Cô Gái Trên Tàu

Chương 38:




Tôi không nói gì, nhưng tôi không thể không tự hỏi liệu mỗi khi tôi nhắm mắt, những cảm giác ấy có còn quay lại, khiến tôi không thể ngủ được nữa hay không. Đó là cảm giác ở một mình trong một ngôi nhà tối tăm, lắng nghe tiếng khóc của con bé, chờ đợi nghe tiếng bước chân của Mac trên sàn gỗ tầng dưới và biết rằng chúng sẽ không bao giờ trở lại.
“Tôi không thể nói cho cô biết phải làm gì với Scott. Mối quan hệ của cô với anh ấy... Ừm, tôi đã quan ngại lâu rồi, nhưng cô phải quyết định bản thân phải làm gì. Quyết định liệu có nên tin tưởng anh ta, liệu cô có muốn anh ta chăm sóc cô và con cô không. Đó phải là quyết định của cô. Nhưng tôi cô có thể tin tưởng chính mình, Megan. Cô có thể tin tưởng bản thân sẽ làm điều đúng đắn. “
Chúng tôi ra bên ngoài, đứng trên bãi cỏ, anh mang cho tôi một tách cà phê. Tôi đặt nó xuống và vòng tay quanh anh, kéo anh lại gần hơn. Đằng sau chúng tôi, một đoàn tàu đang ầm ầm tiến đến đèn tín hiệu. Tiếng ồn là giống như một hàng rào, một bức tường bao quanh chúng tôi, và tôi cảm thấy như thể chúng tôi đang thật sự ở một mình. Anh vòng tay và ôm hôn tôi.
“Cảm ơn anh” tôi nói. “Cảm ơn vì đã đến đây.”
Anh cười, kéo tôi ra, và liết ngón tay lên gò má tôi. “Cô sẽ ổn thôi Megan.”
“Tại sao tôi không thể bỏ trốn cùng anh? Anh và tôi...chúng ta có thể cùng nhau bỏ trốn.”
Anh cười. “Cô không cần tôi nữa. Và cô cũng không cần phải chạy trốn. Cô sẽ ổn thôi. Cô và con cô sẽ ổn thôi.”
Thứ bảy, ngày 13 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
Tôi biết mình phải làm gì. Tôi nghĩ về chuyện đó cả ngày hôm qua, cả đêm nữa. Tôi không ngủ được mấy. Scott về nhà với một tâm trạng bực bội, anh chỉ muốn ăn, quan hệ và đi ngủ, không còn thời gian cho bất cứ chuyện gì khác. Đây không phải thời gian thích hợp để nói về chuyện này.
Tôi nằm thao thức cả đêm, với cơ thể anh nóng nực và bồn chồn bên cạnh, và tôi đã đưa ra quyết định. Tôi sẽ làm chuyện đúng đắn. Tôi sẽ làm mọi chuyện cần làm. Nếu tôi làm chuyện đúng, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mà nếu có xảy ra chuyện gì, thì đó cũng không phải là lỗi của tôi. Tôi sẽ yêu quý đứa trẻ này và nuôi nó lớn lên mà không phải lo nghĩ gì. Thôi được rồi, có lẽ không phải là từ đầu, nhưng cũng là từ giây phút tôi biết có nó. Tôi nợ đứa bé này, và tôi nợ Libby. Tôi nợ nó mọi thứ.
Tôi nằm đó và nghĩ về những gì giáo viên tôi nói ngày xưa: một đứa trẻ, thiếu niên nổi loạn, kẻ chạy trốn, con điếm, người tình, một người mẹ tồi, một người vợ không ra gì. Tôi không chắc tôi có thể sửa đổi bản thân thành một người vợ tốt, nhưng một người mẹ tốt – cái đó thì tôi phải thử.
Việc đó sẽ rất khó. Đó có lẽ là việc khó nhất tôi từng phải làm, nhưng tôi sẽ nói ra sự thật. Không lời nói dối nào nữa, không còn chạy trốn, không còn chuyện nhảm nhí nào nữa. Tôi sẽ nói ra mọi thứ, và xem mọi chuyện sẽ tiến triển ra sao.
