Sáng ngày hôm sau Lâm dậy từ tờ mờ sáng, không kịp đánh răng rửa mặt Lâm chạy sang ngay bên nhà Phách. Lúc này đã thấy bà Thảnh đang ngồi dựa vào cửa hiên, dường như cả đêm hôm qua bà Thảnh không chợp mắt. Bước vào nhà Lâm hỏi:
- - Cả đêm qua nó vẫn không về hả bác..?
Bà Thảnh nói như nấc:
- - Không, cháu...ạ….Mà linh cảm cho bác thấy nó làm sao rồi ấy..?
Lâm cũng lo lắng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa biết Phách đi đâu qua cả một đêm. Bà Thảnh nói tiếp:
- - Gần sáng nay bác thấy nó như đứng ở cổng ấy, nhưng nó không vào nhà….Bác cứ gọi thì nó lại càng lắc đầu, nó cứ đứng ngoài đó nhìn vào trong nhà thôi. Giật mình thì mới biết là mơ, nhưng Lâm ơi cháu có biết mơ như thế là sao không..? Là nó chết rồi hiện về báo mộng cho mẹ biết đấy. Cả đêm qua bác không dám ngủ, vì cứ nhắm mắt lại thiếp đi là thấy nó. Cứ như nó vẫn đang đứng ở ngoài kia vậy.
Lâm an ủi:
- - Mới qua một ngày, bác đừng suy nghĩ lình tinh…..Chắc tại bác lo lắng quá nên mơ vậy thôi. Con người đâu phải cứ chết là chết ngay được. Giờ cháu lấy xe máy đi tìm nó đây…..Tối qua không có thời gian đi hỏi từng nhà, bây giờ cháu đi hỏi. Bác cứ ở nhà, mà bác nhớ trông chừng vợ nó. Chửa đẻ ốm đau không nên suy nghĩ, đi lại nhiều vào lúc này.
Bà Thảnh vội vàng bảo Lâm đi tìm Phách, Lâm phóng xe máy đi….Lúc này mới có gần 6h sáng, trời không còn tối nữa nhưng vẫn âm u vì mùa rét, làng nằm ở vùng sông nước nên sương mù khá dày. Đang đi trên đường nhìn ngó xung quanh thì bỗng nhiên Lâm thấy có người đứng ngay giữa đường mặc dù mới đó chẳng có ai. Lâm hoảng hốt bóp phanh nhưng không kịp, chiếc xe máy đâm thẳng vào người đó. Phanh gấp nên chiếc xe ngã bổ về phía trước, Lâm cũng ngã dúi dụi vào bờ cỏ ven đường.
Vội vã Lâm nhìn lại chỗ vừa xảy ra tai nạn thì lạ thay chẳng thấy ai ở đó cả…..Lâm há hốc mồm không biết chuyện gì xảy ra thì cách đó một đoạn lại xuất hiện bóng dáng người ban nãy, nhưng chỗ đó sương mỏng hơn, Lâm nhận ra không ai khác chính là Phách. Dựng xe lên Lâm chạy đến chỗ Phách đứng nhưng càng lại gần thì Phách lại càng ở xa hơn. Lâm gọi to:
- - Phách, tao đây….Lâm đây…..Mày đi đâu đấy….
Phách nhìn Lâm lùi lũi rồi lắc đầu bỏ đi…...Nhưng không phải đi trên đường, Phách đi xuống dưới lòng sông rồi dần dần biến mất. Khi Phách vừa biến mất Lâm nghe trong không trung có một giọng nói vang lên:
“ Tao….Chết….Rồi…”
Lâm sợ hãi hét lên:
- - Phách ơi…..Phách…..Mày ở đâu..?.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Chẳng có ai đáp lại, trời đã sáng hẳn…...Vị trí nơi con sông mà Phách vừa biến mất khiến Lâm cảm thấy có gì đó bất thường.Dựng xe trên bờ Lâm đi theo đến chỗ Phách vừa nãy thì thấy có một chiếc dép nổi lên. Lập tức Lâm gọi cho Bột rồi nói:
- - Mày ra chỗ bờ sông nơi bến đò nhanh lên…..Tao….tao vừa thấy cái này…..À mà quên, mày xem trong làng có ai bơi giỏi nhờ họ đến đây….Nhanh lên.
