu bò đi đâu, dù sao có Ngân Đại Bạch Tiểu Tiểu sẽ không xảy ra chuyện gì, Hoa Tiểu Hoa lại bò đi tìm Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam chơi.
Hoa Tiểu Ngũ bị người bỏ qua chặc chặc lưỡi, chuyện này nghĩ như thế nào cũng không đúng, rõ ràng không phải lỗi của ba ba vì sao cha lại đánh ba ba, Hoa Tiểu Ngũ nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, vì thế bỏ đi, nhân tiện độ sùng bái kính nể Ngân Tiểu Tiểu lại bay lên một độ cao mới.
Ngân Đại Bạch bất đắc dĩ dùng tốc độ không đến một phần năm tốc độ bình thường thong thả đi về phía trước, Ngân Tiểu Tiểu đi theo phía sau Ngân Đại Bạch.
Ai, cứ tốc độ này đi đến tối cũng không biết có kịp trở về ngủ cùng người yêu hay không nữa, Ngân Đại Bạch ưu thương.
Ngân Tiểu Tiểu mới mặc kệ Ngân Đại Bạch đang suy nghĩ cái gì, lần này đi ra không có mấy ấu xà kia quấy rầy thật là thanh tĩnh, Ngân Tiểu Tiểu rất vui mừng mà nghĩ, thuận tiện vừa đi vừa nhìn cảnh sắc chung quanh.
Oa, cỏ này cao thật đó, Ngân Tiểu Tiểu nâng đầu rắn nhìn lên mảng cỏ mình đã đi qua, nói nè Tiểu Tiểu, với hình thể của ngươi hiện tại, nhìn cái gì không cao không lớn hả?
Hửm? Vừa rồi có gì đó chạy tới đi? Ngân Tiểu Tiểu nỗ lực nhìn về phía kia, có chút chần chờ, đó là sói sao? Thật là sói sao?
Woa! Là sư tử, là sư tử thật đó, Ngân Tiểu Tiểu cực kỳ hứng thú nhìn đàn sư tử cách mình không xa, hưng phấn đến nỗi Ngân Đại Bạch nghĩ Ngân Tiểu Tiểu muốn nuốt luôn con sư tử kia.
Ngân Đại Bạch kéo Ngân Tiểu Tiểu mãi nhìn sư tử mà không chịu bò lên vài mét, Ngân Tiểu Tiểu mới hồi phục lại tinh thần, lưu luyến vừa đi về phía trước vừa nhìn về phía sau.
Í? Là mình bị ảo giác sao? rốt cục Ngân Tiểu Tiểu cũng cảm nhận mấy con sư tử kia có chỗ không thích hợp, mấy con sư tử đó vừa mới nhìn thấy mình và Ngân Đại Bạch, sau đó… Cảm thấy sợ hãi?
Từ khi Ngân Tiểu Tiểu biến thành rắn, Ngân Tiểu Tiểu đã cảm thấy mình có một loại trực giác của dã thú, ta nói, rắn cũng thuộc về phạm trù dã thú sao? Ngân Tiểu Tiểu lắc đầu, không hề để tâm nghi vấn này, kỳ thật đại khái có thể nói như vậy, ở trong này độc xà bộ tộc là lớn nhất mà.
Cho nên Ngân Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy mấy con sư tử kia phát ra cảnh giác, sợ hãi cùng khủng hoảng.
Ngân Tiểu Tiểu không hề nhìn sư tử nữa, mà là vừa đi vừa vui vẻ lắc đuôi của mình, ha ha, thật là thích! Giờ ngay cả sư tử thấy mình cũng phải sợ đó! Lúc còn là người mình cũng không có đãi ngộ này!
Ngân Đại Bạch quay đầu nhìn Ngân Tiểu Tiểu, hài tử này, từ vừa nữa đến giờ không biết vui vẻ cái gì, miệng rắn đều sắp kéo đến tận chân trời.
Ngân Đại Bạch đi phía trước, Ngân Tiểu Tiểu ở phía sau, bò rất lâu rất lâu, đi a đi, đi a đi, Ngân Tiểu Tiểu ai oán, sao còn chưa tới, đường còn xa hơn đường đến nhà bọn Lam Nhất Nhất ngày hôm qua!
“Cha cha, vẫn chưa tới sao?” rốt cục Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được, bò nhanh lên vài bước đuổi theo Ngân Đại Bạch.
Ngân Đại Bạch dừng lại, nhìn nhìn phía trước: “Đó, đến rừng cây phía trước là được.”
Ngân Tiểu Tiểu bò lên một tảng đá lớn bên cạnh, nhìn về nơi Ngân Đại Bạch ý bảo, sau đó mềm nhũn nằm úp sấp ngã xuống tảng đá: “Thật xa a thật xa mà.”
Thì ra rừng cây mà Ngân Đại Bạch nói kia, nhìn từ đây vẫn chỉ là một bóng đen lờ mờ.
“Nói ngươi đừng đi không cho ngươi đi ngươi còn không nghe, giờ mới biết xa sao.” Ngân Đại Bạch nhịn không được nói, nếu không phải Ngân Tiểu Tiểu, hắn đã sớm đến rừng cây rồi.
Ngân Tiểu Tiểu nâng đầu nhìn Ngân Đại Bạch, miệng rắn hé ra: “Ngươi ghét bỏ ta có phảikhông?” Ánh mắt phải nói là uất ức a ai oán a.
Ngân Đại Bạch chỉ cảm thấy đầu rắn tê rần, trực giác dã thú nói với nó —— nếu nói ghét bỏ , chỉ sợ trở về tiểu tử này không biết sẽ nói cái gì với Hoa Tiểu Hoa, mình sẽ thảm, vì thế vội vàng nịnh hót nói : “Tiểu Tiểu nói cái gì vậy, sao ba ba có thể ghét bỏ ngươi, ngươi là nhi tử ngoan của ta mà.” Thuận tiện lấy đuôi rắn cọ xát đầu Ngân Tiểu Tiểu, tỏ vẻ thân cận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.