Đây là lần đầu tiên Vu Hạ Khôn nhìn thấy quyển sách trong tay, bởi vậy anh chỉ cười cười, trong lòng thầm nói ngây thơ rồi bỏ nó lên tủ đầu giường.
Vu Hạ Khôn nhìn thấy Giản Du Du ngủ rồi thì cũng nằm xuống. Tuy nhiên không giống với Giản Du Du ngả lưng xuống thì liền ngủ mất, Vu Hạ Khôn không có ý định đi ngủ. Anh tắt đèn rồi lại mở, sau đó ngồi dựa vào đầu giường, lấy ra một điếu thuốc nhưng không châm, chỉ là đặt dưới mũi ngửi.
Anh hơi nghiêng người nhìn Giản Du Du. Theo thời gian cô nói, lâu nhất là tám ngày nữa cô sẽ rời đi, qua đêm nay thì cũng chỉ còn hai ngày một đêm mà thôi. Vu Hạ Khôn lén lúc hỏi thăm rất nhiều đại sư, rất nhiều người gọi là ẩn sĩ cao nhân nhưng rồi cũng không tìm được cách, bởi vì họ căn bản đều không biết rõ Giản Du Du là gì, làm sao mà có thể biến mất trong không khí, thậm chí còn có người khuyên anh nên đi khám bác sĩ tâm lý nữa.
Vu Hạ Khôn nghe vậy thì cũng liên tục đi tìm bác sĩ tâm lý. Anh cũng từng hoài nghi mình điên rồi, nhưng cô lại xuất hiện một cách vô lý, điều tra không được tung tích cô đến từ đâu, thế mà lại làm anh vô cùng biết rõ, cô là thật.
Nhưng Vu Hạ Khôn cũng không tìm được cách giữ cô lại. Khoảng cách tám ngày càng đến gần, anh thoạt nhìn rất bình thường nhưng trong lòng càng ngày càng lo, càng lúc càng sụp đổ. Khi lúc đầu Giản Du Du trở lại, anh còn si tâm vọng tưởng sẽ kết hôn với cô, còn diễu võ giương oai mà nói không cho Vu Minh Trung tới tham dự lễ đính hôn của anh.
Nhưng thời hạn vừa đến, cô bé lọ lem của anh phải biến mất, ngay cả chiếc giày thủy tinh cũng không để lại cho anh mà cứ thế rời đi. Đến lúc Vu Minh Trung về nước không nhìn thấy Giản Du Du, nhất định sẽ cho rằng bệnh của anh lại nặng thêm.
Vu Hạ Khôn buông thuốc lá ra, nghiêng người chống khuỷu tay lên gối, nhìn vẻ mặt khi ngủ của Giản Du Du trong khoảng cách gần.
Thật ra cô có rất nhiều tật xấu, hai người ở cùng nhau cũng không tính là quá lâu. Anh cứ tưởng rằng người mình thích nhiều năm Hoắc Kiểu Nguyệt mới là người quan trọng nhất với anh. Nhưng khi thật sự đắm chìm mới biết được, thích một người, thích đến mức độ nào đó thì dù cho có ở cùng bao nhiêu năm, đối phương là kiểu người gì đều không liên quan.
Bạn gặp được một người, thích một người, chuyện này vốn dĩ không thể kiểm soát bản thân được.
Không biết Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du như thế trong bao lâu, bản thân anh nằm ở bên kia vẫn không ngủ được. Anh nhớ tới ngày đó quẻ xăm ngày đó mình cầu được ở chùa, bốn chữ, giấc mộng Nam Kha.*
(*): Chỉ những thứ hão huyền.
Vu Hạ Khôn không hiểu, cầu giải quẻ nhưng lão hòa thượng kia ngay từ đầu đã không chịu nói. Vu Hạ Khôn hỏi thật nhiều lần ông cũng không chịu, cuối cùng anh cắn răng nói có thể quyên góp tiền tu sửa Phật điện thì ông mới nói: "Có duyên không phận, người ở thế giới khác, làm sao có thể ở lại."
Ông không chịu nói nhiều hơn, Vu Hạ Khôn nghe mà trong lòng khó chịu, vậy nên ngày đó mới mất khống chế lái xe đi vào rừng cây.
Chẳng lẽ không có cách nào thật sao?