Bột cũng cả đêm qua không ngủ, giờ nghe Lâm nói vậy thì càng sợ hãi. Cạnh nhà cũng có mấy người ngày trước chuyên đánh cá trên sông, làng ven sông nên hầu như ai cũng biết bơi, biết lặn. Bột tìm được đâu độ 5 người đến bến đò cũ, Lâm đã đợi sẵn ở đó. Mọi người vừa tập trung Lâm vội vàng nói:
- - Xin lỗi mọi người vì chuyện này, nhưng giờ tôi có việc muốn nhờ…..Chẳng là thằng Phách con nhà bác Thảnh, cũng là bạn tôi. Nó đi đâu cả đêm qua không về, tôi đi tìm cả tối hôm qua cho đến sang nay qua đây thấy một chiếc dép nổi lên. Không mong muốn nhưng nhờ mọi người cùng tôi mò thử xem thế nào…
Trời thì lạnh, lại không biết có người chết đuối không...Chỉ dựa vào một chiếc dép nên ai cũng ái ngại. Lâm thấy vậy bèn cởi quần áo nhảy xuống sông mò mẫm, ngụp lặn….Đám người trong làng thấy vậy cũng chép miệng lắc đầu:
- - Khổ thân nó, thôi thì cũng xuống tìm xem sao…? Chứ để nó một mình thế kia thì đến bao giờ mới tìm được.
Quay sang mọi người nói với Bột:
- - Mày đi mang nước mắm, hoặc rượu đến đây….Lạnh này mà sông thì rộng, không biết có mò được không nhưng chắc phải lâu đấy.
Bột gật đầu rồi chạy đi chuẩn bị, 5-6 con người cởi quần áo lao xuống sông mò mẫm. Hai tiếng trôi qua vẫn không phát hiện được gì, người nào người đấy lạnh cóng, môi tái nhợt, da bợt ra vì ngâm nước quá lâu. Chỉ duy nhất mình Lâm vẫn đang ra sức ngụp lặn để tìm. Sự việc khiến cho nhiều người hiếu kỳ đổ xô ra xem. họ bắt đầu đồn nhau có người chết đuối.
Lúc này một chiếc dép nữa lại nổi lên trôi vào gần cầu, Bột nhìn thấy vớt lấy rồi ghép vào với chiếc dép Lâm vớt được thì đúng một đôi. Nhìn đôi dép Bột thấy nghẹn tim bởi quả thực nó rất giống với đôi dép Phách hay đi hàng ngày. Bột dù bơi không giỏi nhưng ngay lập tức cũng nhảy xuống sông. Vừa mò Bột vừa khóc lóc:
- - Ai giúp bạn tôi với, đôi dép đó đúng là dép của nó rồi…...Giúp với…
Mấy người khi nãy nhìn nhau gật đầu:
- - Vậy chắc đúng rồi, cố gắng xem sao vậy…?
Không chỉ thế, thanh niên làng đang xúm vào xem cũng phụ giúp, kẻ chèo đò, kẻ cầm sào, người cởi áo lặn ra sống tìm…..Lâm thương bạn, vừa mò Lâm vừa lẩm bẩm:
- - Phách ơi, nếu thật sự mày báo cho tao thì nổi lên để cho mọi người nhìn thấy xác.
Mò cả mấy tiếng đồng hộ không thấy đâu, chỗ Lâm đứng lúc này cũng đã mò đến bùn nổi lên đục ngầu. Vậy mà sau lời khấn, Lâm giật thót mình bởi vừa có thứ gì đó chạm vào chân của Lâm bên dưới mặt nước sẫm màu bùn. Lặn xuống Lâm đưa tay như túm được thứ gì đó đang nổi lên. Lâm trồi lên mặt nước gào khóc:
- - Tìm thấy rồi…….Tìm thấy rồi…...Phách ơi….Sao lại thế này….
