Cô Gái Hoa Nhài Của Anh

Chương 22:




Thẩm lão gia tử nghe nói cháu trai sẽ về quản lý công ty, cũng cao hứng tới hỏng rồi, ông cảm thấy rốt cuộc Thẩm Thận đã có thể khai sáng, trở về mở rộng đế quốc giải trí Nhất Ngàn do gia tộc sáng lập.
Mà ba của Thẩm Thận, Thẩm Thanh Thiệu không có chỉ định cho anh bất cứ chức vị gì, trực tiếp đem công tác của chính mình đẩy cho anh luôn, hoàn toàn lui về phía sau, trực tiếp chạy tới Thụy Sĩ. Đó là nơi mẹ của Thẩm Thận đang định cư.
Nhiều năm giữ lấy quyền cao chức trọng như vậy, Thẩm Thanh Thiệu không một lời luyến tiếc liền từ bỏ.
Tin tức Thẩm Thận trở về quản lý công ty giải trí Nhất Ngàn lan truyền nhanh chóng, tất cả nghệ sĩ trong công ty đều vô cùng tò mò về người con thứ hai của Thẩm Tổng.
Kỳ thật là một người đẹp trai lại lắm tiền, mị lực của Thẩm Thận không thua gì ba anh, nhưng kể từ sự kiện năm đó về sau, không có người nào dám lại gần Thẩm Thanh Thiệu dù chỉ một chút, bao nhiêu tâm tư đều dẹp qua một bên.
Rốt cuộc scandal năm đó ở Nhất Ngàn làm Thẩm Thanh Thiệu giận tím mặt, trực tiếp nghiêm trị rất nhiều người, những người có liên quan đến, hết thảy đều bị đuổi.
Mà hiện giờ, mọi người đều không đoán ra được tính tình của Thẩm Thận, rất nhiều người cũng ngo ngoe rục rịch tâm tư.
Thẩm Thận trở về hết sức chú ý tới điểm này, anh trời sinh chán ghét nhất là nữ nhân tiếp cận mình, anh đã chuẩn bị thật kỹ để đối phó phương diện này.
Sự kiện năm đó, Thẩm Thận chỉ biết một ít, nhưng là việc này ảnh hưởng đến mẹ mình, anh canh cánh ở trong lòng một thời gian dài, chính vì lí do đó, ngày đầu tiên anh đến, liền phân phó xuống dưới, bất luận nghệ sĩ nào nếu chưa được cho phép, không được tự tiện đi tìm anh.
Có bất luận vấn đề gì, có thể liên hệ người đại diện, người đại diện báo lại cùng trợ lý, trợ lý sẽ trình bày cùng anh, sau đó anh sẽ quyết định để trợ lý thay mặc giải quyết.
Thông báo này vừa đưa ra, mọi người cũng đều hiểu rõ ý tứ của Thẩm tổng, nếu không có việc gì thì đừng kiếm chuyện tới tìm anh.
Ngày đầu tiên nhận chức, anh trực tiếp gửi tin tức này đến nghệ sĩ xem như ra mắt mọi người.
Trong văn phòng lớn như vậy, khí áp có chút thấp.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy Thẩm tổng mới nhậm chức cũng không vì trẻ tuổi mà không đủ tự tin, ngược lại, khí thế của anh cường đại vô cùng, mang theo một chút cưỡng bách.
Mắt đào hoa mang ý cười, nhưng lại chưa cho ai vào đáy mắt.
Anh lười nhác ngồi ở vị trí chủ tọa, không hứng thú mà nghe trình bày về hồ sơ thông tin nghệ sĩ.
Bên trong phòng họp an tĩnh đến quỷ dị, một đám quản lý cấp cao tập trung nín thở chờ đợi Thẩm Thận kết thúc, trong không khí này chỉ có tiếng động trang giấy bị lật ra.
Thẩm Thận nhìn đến chỗ này thật nhàm chán, nhướng mày, Tống Đình đứng bên cạnh anh lập tức ngầm hiểu, đem một chồng hồ sơ này chuyển qua bên cạnh, đưa tới một chồng mới.
Qua một lúc lâu sau, bỗng chốc làm như Thẩm Thận phát hiện ra cái gì, dùng đầu ngón tay lấy ra một tập hồ sơ.