Dựa theo những gì hòa thượng kia nói, cô hẳn không phải là quỷ. Bởi vì cô có hình dáng, có máu thịt, có nhiệt độ cơ thể. Chẳng lẽ như hòa thượng ấy nói, cô là người của thế giới khác?
Trên đời này, thật sự có thế giới khác sao?
Từ đầu đến cuối Vu Hạ Khôn rất khó tiếp nhận loại thuyết pháp huyền diệu này, dù rằng anh tận mắt chứng kiến Giản Du Du biến mất trước mặt anh, nhưng vẫn không có cảm giác thật với những thứ đó.
Đêm dài đằng đẵng nhưng giấc ngủ lại không đến. anh dựa vào đầu giường một hồi lâu, sau đó nhìn qua quyển sách kia một chút. Bìa của quyển sách ấy không lòe loẹt giống bình thường, da của quyển sách này nhìn rất dày, sờ qua có cảm giác giống da dê.
Vu Hạ Khôn ngủ không được định mở sách ra, muốn xem xem bình thường Giản Du Du xem nội dung gì.
Sau đó anh ngẩn người khi nhìn bìa sách, bởi vì anh thấy một biểu tượng cảm xúc đang cực kỳ sợ hãi. Hơn nữa không biết có phải là ảo tưởng của anh hay không, anh còn cảm giác cái biểu tượng này khẽ biến đổi một tí.
Anh dụi dụi mắt, không để ý lật trang thứ nhất...
Một đêm không ngủ, ngoài cửa sổ tia chớp liên tục, không giống như sương sớm mỗi ngày lập lòe trên bầu trời, tia chớp này hệt như sắp có mưa to, liên tục sáng như ban ngày nhưng trước sau vẫn không có bất kỳ tiếng sấm nào, chỉ là một tia chớp chết lặng.
Khi bình minh lên thì càng không được người ta nhìn thấy, huống hồ Vu Hạ Khôn cũng không chú ý đến. Nét mặt của anh cứng lại rồi sụp đổ, hiện tại đã trở thành một mảng bình tĩnh chết lặng. Loại cảm giác này rất thần kỳ, cả người anh bay bổng, cảm thấy mình có thể lập tức phi thăng thành tiên. Dường như anh đang dùng góc nhìn của Thượng Đế, nhìn thấy được cuộc đời mình.
Quá khứ của anh, tương lai của anh, quỹ đạo ban đầu của thế giới của anh. Sau đó anh gặp được một người, những thứ này đột nhiên biến đổi rất nhiều.
Không những thế, quyển sách này dày như vậy rõ ràng cũng không phải là một câu chuyện. Anh đọc lướt qua chuyện của mình, ở đằng sau còn thấy được câu chuyện của Hướng Bân.
Chỉ có điều trong câu chuyện của Hướng Bân anh ta cũng không phải nhân vật chính, nhân vật chính là một người khác hoàn toàn. Hướng Bân chỉ là nhân vật hy sinh làm nền cho nhân vật chính lui màn giữa đường, giống với... Giản Du Du.
Tất cả đã rõ ràng nguyên vẹn hiện ra trước mắt anh. Anh biết vì sao Giản Du Du luôn vây quanh anh, vì sao cô biểu hiện yêu mình, vì sao cuối cùng cô quyết liệt muốn rời đi, không một tia lưu luyến.
Còn lần này trở về, bất kể là anh ôm tâm lý may mắn cỡ nào cũng không thể không thừa nhận, quả nhiên cô quay lại không phải vì anh. Cốt truyện của cô đã xong rồi, nếu như không phải tham dự vào chuyện của Hướng Bân thì cô tuyệt đối sẽ không quay trở lại thế giới này.
Đôi mắt Vu Hạ Khôn chua xót nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tâm trạng cả đêm nay của anh còn không yên hơn cả tia chớp ngoài cửa sổ. Nhìn lên thấy mặt trời, thế nhưng lòng anh lại mưa dông.
Không có gì có thể so được khi biết rõ thế giới mình tồn tại chỉ là một thế giới logic rắm chó không kêu*, làm người ta khiếp sợ.
(*) 狗屁不通: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự việc phi lý, không có ý nghĩa.
Không có gì có thể đau thấu tim can hơn khi biết người mình thích chưa từng có giây phút nào yêu mình.