Buổi tối
Tay tôi đặt trên tay anh và tôi đang chống cự hết mức có thể, nhưng tôi không thể thở nổi và anh khỏe hơn tôi rất nhiều. Tay anh bóp chặt vào khí quản của tôi, tôi có thể cảm thấy mạch máu bên trong huyết mạch của tôi, mắt tôi mờ đi. Tôi cố hét lên, lưng tôi đang tựa vào tường. Tôi chộp lấy vài cái áo sơ mi của anh và anh buông tôi ra. Anh quay đi và tôi men theo bức tường vào trong bếp.Tôi ho và khạc ra, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của tôi. Anh đang đứng cách tôi vài phân, và khi anh quay lại, tôi theo bản năng đưa tay lên cổ họng để bảo vệ nó. Tôi thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt anh và tôi muốn nói với anh rằng mọi chuyện vẫn ổn. Tôi vẫn ổn. Tôi mở miệng ra nhưng không có lời nào thốt ra, chỉ có tiếng ho.Tôi không thể chịu được sự đau đớn này. Anh ấy nói điều gì đó với tôi, nhưng tôi không thể nghe thấy, như thể chúng tôi đang ở dưới nước, và âm thanh bị bóp nghẹt, chúng truyền đến chỗ tôi như làn sóng. Tôi không nghe thấy bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ là anh đang xin lỗi.
Tôi cố đứng dậy, đẩy anh ra và chạy lên tầng, sau đó đóng sầm cửa phòng ngủ và khóa lại. Tôi ngồi xuống giường và chờ đợi, lắng nghe anh, nhưng anh không lên. Tôi đứng dậy và lôi cái túi xách dưới gầm giường lên, tôi vớ vài bộ quần áo trong tủ và nhìn thấy bản thân trong gương. Tôi đưa tay lên mặt: nó trắng bệch, môi tôi tím ngắt còn mắt thì đỏ lừ.
Một phần trong tôi sốc, vì anh ấy chưa bao giờ làm như vậy với tôi. Nhưng có một phần trong tôi chờ đợi điều này. Một phần trong tôi luôn biết rằng có khả năng chuyện này sẽ xảy ra. Tôi chậm rãi mở ngăn kéo ra - đồ lót, một vài áo thun;  tôi nhồi nhét chúng vào cái túi.
Tôi vẫn chưa nói gì với anh hết. Tôi mới chỉ bắt đầu. Tôi muốn nói về tin xấu trước, trước khi nói về chuyện tốt. Tôi không thể nói tôi đang có thai rồi sau đó nói rằng nó không phải của anh được. Điều đó quá tàn nhẫn
Chúng tôi đang ở ngoài thềm. Anh đang nói về công việc và bắt gặp tôi không lắng nghe.
“Anh đang làm phiền em à?” anh hỏi.
“Không. Ừm, có lẽ là một chút.” Anh không cười. “Không, em chỉ hơi bị sao nhãng thôi Vì có một chuyện em cần nói với anh. Thực ra là có vài chuyện em cần nói với anh, mà có lẽ anh sẽ không thích lắm đâu, nhưng –”
“Chuyện gì khiến anh không thích?”
Tôi ho và khạc ra, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của tôi. Anh đang đứng cách tôi vài phân, và khi anh quay lại, tôi theo bản năng đưa tay lên cổ họng để bảo vệ nó. Tôi thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt anh và tôi muốn nói với anh rằng mọi chuyện vẫn ổn. Tôi vẫn ổn. Tôi mở miệng ra nhưng không có lời nào thốt ra, chỉ có tiếng ho.Tôi không thể chịu được sự đau đớn này. Anh ấy nói điều gì đó với tôi, nhưng tôi không thể nghe thấy, như thể chúng tôi đang ở dưới nước, và âm thanh bị bóp nghẹt, chúng truyền đến chỗ tôi như làn sóng. Tôi không nghe thấy bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ là anh đang xin lỗi.