Lúc này anh nhìn tỉ mỉ hồi lâu, cười khẽ lên: “Người này tên Hứa Mạt, tôi thực xem trọng cô ấy, hội nghị kết thúc về sau cho cô ấy một tổ chuyên nghiệp hỗ trợ, nếu đã được gọi là mối tình đầu quốc dân như vậy thì hoạt động càng phải xem trọng hình tượng, ở trên mạng tôi không hy vọng nhìn đến cô ấy có bất luận scandal gì với diễn viên nam.”
Kế tiếp Thẩm Thận lại vô cùng công bằng mà chọn ra một nam nghệ sĩ mà đánh giá, đãi ngộ lại kém xa.
Tống Đình ở bên cạnh giương mắt nhìn, đãi ngộ khác biệt như vậy không sợ khiến cho người người phẫn nộ sao!
Kế tiếp giám đốc từ các bộ phận, đơn giản trình bày một chút tình hình chung, Thẩm Thận gật gật đầu, tính toán kết thúc cuộc hội nghị.
“Chúng ta không chỉ muốn ở trong ngành này duy trì vị trí đứng đầu, mà càng muốn chú ý đến trình độ chuyên nghiệp, cuối cùng điểm mấu chốt, chỉ có một từ, đó chính là ích lợi. Năm nay, tôi sẽ nghiệm thu thành quả, nghệ sĩ kiếm tiền ít nhất, trực tiếp hủy bỏ hợp đồng trước kỳ hạn, công ty không dưỡng phế nhân.”
Thẩm Thận không chút để ý, tựa hồ là chỉ đang nói một chuyện bình thường: “Nếu để tôi phát hiện, có ai dùng quy tắc ngầm, không nghe theo quy định của công ty, trực tiếp đóng băng cả đời.”
Thẩm Thận xoay bút: “Được rồi, hội nghị hôm nay liền đến đây thôi.”
Tức khắc một đám người nhẹ nhàng thở ra, vị Thẩm tổng trẻ tuổi này khí thế bức người, khiến người khác đoán không ra được nội tâm anh thật sự đang nghĩ gì.
Diện mạo Thẩm Thận giống ba mình, nhưng mà cách làm việc lại một trời một vực. Cùng so sánh với Thẩm Thanh Thiệu, anh thoạt nhìn tùy ý, định ra quy củ thật cứng nhắc, nhưng sẽ làm thật khắc khe.
Trở lại văn phòng, đáy lòng Tống Đình đầy căm phẫn: “Vừa rồi cậu có chút hơi quá rồi đó, người không biết còn hiểu lầm cậu cùng Tiểu Mạt có quan hệ gì đó.”
Ánh mắt Thẩm Thận lạnh như băng mà phóng tới, liếc Tống Đình một cái, tiện đà nhàn nhạt nói: “Không phải còn chọn ra một vị nam nghệ sĩ sao.”
Tống Đình khịt mũi coi thường: “Cậu thôi đi, cây to đón gió, cậu đây là gây thù chuốc oán thì có! Theo đuổi bạn gái cái gì a, cậu giống như là đi hứng gió Tây Bắc thôi!”
Thẩm Thận cười nguy hiểm: “Hình như mỗi lần tôi nói đổi trợ lý là cậu nghĩ tôi nói giỡn hay sao nhỉ, nếu không hôm nào tôi hẹn Tống lão gia ăn bữa cơm, cậu nói thử xem?”
Tống Đình nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cậu như vậy, khó trách Tiểu Mạt không cần cậu, cậu uy hiếp người khác như vậy, không sợ bị nghiệp quật sao.”
Thẩm Thận ngả người ra ghế dựa, xoay một vòng rồi dừng lại, một tay chống cằm, cười đến yêu nghiệt: “Cho nên tôi đến nơi này không phải là để chống lưng cho cô ấy sao.”
Tống Đình nói không thành lời: “Cậu thật là... tôi cạn lời với cậu”
*****
Gần đây Hứa Mạt thường xuyên đi đến Nhất Ngàn, trong công ty trừ bỏ những thần tượng muốn phát triển ca hát nhảy múa cùng huấn luyện viên chuyên nghiệp đào tạo bên ngoài, diễn viên cũng có, đa phần là một ít chưa ra mắt hoặc là đã ra mắt nhưng vẫn yêu cầu cần được huấn luyện.
Cô đã chính thức ra mắt công chúng, công ty trước mắt lấy tới vài kịch bản để cô đóng vai nữ chính trẻ tuổi, tranh thủ lấy hảo cảm nâng lên tên tuổi. Kịch bản lọai này hoặc là tình yêu sâu đậm hoặc tình yêu nhẹ nhàng, so sánh với những bộ chính kịch, kỹ thuật diễn yêu cầu không có quá cao.