Không có gì có thể bất lực hơn khi dù bản thân mình đã biết được chân tướng nhưng lại không làm được gì. Tìm tг𝘶𝘺ệ𝓷 ha𝘺 tại ~ t гùmtг𝘶𝘺ệ𝓷.𝙫𝓷 ~
Không phải là anh không hoài nghi nội dung trong sách, nhưng ai có thể nói cho anh biết, cho dù anh không muốn tin tưởng, thậm chí là tưởng tượng sách này nói không chừng là do Giản Du ghi, nhưng lại thật sự không giải thích được vì sao sách lại miêu tả kỹ rất nhiều chuyện lúc nhỏ của anh, thậm chí từng giây phút tâm lý của anh, điều này thật đáng sợ.
Bản thân giống như một người trong suốt trên trang giấy mình đọc, còn nhiệm vụ của Giản Du là nhắm vào mình để theo đuổi.
Bản thân mình chỉ là nhiệm vụ của cô. Vu Hạ Khôn không đui mù cũng chẳng hoa mắt, trong lòng anh sinh ra hoài nghi thì cái biểu cảm hoảng sợ trên trang sách quả nhiên biến hóa, hơn nữa giải đáp tất cả nghi hoặc của anh.
Anh chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi.
Vu Hạ Khôn khép sách lại, biểu cảm bình tĩnh, hơi thở vững vàng. Anh nghiêng đầu nhìn Giản Du Du đang ngủ, từ trên giường đứng dậy rồi cằm quyển sách lên, đi ra cửa.
Có lẽ là tầm một tiếng sau Giản Du Du tỉnh lại, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vu Hạ Khôn đang ngủ bên cạnh. Cô cảm thấy rất lạ, dù sao mỗi lần đều là Vu Hạ Khôn tỉnh dậy trước cô, hôm nay sao vẫn còn ngủ?
Giản Du Du đến bên người Vu Hạ Khôn, chọc chọc chóp mũi anh: "Anh không dậy à, không phải hôm nay anh đi làm sao?"
Vu Hạ Khôn hừ một tiếng, không có phản ứng. Giản Du Du lại nhéo nhéo gương mặt của anh, lúc này Vu Hạ Khôn mới mở to mắt "ừm" một tiếng, "Không đi."
Anh đã giao phó cho cấp dưới tất cả các kế hoạch sau này, anh phải đính hôn rồi.
Giản Du Du duỗi lưng một cái, cô được Vu Hạ Khôn ôm vào trong ngực. Vu Hạ Khôn ôm cô, dán ở gáy cô rồi nói: "Du Du, chúng ta đính hôn đi."
Giản Du Du không hiểu tại sao sáng sớm Vu Hạ Khôn đã đề cập đến chuyện này. Mấy ngày hôm nay anh rất ít nói những chuyện này nên Giản Du Du mới có thể yên tâm thoải mái với anh.
Không thể nghi ngờ rằng bọn họ rất hợp nhau trên nhiều khía cạnh. Đều là người trưởng thành nên Vu Hạ Khôn không cần biểu hiện yêu đến điên cuồng, thế nên vài ngày ngắn ngủi này, Giản Du Du rất quý trọng.
Bất kể là về phương diện gì thì không có người phụ nữ nào không thích người đàn ông như Vu Hạ Khôn. Nói cô là đồ mê trai cũng được, đồ gì cũng được, Vu Hạ Khôn cái gì cũng có thì lý do gì để cự tuyệt đây?
Chỉ là kiểu thích này chưa đủ để bao trùm hiện thực. Chưa bao giờ có thể cân bằng với người thân và bạn bè của cô, cũng không bao giờ có thể bằng được.
Không ai xem giấc mộng như sự thật cả.
Vu Hạ Khôn đột nhiên nhắc tới làm Giản Du Du không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng. Mấy ngày nay cô cực kỳ rõ ràng.
Vu Hạ Khôn cười lên rất nhanh, âm thanh rất thấp, như thể đang nói đùa: "Anh trêu em thôi, chúng ta không phải bạn giường(1) sao. Anh biết là em thích anh ở trên giường, vậy nên mới ở lại bên anh, đúng không?"
"Không sao đâu, anh cũng thích, ôm em rất thích." Vu Hạ Khôn nói, "Nói không chừng anh ôm thêm vài lần nữa sẽ ngán."
Lời này rất đau đớn nhưng Giản Du Du lại không bị nó làm bị thương. Cô khẽ thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Vu Hạ Khôn.