Tôi cố đứng dậy, đẩy anh ra và chạy lên tầng, sau đó đóng sầm cửa phòng ngủ và khóa lại. Tôi ngồi xuống giường và chờ đợi, lắng nghe anh, nhưng anh không lên. Tôi đứng dậy và lôi cái túi xách dưới gầm giường lên, tôi vớ vài bộ quần áo trong tủ và nhìn thấy bản thân trong gương. Tôi đưa tay lên mặt: nó trắng bệch, môi tôi tím ngắt còn mắt thì đỏ lừ.
Một phần trong tôi sốc, vì anh ấy chưa bao giờ làm như vậy với tôi. Nhưng có một phần trong tôi chờ đợi điều này. Một phần trong tôi luôn biết rằng có khả năng chuyện này sẽ xảy ra. Tôi chậm rãi mở ngăn kéo ra - đồ lót, một vài áo thun;  tôi nhồi nhét chúng vào cái túi.Tôi vẫn chưa nói gì với anh hết. Tôi mới chỉ bắt đầu. Tôi muốn nói về tin xấu trước, trước khi nói về chuyện tốt. Tôi không thể nói tôi đang có thai rồi sau đó nói rằng nó không phải của anh được. Điều đó quá tàn nhẫn
Chúng tôi đang ở ngoài thềm. Anh đang nói về công việc và bắt gặp tôi không lắng nghe.
“Anh đang làm phiền em à?” anh hỏi.
“Không. Ừm, có lẽ là một chút.” Anh không cười. “Không, em chỉ hơi bị sao nhãng thôi Vì có một chuyện em cần nói với anh. Thực ra là có vài chuyện em cần nói với anh, mà có lẽ anh sẽ không thích lắm đâu, nhưng –”
“Chuyện gì khiến anh không thích?”
Đáng ra tôi nên biết đây không phải thời gian thích hợp, anh đang tức. Anh ngay lập tức nghi ngờ, dò tìm manh mối trên gương mặt tôi. Đáng ra tôi phải biết đây là một ý tồi. Nhưng đã quá trễ để quay lại rồi. Và dù gì thì tôi cũng đã đưa ra quyết định của mình. Làm điều đúng đắn.
Tôi ngồi cạnh anh và cuộn tay mình vào tay anh.
“Điều gì anh sẽ không thích?” anh hỏi lại, nhưng cũng không bỏ tay tôi ra.
Tôi nói rằng tôi yêu anh và cảm thấy mọi cơ bắp trên người anh đều săn lại, như thể anh biết chuyện gì sắp xảy ra và đang chuẩn bị tinh thần. Ai cũng vậy phải không, khi có người nói em yêu anh như vậy. Em yêu anh, nhưng...Nhưng.
Tôi nói với anh rằng tôi đã gây ra vài lỗi làm và anh buông tay tôi ra. Anh đứng dậy và đi xuống sân vài bước về phía ray tàu trước khi quay lại nhìn tôi. “Lỗi lầm kiểu gì?” anh hỏi. Giọng anh vẫn giữ nguyên, nhưng tôi biết anh mất rất nhiều sức để giữ bình tĩnh như vậy.
“Ngồi xuống đây với em đi” tôi nói. “Làm ơn?”
Anh lắc đầu. “Lỗi lầm gì Megan?” Lần này anh nói to hơn.
“Có một...nhưng đã kết thúc rồi, nhưng có một....một người khác.” Tôi nhìn xuống đất, tôi không thể nhìn thẳng vào anh.
Anh nói gì đó nhưng tôi không thể nghe thấy. Tôi nhìn lên và anh quay đi, đối mặt với ray tàu, đặt hai tay lên thái dương. Tôi đứng lên và đi theo anh, tôi đứng sau và đặt tay lên hông anh, nhưng anh đẩy tôi ra. Anh đi vào nhà mà không thèm nhìn tôi, nhổ nước bọt, “Đừng chạm vào tao, con điếm“.
Tôi nên để anh đi, để anh có thờ gian suy nghĩ về chuyện đó, nhưng tôi không thể. Tôi muốn nói hết tin xấu rồi mới có thể tiến đến chuyện tốt được, nên tôi theo anh vào nhà.