Cũng may hiện tại cô tiến bộ rất nhanh, Hứa Mạt nghĩ là có thể năm năm sau sẽ đạt được thành công. Bởi vì sự nghiệp biểu diễn cả đời, cô không nghĩ vì cái lợi trước mắt mà chỉ muốn tất cả cứ theo tuần tự tiến lên, rồi từ từ sẽ lấy được kết quả như mong muốn thôi.
Xong khóa huấn luyện, mọi người đều ở quầy trà nước nói chuyện phiếm, trong đó không thiếu những nữ diễn viên nổi tiếng.
“Các cô có nghe đồn rằng Thẩm tổng mới tới công ty chúng ta không?”
“Mấy ngày hôm trước tôi thấy thấy anh ta lái một chiếc xe hơi đến công ty, chiếc xe kia nhìn một cái liền biết là siêu xe, chỉ là nhìn thoáng qua nửa sườn mặt tim tôi đã đập liên hồi!”
“Thôi đi, chẳng lẽ cô không được thông báo thế nào sao, không cho phép chúng ta lên tầng cao nhất, thiết diện vô tư, không phận sự miễn vào.”
“Xác thật là đẹp trai, người lại có tiền, nghe nói còn không có bạn gái, nếu là anh ấy muốn coi trọng ai trong chúng ta, tôi nhất định dơ hai tay tự tiến cử!”
“Đóng phim cho tốt đi, định mơ tưởng làm cô bé lọ lem gả vào hào môn sao, vẫn là chính mình tự kiếm tiền.”
“Cũng không nhất định là như vậy, nơi này bạch phú mỹ cũng không ít? Chỉ là chơi đùa kiếm một chút gì đó, có gì mà phải nghiêm trọng như vậy.”
Vốn dĩ mồm năm miệng mười đang thảo luận về Thẩm tổng, có người lại bàn luận việc kiếm tiền, nhất thời không ít người dời chú ý đi đề tài khác.
“Thật là, lần trước tôi quay xong một cái quảng cáo, đã lâu đoàn phim cũng chưa trả lương.”
“Ha ha ha lần trước tôi thành công cùng một lão già đùa giỡn.”
Hứa Mạt lẳng lặng đứng đó, bình tĩnh mà rót nước, lại ngồi vào một bên đưa cái miệng nhỏ ra thổi hơi nóng.
Tính tình cô mềm mại, lại không tranh không đoạt, người khác không chủ động, cô cũng liền không chủ động nói chuyện.
Nhưng không phải cô không biết nói chuyện, chỉ là cô đã có thói quen như thế.
Thời điểm mọi người thảo luận sôi nổi, cô vẫn vậy chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng mà nghe.
Nghe đựơc mọi người bát quái, cô mới biết được, thì Thẩm Thận đã trở về Nhất Ngàn. Trong lòng dâng lên cảm xúc không rõ, nhưng chỉ là nhàn nhạt lướt qua giây lát.
Hiện giờ, điều quan trọng chính là cô không muốn ở công ty đụng mặt anh. Nhưng mà trên đời này, việc ta không muốn, ta càng sợ hãi thì nó càng mau tới.
Đến buổi chiều, huấn luyện viên thông báo rất có khả năng Thẩm tổng sẽ xuống thị sát, bảo mọi người chú ý một chút, nửa điểm lười biếng cũng không được thể hiện ra bên ngoài.
Thừa dịp chương trình học kết thúc, Hứa Mạt không nghĩ tiếp tục ở trong phòng luyện tập, dứt khoát đi ra, đi dạo trên hành lang.
Qua xong một mùa xuân nữa, là Hứa Trạm lại phải thi đại học, theo thường lệ cô muốn dò hỏi tình hình gần đây của em trai.
Cô cúi đầu, nhíu mi xem di động, tùy ý mà nhìn lên, liền nhìn thấy chỗ cuối hành lang, bỗng chốc xuất hiện một thân ảnh đạo mạo cao dài, phía sau còn có một người, chính là không nhanh không chậm đi tới bên này.
Người nọ trông bộ dạng lười biếng đến cực điểm, đôi tay cắm ở túi, mặt mày hơi hơi nhăn, theo bản năng Hứa Mạt muốn chạy trốn, cô không chút suy nghĩ, bay nhanh lách người đi vào lối cầu thang bộ gần đó, thuận tay đóng cửa lại. Nơi này chắc là an toàn, chỉ mong anh đi thật nhanh qua luôn.