Trước khi cô quay đầu thì Vu Hạ Khôn đã thu hồi cảm xúc khó hiểu trong mắt, anh thể hiện như mình là một tên playboy không thèm quan tâm gì, treo nụ cười nhìn Giản Du Du.
Giản Du Du cảm thấy anh có chỗ không thích hợp, nhưng chắc chắn như vậy rất tốt.
Cô cũng cười cười: "Được rồi, rời giường thôi, em đói bụng."
Giản Du Du đứng dậy đi rửa mặt. Vu Hạ Khôn ngồi trên giường, ôm chặt gối đầu đến nổi ngón tay biến xanh, gân xanh nhảy loạn trên trán. Anh nhìn chằm chằm về phía phòng tắm, quả thật anh muốn đào trong lồng ngực người kia ra xem, rốt cuộc là cô có trái tim hay không.
Tuy nhiên đợi đến khi Giản Du Du rửa mặt xong, từ trong đi ra thì Vu Hạ Khôn vẫn dịu dàng cầm lấy máy giúp cô sấy tóc như cũ. Anh vuốt ve tóc mềm của cô, khi sấy xong, anh dán bên tai cô nói: "Em biết không? Anh yêu em."
Lỗ tai của Giản Du Du bị nước vô, vốn có hơi ngứa, nghe Vu Hạ Khôn nói như vậy thì cơn ngứa truyền đến cả cổ lẫn bả vai.
Cô không biết làm thế nào cho ổn, chỉ thấy Vu Hạ Khôn cà lơ phất phơ nhướng mày với cô, rõ ràng là trêu chọc.
"Tưởng thật?" Anh nói: "Vậy thì làm sao thật sự lấy thân báo đáp, ở lại bên cạnh anh đây?"
Giản Du Du muốn nói anh như thế làm người ta rất sợ đấy, nhưng mấy chữ "ở lại bên cạnh anh" kích thích tâm lý của cô, cô mạnh mẽ đứng dậy, nhớ tới một việc quan trọng!
Giản Du Du đứng lên quá mạnh, đầu đập vào máy sấy bên trên một tiếng rất nặng. Cô cũng không quan tâm, trực tiếp bước lên giường bắt đầu tìm kiếm.
Giường đã dọn xong rồi, lúc Giản Du Du tìm sách thì vẻ mặt trêu chọc đang cầm máy sấy của Vu Hạ Khôn từ từ trầm xuống, khóe miệng và đuôi mắt cụp xuống, biến thành biểu cảm cực kỳ u ám.
Giản Du Du xốc chăn mền, gối đầu lên, sau đó tìm trên tủ đầu giường, dưới giường cũng không tìm được cái gì hết. Vu Hạ Khôn khôi phục biểu cảm bình thường, vờ sốt ruột hỏi cô: "Em tìm cái gì vậy? Du Du?"
Hơi thở Giản Du Du lộn xộn, hai mắt mở to, lo lắng nhìn về phía Vu Hạ Khôn, "Ngày hôm qua... trên giường, anh có nhìn thấy... một quyển sách không?"
Biểu cảm của Vu Hạ Khôn rất tự nhiên ngừng lại một chút, ngón tay cuộn tròn nhanh chóng thả ra. Anh lắc đầu, yếu hầu khẽ động, nói ra: "Sách... gì?"
"Sách trên giá của anh rất nhiều, em muốn xem không?" Vu Hạ Khôn nghiêng đầu nói: "Hay là ăn gì đó trước, không phải em đói bụng à?"
Vừa rồi Giản Du Du quay lưng lại thử triệu hồi nhưng sách lại không xuất hiện. Vu Hạ Khôn nhìn về phía cô giống như chứng kiến hết thảy, Giản Du Du bị dọa sợ gần chết, cô không nói gì mà tiếp tục lục lọi.
Vu Hạ Khôn đứng kế bên giường, giọng điệu dịu dàng: "Là sách gì, anh giúp em tìm nha..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sách:... Tôi không muốn trả lời gì hết, nhưng tôi đọc được nội tâm của anh ta, anh ta muốn đốt tôi.
_____________________
(1) 炮友: Trên Tieba giải thích từ này là: Mối quan hệ không phải vợ chồng nhưng khi ở gần nhau sẽ phát ra những tiếng của vợ chồng=))))))