“Scott, xin anh đấy, nghe em nói đi, chuyện không như anh nghĩ đâu. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hoàn toàn kết thúc, nghe em nói này, xin anh –”
Anh cầm bức ảnh của hai chúng tôi mà anh rất thích – cái mà tôi đã đóng khung như một món quà cho lễ kỷ niệm đám cưới lần thứ hai của chúng tôi - và ném nó mạnh như thể anh có thể đập vào đầu tôi. Nó đập vào bức tường phía sau tôi, anh lao tới, túm lấy hai tay tôi đẩy tôi đập vào bức tường đối diện. Đầu tôi rung lên, hộp sọ đập vào bức tường. Sau đó, anh cúi xuống, nắm chặt cổ họng tôi, anh nghiêng người sang, không nói gì. Anh nhắm mắt lại để không phải chứng kiến cảnh tôi nghẹt thở.Ngay khi đã gói gém đồ đạc xong, tôi lại bỏ chúng ra, nhồi hết vào tủ. Nếu tôi cố ra khỏi nhà và cầm theo một cái túi, anh sẽ không để tôi đi. Tôi phải ra đi mà không cầm theo bất cứ thứ gì, ngoài một cái túi và điện thoại. Rồi tôi lại thay đổi ý định và nhét mọi thứ vào trong túi. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tôi biết mình không thể ở đây. Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy tay anh lằn trên cổ tôi.
Tôi biết mình đã quyết định điều gì - không chạy trốn nữa - nhưng tôi không thể ở đây tối hôm nay. Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, chậm rãi, đều nhịp. Mất một lúc anh mới đến nơi - anh đang là một người đàn ông trên giàn giáo, nhưng tôi chỉ không biết anh là người bị kết án hay là người xử tử nữa.
“Megan?” Anh cô mở cửa. “Megan, xin lỗi vì đã làm em đau. Anh rất xin lỗi.” Tôi có thể nghe thấy những giọt nước mắt trong giọng nói của anh. Điều đó khiến tôi tức giận, nó khiến tôi muốn ra khỏi đây và cào vào mặt anh. Đừng có mà khóc, nhất là sau những gì anh đã làm với tôi. Tôi đang tức giận, tôi muốn hét vào mặt anh, nói với anh hãy cút khỏi cánh cửa, tránh xa khỏi tôi, nhưng tôi phải cắn chặt lưỡi, vì tôi không ngu ngốc đến mức đấy. Anh tức giận một cách chính đáng. Và tôi phải nghĩ một cách sáng suốt. Tôi đang phải nghĩ cho hai người. Sự đương đầu này đã cho tôi sức mạnh, nó khiến tôi trở nên cương quyết hơn. Tôi vẫn nghe thấy tiếng anh ngoài cửa, cầu xin tha thứ, nhưng giờ, tôi không thể nghĩ về chuyện đó. Tôi còn việc khác phải làm.
Ở đằng sau tủ quần áo, dưới đáy của một trong ba hộp giày được dán nhãn cẩn thận, có một chiếc hộp màu xám đậm ghi “bốt đỏ”, và trong chiếc hộp đó có một chiếc điện thoại cũ dùng thuê bao trả trước mà tôi đã mua nhiều năm trước phòng trường hợp cần thiết. Đã lâu tôi không dùng nó, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Tôi sẽ nói thật. Tôi sẽ nói ra mọi thứ. Không còn một lời nói dối nào, không còn việc trốn chạy nữa. Đến lúc Bố phải chịu trách nhiệm rồi.
Tôi ngồi lên giường và mở điện thoại lên, ước là nó vẫn còn pin. Nó sáng lên và hóc môn trong máu tôi dâng cao lên, nó khiến tôi choáng váng, hơi buồn nôn một chút, như thể tôi đang phê. Tôi bắt đầu cảm thấy sung sướng vì sắp được nói ra sự thật, tôi sẽ đối diện anh, nói về việc chúng tôi sẽ là ai và sẽ đi đâu. Đến cuối cùng, mỗi người sẽ biết vị trí thực sự của họ.