Hứa Mạt dựa lưng ở trên tường, nhẹ giọng thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy thời vận của mình thật không tốt, chua xót nhìn lại bản thân mang theo chút chật vật.
Nhưng mà hiện tại trong đầu thoảng qua, đều là bộ dáng vừa rồi của Thẩm Thận. Anh cư nhiên mặc chiếc áo lông màu xanh biếc mà bà cô đã làm cho, thân cao chân dài của anh, dáng người mảnh khảnh, màu da trắng bạch mặc vào nhìn đẹp trai hơn vài phần.
Hứa Mạt âm thầm cắn môi, lúc trước như thế nào mình lại tặng cho anh ấy cái áo này. Đợi trong chốc lát, trong lòng âm thầm tính toán Thẩm Thận hẳn là đi rồi. Cô mới chuẩn bị vặn nắm tay cửa hé đầu ra nhìn xung quanh.
Nhưng mà không đợi cô phản ứng trước, cái nắm tay cửa tự chuyển động, sau đó cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, khóe miệng Thẩm Thận cong lên, nghiêng người trực tiếp đi vào.
Hứa Mạt ra vẻ trấn định, muốn vòng qua anh đi ra ngoài, lại bị bả vai to lớn của Thẩm Thận ngăn lại.
Anh từng bước tới gần, Hứa Mạt hầu như bị anh vây quanh ở trong một góc chật chội. Một tay Thẩm Thận chống lên tường, tay còn lại thì cắm ở túi quần, cúi người thấp xuống, tầm mắt song song cùng Hứa Mạt.
“Nhìn thấy anh tại sao không để ý anh?” Thẩm Thận cười khẽ: “Hôm nay tiểu học viên cũng nỗ lực như vậy sao?”
Hứa Mạt đã làm một phen đấu tranh tư tưởng, cô giương mắt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, lúc tầm mắt giao nhau, cô vẫn bình tĩnh mà nói: “Chào Thẩm tổng, buổi chiều tốt lành, mời ngài tránh ra một chút, tôi phải về huấn luyện.”
Thẩm Thận nhướng mày: “Được a, anh đây liền tránh ra.”
Nói xong, cái tay kia đang cắm ở túi quần của hắn tiện đà lấy ra, hai tay đều đưa qua đỉnh đầu, ngữ khí có chút vô tội: “Đi thôi.”
Có thể nói Hứa Mạt hoàn toàn được giải phóng, lập tức chui ra ngoài nhanh như chớp.
Cô vừa mới bước ra cửa, liền dáo dác nhìn xung quanh vừa vặn nhìn đến Tống Đình, đối phương nhìn thấy cô chạy ra, tỏ vẻ rất kinh ngạc nghĩ thời gian như thế nào nhanh như vậy, nhiệt tình mà thốt lên: “Đã lâu không gặp a Tiểu Mạt.”
Hứa Mạt cũng không biết chính mình tức giận cái gì, chạy tới phía trước thuận thế dẫm lên một chân của Tống Đình, Tống Đình tuy rằng không đau, nhưng vẫn là cảm giác bị muỗi đinh đóng lên chân, tê một tiếng.
Tống Đình: “……”
Người thiện bị người khinh a!
Tống Đình bi phẫn liền nhìn vào trong chỗ lối thang bộ không biết Thẩm Thận nghĩ cái gì, cười đến vẻ mặt nhộn nhạo.
“Hai người thật đúng là một đôi!” Tống Đình tức giận bất bình.
“Chúng tôi vốn dĩ chính là một đôi.” Thẩm Thận đi ra ngoài, ngữ khí mang theo điểm sung sướng: “Đi, trở lại văn phòng.”
Anh nhớ tới hương vị vừa nãy trên người cô, ngọt thanh lại mê người, cặp mắt kia cùng anh đối diện ướt át lại vô tội, làm anh có vài tia cảm giác tê dại.
Tống Đình mắt choáng váng: “Không phải nói muốn thị sát huấn luyện nghệ sĩ sao?”
Nhưng mà Thẩm Thận không có trả lời Tống Đình nói: “Xem ra cái áo lông này không tồi.”
“Cái gì áo lông?”
Thẩm Thận lo chính mình nói: “Tiểu Mạt vừa mới nãy dùng cả hai mắt nhìn tôi rất lâu vì cái áo này đấy.”
Tống Đình: “……”
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thận: Hôm nay ngửi ngửi mùi hương, ngày mai sờ sờ tay nhỏ, sau đó hôn hôn miệng nhỏ!
Tiểu Mạt: Tưởng bở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.