Cả đám người vội bơi lại để đưa thi thể vừa vớt được lên trên bờ. Chính là xác của Phách, mắt mũi tai, mồm miệng đều bị bùn đen bịt kín….Có lẽ do dòng nước nên xác của Phách bị cuốn vào hang hốc dưới lòng sông nên bùn mới chui vào bên trong như thế. Cơ thể Phách lúc này đã cứng đờ, nước da tím tái, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, một người nói:
- - Chắc chết đuối ngày hôm qua rồi….Ai gọi cho công an đi..
Người khác thì tỏ ra sợ hãi:
- - Làng mình sao thế nhỉ, cứ mỗi năm lại có người chết đuối...Mà chỉ ở đoạn này...Ma nó bắt đấy, chứ không thanh niên sao chết đuối thế này được.
Lâm với Bột vẫn đờ đẫn người từ khi đưa được cái xác vào bờ, cả hai đang không biết chuyện gì xảy ra...Tại sao Phách lại chết, nhưng lúc này trong đám đông có người vừa đi vừa khóc nói giọng thảm thiết:
- - Ông bà ơi, cho tôi đi nhờ một chút….Làm ơn cho tôi đi nhờ…
Đó là giọng của bà Thảnh, mẹ Phách,theo đằng sau là cô vợ đang mang bầu chờ ngày đẻ. Vừa nhìn thấy xác con nằm trên cầu bà Thảnh đã lao xuống khóc thét lên:
- - Ối con ơi là con ơi…...Con ơi…..sao con lại chết thế này….
Vợ Phách chưa kịp định thần thì đã xỉu ngay tại chỗ, may sao những người xung quanh đó đỡ kịp thời. Lâm với Bột cúi mặt không biết phải nói gì vào lúc này. Đột nhiên xác của Phách khẽ động đậy, bàn tay Phách co giật….Đôi mắt mở trợn, nước bùn từ khóe mắt chảy ra đen xì.
“ Ọc...Ọc...Ọc..”
Máu trào lên phun ra từ miệng cái xác, cái xác tiếp tục co giật mạnh, tiếp đó máu chảy từ lỗ tai, từ mắt cái xác ra thành dòng. Mọi người sợ hãi lùi lại, chỉ có bà Thảnh vẫn một mực ôm con gào lên:
- - Con tôi chết oan…...Con tôi chết oan quá……
Lúc này công an mới đến, dân làng người vứt tiền lẻ, người thắp nhang, người chạy đi lấy chiếu, lấy vải phủ cho xác chết. Lâm nhìn công an nói:
- - Anh ơi, bạn tôi nó không phải chết đuối đâu….Rõ ràng cái chết có gì uẩn khúc, các anh phải tìm ra chân tướng sự việc.
Công an nói:
- - Để xem sao đã, chúng tôi cũng sẽ chú ý….Nhưng mấy năm gần đây số lượng người chết đuối không phải ít. Cũng khuyến cáo mọi người cẩn thận rồi. Mà ban nãy anh nói bạn anh đi đâu từ hôm qua..?
Lâm đáp:
- - Dạ báo cáo anh, nó đi từ trưa hôm qua...Đi cắt rau cho lợn…
Công an nói:
- - Trước mắt để chúng tôi xem trên người có vết thương hay bị đánh đập không đã. Có gì chúng tôi sẽ thông báo về phía gia đình..
Lâm nói vậy nhưng thực chất ban nãy khi đưa xác Phách lên bờ thì Lâm cũng đã xem xét qua, trên người Phách không có vết thương gì nặng, cũng không thấy vết hằn do trói buộc. Với kinh nghiệm lính trinh sát của mình qua sơ bộ Lâm cũng không phát hiện được nguyên nhân có phải Phách bị đánh chết rồi mới bị thả xuống sông. Cái chết của Phách đúng là do bị ngạt nước…...Nhưng có một điều Lâm chắc chắn đó là chuyện này có liên quan đến bọn thằng Hân tụi, dù hiện tại không có chứng cứ, tuy nhiên linh cảm cho Lâm biết như vậy…