Tôi bấm số của anh. Nó chuyển ngay sang chế độ thư thoại, tôi cũng đã đoán được điều này. Tôi huỷ cuộc gọi và gửi một tin nhắn: Em cần nói chuyện với anh. KHẨN CẤP. Gọi lại cho em. Rồi tôi ngồi đó, và chờ.
Tôi nhìn vào nhật kí cuộc gọi. Lần cuối tôi sử dụng nó là vào tháng tư. Rất nhiều cuộc gọi, tất cả đều bị nhỡ, hồi đầu tháng tư và cuối tháng ba. Tôi gọi, và gọi, và gọi, anh lờ tôi đi, anh còn không thèm phản ứng lại lời đe doạ của tôi - tôi sẽ đến nhà anh, tôi sẽ nói chuyện với vợ của anh. Tôi nghĩ lúc đó anh sẽ chịu lắng nghe tôi. Tôi sẽ khiến anh phải lắng nghe tôi.
Khi chúng tôi bắt đầu chuyện này, đó chỉ là một trò chơi. Một sự sao nhãng. Tôi từng gặp anh nhiều lần. Anh thường ghé qua phòng trưng bày, cười và tán tỉnh, và chuyện đó chẳng gây hại gì - có rất nhiều người đàn ông khác đến đây cười và tán tỉnh. Nhưng rồi phòng trưng bày bị đóng cửa và tôi phải ở nhà cả ngày, chán nản và rầu rĩ. Tôi cần làm chuyện gì đó khác đi. Rồi một ngày khi Scott vắng nhà, tôi gặp anh trên đường, chúng tôi bắt đầu nói chuyện và tôi mời anh đi uống cà phê. Cái cách anh nhìn tôi, tôi biết chắc chắn anh đang nghĩ gì và rồi chuyện đó xảy ra. Và tôi chưa từng có ý định sẽ nghiêm túc về chuyện đó. Tôi chỉ cảm thấy thích thú với cảm giác mình được thèm khát; tôi thích cảm giác được điều khiển. Đúng là ngu ngốc. Tôi không muốn anh ấy phải bỏ vợ; tôi chỉ muốn anh có cảm giác anh muốn bỏ cô ta. Tôi muốnanh thèm khát tôi tới mức đó.Tôi không nhớ từ bao giờ tôi bắt đầu tin là chúng tôi có thể hơn thế này, rằng chúng tôi sinh ra là để cho nhau. Nhưng từ khi đó, anh bắt đầu xa lánh tôi. Anh ngừng nhắn tin, ngừng trả lời điện thoại của tôi, và tôi chưa bao giờ phải chấp nhận sự chối bỏ như vậy, chưa bao giờ. Tôi ghét cảm giác này. Nên nó trở thành một thứ khác: một sự ám ảnh. Bây giờ tôi có thể thấy rõ. Tôi đã nghĩ mình có thể từ bỏ, chịu một chút tổn thương, nhưng cũng không đáng ngại. Nhưng giờ thì nó không còn đơn giản như thế nữa.
Scott vẫn ở ngoài cửa. Tôi không nghe thấy tiếng gì nhưng tôi có thể cảm nhận được anh. Tôi vào phòng tắm và bấm số lần nữa. Tôi lại bị chuyển về thư thoại, nên tôi cúp máy, gọi lại và gọi lại. Tôi nói thầm. “Nghe máy đi, không em sẽ sang nhà anh đấy. Em nói là làm đấy. Em cần nói chuyện với anh. Lần này anh không lờ em được đâu.”
Tôi đứng trong phòng tắm một lúc, chiếc điện thoại để ở cạnh bồn tắm.  Tôi sẵn sàng để bắt máy. Màn hình vẫn đen và trống rỗng. Tôi chải tóc và đánh răng, trang điểm một chút. Tôi bắt đầu hồng hào trở lại. Mắt tôi vẫn còn đỏ, họng tôi vẫn đau nhưng trông tôi vẫn bình thường. Tôi bắt đầu đếm. Nếu chiếc điện không kêu lên đến lúc tôi đếm đến năm mươi, tôi sẽ đến nhà anh và gõ cửa. Chiếc điện thoại vẫn không kêu.
