Hai tuần sau thì ngày hẹn giữa cô và anh ra tòa giải quyết li hôn.
- Xin lỗi tôi đến trễ.
- Không sao? chúng ta vào làm thủ tục thôi.
Cả hai làm thủ tục xong nhanh chóng vì đã báo trước rồi. ra khỏi tòa án cô vui vẻ quay lại nhìn anh và ra tay ra ý muốn bắt tay anh lần cuối.
- Chúng ta có thể làm bạn nhé!. Tạm biệt anh.
- Ừ. Hi vọng em tìm người tốt hơn tôi.
- Nhất định rồi.
- Tôi thực lòng chúc em hạnh phúc.
Buông bỏ không phải không yêu nhau mà chỉ là không ỏe cùng nhau mà thôi.
Hạ Chi Linh quay lưng lại với anh và bắt đầu bước đi từng bước chân một.
Bỗng có chiếc xe tải lao về phía cô. Phó cẩn Hiên thấy vậy vội lao đến kéo cô vào lề đường.
Tay cô run bật bật. cô rất sợ. anh thấy cô gái trong lòng đang sợ thì vỗ lưng cô. Đến khi cô bình tĩnh lại thì hơi xấu hổ vội đẩy anh ra và chào anh rồi đi về.
Thế cuộc hôn nhân vô nghĩa của hai người kết thúc rồi. Không còn oán hận nữa sẽ tốt hơn cho cuộc sống.
Hạ Chi Linh đi về căn hộ cô thuê ngần bệnh viện. Mặc dù được cho 1 căn nhà to nhưng cô thấy ở 1 mình không ý nghĩa nên cô không ở căn nhà đó. Về đến nhà cô nằm dài ra giường và nhắm mắt lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Phó Cẩn Hiên về nhà muốn cùng Ngọc Mai đi ăn để hâm nóng tình cảm. Hai người đến nhà hàng của Ý như mọi lần ăn.
Đến cửa hàng bỗng có một người nhận Ngọc Mai là vợ.
- Vợ à.
- Anh là ai? sao tôi không biết anh.
- Em đi lâu không về nhà em lại quên anh à
- Bỏ tay ra khỏi cô ấy.
Phó Cẩn Hiên không nhịn được vội nên tiếng.
- Cậu là ai?
- Chồng cô ấy.
- Đùa à? từ bao giờ em bỏ anh đi với hắn hả?
- Phó Cẩn Hiên em không quen anh ta. anh mau bảo anh ta đi đi.
- Người đâu? đuổi hắn đi.
- Dạ thiếu gia.
- Con đàn bà khốn nạn kia... mày sẽ biết tay tao.
Phó Cẩn Hiên anh nhìn biểu hiện của Ngọc Mai anh thấy chuyện này nhất định có vấn đề. Anh sẽ điều tra chút.
Hai người vào phòng ăn Vip. như mọi khi anh toàn gọi đồ ăn ngon cho Ngọc Mai còn mình nhìn cô ăn.
Bỗng Ngọc Mai nên tiếng hỏi anh.
- chúng ta bao giờ kết hôn vậy anh?
- Anh vừa li hôn xong mà kết hôn luôn em thấy có ổn không.
- Không ổn tẹo nào. em có thể chờ được mà.
- Xin lỗi em lại để em chờ rồi.
Sau khi ăn xong hai người về nhà Ngọc Mai có ý muốn cùng anh làm chuyện đó. Anh cũng muốn xem mình có cảm giác với cô ấy không nên anh đã chủ động hôn Ngọc Mai. Đến khi cả hai muốn tiến thêm thì anh dừng lại.
Phó Cẩn Hiên không có cảm giác ham muốn với Ngọc Mai. Anh cảm thấy sợ nụ hôn đó. anh lé tránh ánh mắt của Ngọc Mai.
- Anh hôm nay hơi mệt.
- Anh Cẩn Hiên...
- Em nghỉ ngơi đi nhé.
Ngọc Mai cô ta tức điên người. Cô ta giờ nhìn vào khác gì con quỷ đội nốt người. Răng nghiến lại và tay thành quyền tức giận. Chiếc gối vì thế mà bay xuống đât.
"Hạ Chi Linh cô nhớ đấy. tôi sẽ hủy hoại cuộc đời cô"
Phó Cẩn Hiên sang thư phòng bất ngờ mở điện thoại ra có ảnh của Hạ Chi Linh. Bật chợt anh mỉm cười nhìn cô gái trong sáng này.
Anh châm điếu thuốc hút để nhắc nhở bản thân tỉnh táo hơn nữa.
Hạ Chi Linh dọn đồ về nhà cũng nhờ sự giúp đỡ của Bạch Ngôn. Cô để cảm ơn anh nên đã mời anh ở lại dùng bữa.
- Hạ Chi Linh để anh giúp em.
- Em không sao ạ. anh chờ em.một chút được không?
Bạch Ngôn ngồi ra sofa nhìn Hạ Chi Linh làm cơm cho mình. Anh nghĩ chắc do Phó Cẩn Hiên Ngu mới bỏ cô vợ tốt như Hạ Chi Linh. Anh muốn bắt đàu theo đuổi cô gái này rồi.
- Xong rồi đây xong rồi đây...
- Thơm quá. em có nhiều tài quá nhé.
- Cũng tạm anh à. Chúng ta ăn thôi.
ọe ọe... em xin lỗi.
Hạ Chi Linh chạy vào nhà vệ sinb nôn nhưng cô không nôn được gì. Mùi thức ăn khiến cô khó chịu. Nghĩ lại cô vội xem lại lịch tháng của mình, đúng rồi đã chậm rồi. Vậy nghĩa là cô có thai rõ ràng mỗi lần đều dùng bảo hộ mà.
Đúng rồi hôm đó không dùng cô cũng quên mất đó. Giờ tính làm sao?
Bước ra khỏi nhà vệ sinh cô tâm trạng nhìn phía Bạch Ngôn, chắc anh cũng đoán được cô bị gì rồi.
- Hạ Chi Linh em không sao chứ?
- em... em... nước mắt cô rơi xuống.
- Đừng sợ anh sẽ cùng em nuôi đứa trẻ.
- em..
- Em phải vui nên con chúng ta mới tốt. Con xem mẹ con kìa.
Sự an ủi của Bạch Ngôn giúp cô vui vẻ hơn rất nhiều. Cô cũng quyết tâm sinh đứa bé ra.