Tôi cho chiếc điện thoại túi quần sau, đi nhanh qua phòng ngủ và mở cửa ra. Scott đang ngồi ở bậc cầu thang, tay anh khoanh tròn trên đầu gối, đầu cúi xuống. Anh không nhìn tôi, nên tôi đi qua anh và chạy xuống dưới nhà, tôi thở dồn dập. Tôi sợ anh sẽ kéo tôi từ đằng sau và đẩy tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng anh đứng lên và gọi “Megan! Em đi đâu đấy? Em lại đến chỗ anh ta à?”
Ở cuối cầu thang, tôi quay lại. “Không có anh ta nào cả, Ok? Chuyện đó kết thúc rồi.”
“Đợi đã Megan. Đừng đi.”
Tôi không muốn nghe anh cầu xin, không muốn nghe sự ỉ ôi trong giọng của anh. Không phải bây giờ, khi họng tôi có cảm giác như ai đó vừa đổ axit vào.
“Đừng có đi theo em” tôi hét lên với anh. “Nếu anh đi theo em, em sẽ không bao giờ quay trở lại đâu. Anh hiểu chưa? Nếu em quay lại mà thấy anh ở đằng sau, thì đây sẽ là lần cuối anh nhìn thấy em.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng anh gọi tên tôi khi tôi sập cửa lại.
Tôi đợi ở vỉa hè vài phút để chắc chắn anh không đi theo tôi, rồi tôi đi, ban đầu đi nhanh, rồi chậm dần, theo đường Blenheim. Tôi đến số hai mươi ba và đó là lúc tôi mất hết sự tự tin. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này. Tôi cần vài phút để lấy lại tinh thần. Vài phút. Tôi tiếp tục đi, qua ngôi nhà, qua đường hầm, qua ga tàu. Tôi tiếp tục đi đến khi tới công viên rồi gọi lại vào số của anh lần nữa.
Tôi nói với anh tôi đang ở công viên, và tôi đang đợi anh, nhưng nếu anh không đến, thì tôi sẽ đến nhà anh. Đây là cơ hội cuối cùng của anh.
Hôm nay là một buổi tối đẹp, đã hơn bảy giờ mà trời vẫn còn ấm và sáng. Vài đứa trẻ vâ đang chơi đùa trên xích đu và cầu trượt, bố mẹ chúng đứng một góc, nói chuyện với nhau. Điều đó trông rất bình thường, nhưng khi tôi chứng kiến họ, tôi lại có cảm giác buồn nôn khi nghĩ rằng Scott và tôi sẽ không cho con gái ra đây chơi. Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh chúng tôi hạnh phúc, thoải mái như vậy. Không phải bây giờ. Không phải sau những gì chúng tôi vừa làm.Mới sáng nay, tôi đã tin là nói ra mọi chuyện sẽ là cách tốt nhất - không chỉ là cách tốt nhất, cách duy nhất. Không còn những lời nói dối, không còn phải chạy trốn. Và khi anh đánh tôi, tôi lại càng chắc chắn hơn. Nhưng giờ, khi phải ngồi một mình, còn Scott không chỉ tức giận mà còn đau lòng, tôi không còn nghĩ đây là điều đúng đắn nữa. Không phải tôi đang tỏ ra mạnh mẽ, mà thực chất, tôi đang quá ngông cuồng, và không cần phải nói đến những tổn thất tôi đã gây ra.
Có lẽ sự dũng cảm tôi cần không liên quan gì đến việc nói ra sự thật và chạy trốn. Đó không những là sự ngông cuồng - mà còn hơn thế nữa. Vì lợi ích của con bé, và cả của tôi, giờ là thời điểm tôi phải đi, tôi phải đi khỏi hai người bọn họ, khỏi tất cả những chuyện này. Có lẽ chạy và trốn là tất cả những gì tôi cần bây giờ.
Tôi đứng dậy và đi xung quang công viên. Tôi một nửa muốn chiếc điện thoại rung lên, nhưng cuối cùng, tôi lại cảm thấy thanh thản khi nó vẫn yên lặng. Tôi sẽ xem đó là một dấu hiệu. Tôi đi theo con đường cũ, đi về nhà.
Tôi vừa đi qua ga khi tôi nhìn thấy anh. Anh đang đi nhanh, qua đường hầm, vai anh căng lên và tay nắm thành nắm đấm, và trước khi tôi có thể kiềm chế bản thân, tôi gọi anh.
Anh quay ra. “Megan! Cái quái gì...” Biểu cảm của anh rất giận dữ, nhưng anh vẫn để tôi đi về phía anh.
“Thôi nào” anh nói, khi tôi đến gần hơn. “Chúng ta không thể nói chuyện ở đây. Anh để xe đằng kia.”
“Em chỉ cần -”
“Chúng ta không thể nói chuyện ở đây!” anh quát lên. “Đi thôi.” Anh nắm lấy tay tôi. Rồi dịu dàng hơn, “Chúng ta sẽ đi ra chỗ nào yên tĩnh hơn được không? Đâu đó chúng ta có thể nói chuyện.”
Khi tôi bước vào xe, tôi nhìn qua vai, về nơi anh vừa đi ra. Đường hầm rất tôi, nhưng tôi có cảm giác ai đó đang ở trong đó, trong bóng tôi - ai đó đang nhìn chúng tôi.
RACHEL
Chủ nhật, ngày 18 tháng Bảy 2013
Buổi chiều
ANNA QUAY LẠI và chạy vào nhà ngay khi cô ta nhìn thấy anh. Tim tôi đập mạnh, và tôi cũng đi theo cô ta, và dừng lại ngay chỗ cửa kéo. Họ đang ôm nhau, tay anh dang ra để bảo vệ cô ta và đứa trẻ ở giữa. Đầu Anna cúi xuống, vai cô ta đang run rẩy. Miệng anh hôn lên đỉnh đầu cô ta, nhưng mắt lại nhìn tôi.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” anh hỏi, và anh hơi nhếch miệng cười. “Phải nói rằng nhìn thấy hai quý cô đây nói xấu ngoài vườn không phải những gì anh mong đợi.”
Giọng anh nhẹ, nhưng anh không thể lừa tôi. Anh không thể lừa tôi được nữa. Tôi mở miệng để nói, nhưng nhận ra là mình chẳng có từ ngữ nào để nói. Tôi không biết bắt đầu từ đâu.
“Rachel? Em có định nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không?” Anh buông Anna ra và bước về phía tôi. Tôi lùi lại, và anh bắt đầu cười.
“Em bị cái quái gì vậy? Em đang say à?” anh hỏi, nhưng tôi có thể nhìn được trong mắt anh rằng anh biết tôi đang tỉnh và tôi cá rằng anh ước là không phải như vậy. Tôi thò tay vào túi quần - tôi để điện thoại ở đó, tôi ước là mình có thể gọi ngay bây giờ. Không cần biết họ có tin tôi hay không, chỉ cần tôi nói là tôi đang ở cùng Anna và con cô ta, cảnh sát sẽ đến ngay.
Tom chỉ cách tôi vài phân - anh chỉ đứng ngay trong phòng và tôi chỉ cách cửa vài bước.
“Em đã thấy anh” cuối cùng thì tôi cũng nói. “Anh nghĩ là em không nhớ gì đúng không, nhưng anh sai rồi. Em đã thấy anh. Sau khi anh đánh em, anh đã để mặc em ở đó, trong đường hầm...”
Anh bắt đầu cười, nhưng giờ thì tôi đã thấy rõ ràng, và tôi tự hỏi tại sao tôi chưa từng hiểu anh rõ như bây giờ. Mắt anh thể hiện rõ sự hoang mang. Anh nhìn sang Anna, nhưng cô ta không nhìn anh.
“Em đang nói cái gì vậy?”
“Trong đường hầm. Hôm Megan Hipwell mất tích...”
“Nhảm nhí” anh nói, vẫy tay về phía tôi. “Anh không anh em. Em đã tự ngã.” Anh nắm lấy tay Anna và kéo cô ta lại gần. “Em yêu, đây là lí do đã khiến em bận tâm à? Đừng nghe cô ấy, đó toàn là những lời rác rưởi. Anh không đánh cô ấy. Anh chưa từng đụng tay chân với cô ấy. Không phải như vậy.” Anh vòng tay qua vai Anna và kéo cô ta lại gần. “Thôi nào. Anh đã nói với em cô ấy như thế nào mà. Cô ấy không biết chuyện gì xảy ra khi say rượu, phần lớn toàn là bịa đặt -”
“Anh đã lên xe với cô ta. Em nhìn thấy anh đi.” Anh vẫn cười, nhưng không còn chắc chắn nữa, và tôi không biết liệu tôi có đang tưởng tượng không hay trông anh thực sự xanh xao hơn. Anh ghì chặt Anna, rồi lại thả cô ta ra. Cô ta ngồi xuống bàn, quay lưng về phía anh, đứa con họ đang vẫy vùng trên đùi cô ta.
Anh lấy tay lau miệng rồi tựa vào tủ bếp, khoanh tay trước ngực. “Em nhìn thấy anh lên xe với ai?”
“Với Megan.”
“À rồi!” anh lại bắt đầu cười, một tiếng gầm to và gượng gạo. “Lần cuối chúng ta nói về chuyện này, em nói là em nhìn thấy anh lên xe cùng Anna. Giờ thì lại Megan. Tiếp đến là ai? Công chúa Diana à?”
Anna nhìn lên tôi. Tôi có thể nhìn thấy sự nghi ngờ, hi vọng thoáng qua gương mặt cô ta. “Cô không chắc?” cô ta hỏi.
Tom đặt tay lên vao cô ta. “Tất nhiên là cô ấy không chắc rồi. Cô ấy đang dựng lên mọi chuyện - cô ấy luôn làm vậy. Em yêu, xin em đấy. Sao em không lên nhà một lúc, OK? Anh sẽ nói chuyện với Rachel về việc này. Và lần này -” anh nhìn tôi, “anh hứa là cô ấy sẽ không làm phiền chúng ta nữa đâu.”
Anna nao núng, tôi có thấy được - cách cô ta nhìn anh, tìm kiếm sự thật. “Anna!” tôi gọi to, cố gắng lấy lại sự chú ý của cô ta. “Cô biết mà. Cô biết là anh ấy đang nói dối. Cô biết là anh đã ngủ với cô ta.”
Trong một giây, không ai nói gì hết. Anna nhìn từ Tom rồi nhìn tôi. Cô ta mở mồm định nói gì đó những không có từ ngữ nào phát ra.
“Anna! Ý cô ấy là gì? Không...không có gì giữa anh và Megan Hipwell hết.”
“Em đã tìm thấy cái điện thoại, Tom” cô ta nói, giọng cô ta nhỏ đến nỗi tôi gần như không nghe được. “Nên đừng nói gì nữa. Đừng nói dối em nữa.”
Đứa trẻ bắt đầu khóc. Và rất nhẹ nhàng, Tom bế nó từ tay Anna. Anh đi về phía cửa sổ, nhún nhảy để dỗ nó một lúc. Tôi không thể nghe thấy những gì anh nói. Anna cúi đầu xuống, nước mắt chảy từ cằm cô ta xuống bàn.
“Nó đâu rồi?” Tom nói, quay sang nhìn chúng tôi, nụ cười đã tắt hẳn trên khuôn mặt anh. “Chiếc điện thoại, Anna. Em có đưa nó cho cô ta không?” anh hướng đầu về phía tôi. “Cô có giữ nó không?”
“Em không biết gì về chuyệ cái điện thoại hết” tôi nói với anh, ước là Anna đã nhắc đến nó sớm hơn.
Tom lờ tôi đi. “Anna? Em có đưa nó cho cô ta không?”
Anna lắc đầu.
“Vậy nó ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.