Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 41:




An toàn?
Đúng vậy, thật là không bị thương, nhưng tuyệt đối không phải an toàn.
Nhớ tới người đàn ông tiếp điện thoại của Giang Gia Niên buổi tối hôm đó, mặt Lâm Hàn Dữ lạnh đến có thể đông cứng người khác.
Trợ lý sợ hãi, hồng vành mắt nói: "Lâm Đổng, thật xin lỗi, là tôi làm việc không chu toàn, không sắp xếp tốt, ngài cho tôi một lần cơ hội, dù sao Giang tổng cũng không có việc gì, lần sau tôi khẳng định sẽ không sơ sót như vậy."
Lâm Hàn Dữ trực tiếp đứng lên, chống mặt bàn nói: "Dù sao cũng không có việc gì? Nếu thật sự có việc cô cũng sẽ không biết." Nói xong, anh ta nâng tay lên chỉ cửa nói, "Thu thập đồ dùng của cô đến phòng nhân sự xử lý đi, tiền bồi thường trái với hợp đồng lao động tôi sẽ trả cho cô, cô không thích hợp với công việc này."
Trợ lý sốt ruột muốn hỏng rồi, rơi lệ đầy mặt nói: "Lâm Đổng, tôi thật sự biết sai rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa, ngài cho tôi một cơ hội đi, tôi cầu xin ngài, tôi thật sự không muốn mất công việc này!"
Kể cả cô gái nhỏ khóc đến rối tinh rối mù nhưng Lâm Hàn Dữ không có chút nào lay chuyển, anh ta không kiên nhẫn mà phất phất tay nói: "Chính cô đi còn có thể chừa chút mặt mũi, nếu để tôi gọi bảo an kéo cô ra ngoài, cô sẽ còn mất mặt."
Tiểu trợ lý cực kỳ khó chịu những nhìn chủ tịch không cho chút đường sống thương lượng nào, chỉ có thể đầy mặt tuyệt vọng mà rời đi.
Nếu sớm biết như vậy, cô liền giấu không nói, việc kia rõ ràng cũng không tạo ra hậu quả gì, vì sao Lâm Đổng lại tức giận như vậy?
Anh ta không phải sắp kết hôn với Hứa phó tổng rồi sao, vì sao còn quan tâm đến chuyện của Giang tổng như vậy? Hơi vô ý liền phải mất việc, trợ lý căn bản không tiếp thu được, sau khi ra khỏi văn phòng chủ tịch vẫn không nhịn được mà lau nước mắt.
Đồng nghiệp vây xem cô rời đi, nghị luận sôi nổi, chờ khi cô ấy trở lại văn phòng của mình, Giang Gia Niên vẫn còn chưa đi, cô còn phải ở lại một chút, cần phân phó công việc cho cấp dưới, đúng lúc không tìm thấy trợ lý, lúc này còn đang tò mò đối phương đi đâu rồi.
Trợ lý phát hiện Giang Gia Niên vẻ mặt khó hiểu mà nhìn chính mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy ủy khuất, nói một câu thật lòng, trừ bỏ sai lầm lần đó, cô làm việc ở Duyệt Đồ vẫn luôn rất cẩn trọng, chiếu cố Giang Gia Niên càng là thật sự chu đáo, mất đi công việc như vậy cô thật sự không phục.
Thấy cô ấy khóc càng lúc càng thương tâm như vậy, Giang Gia Niên nhanh chóng đi lên kéo tay cô ấy hỏi: "Cô làm sao vậy, sao lại khóc thành thế này?"
Cô vô cùng khó hiểu, đối phương khóc đến không có cách nào nói chuyện, cô chỉ có thể đem đối phương đưa vào văn phòng của mình trước.
Trước khi đóng cửa, Giang Gia Niên nhìn những người khác ở phía ngoài nói: "Làm tốt việc của mọi người tôi vừa giao có biết hay không? Chờ tôi trở lại sẽ kiểm tra, không làm tốt tôi liền trừ tiền thưởng."
Cấp dưới vừa nghe đến mấy lời này lập tức không còn tâm tư đi bát quái nữa, ai oán Giang Gia Niên thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, Giang Gia Niên đóng kỹ cửa văn phòng, đem trợ lý an bài ngồi trên ghế sô pha, chính mình ngồi vào một bên đưa khăn giấy cho cô ấy, thật vất vả chờ đến khi cô ấy ngừng khóc, cô mới nhẫn nại tính tình nói: "Rốt cuộc làm sao vậy, cô nói cho tôi có phải ai bắt nạt cô hay không?"
Nghe cô nói như vậy, trợ lý liền biết Lâm Đổng chắc chắn chưa nói chuyện muốn sa thải mình cho Giang tổng, cô ôm một tia hy vọng cuối cùng nói: "Giang tổng, Lâm Đổng vừa mới gọi tôi đến văn phòng, nói tôi không xứng chức, muốn sa thải tôi."
Giang Gia Niên trừng lớn đôi mắt nói: "Cái gì? Anh ta muốn sa thải cô? Sao anh ta có thể không nói tiếng nào với tôi liền sa thải người của tôi?"
Nữ trợ lý ủy khuất nói: "Lâm Đổng đột nhiên gọi điện thoại kêu tôi đi qua, hỏi tôi về công việc trong khoảng thời gian này khi anh ta không ở đây, tôi liền nói rõ ràng, Lâm Đổng cảm thấy buổi tối ngày đó chúng ta cùng người bên An Bình ăn cơm, là Hạ cơ trưởng đưa cô đi khách sạn, anh ta rất không vui, tôi cũng thừa nhận chính mình lúc ấy có chút sốt ruột sơ sót, không nên làm như vậy, tôi thừa nhận sai lầm, có thể không cần chỉ vì cái việc đơn giản này mà sa thải tôi được không, Giang tổng, tôi thật sự không muốn mất công việc này."
Mỗi người trẻ tuổi đi đến vị trí này đều không dễ dàng, sau khi làm việc mấy năm, đồng nghiệp cùng lãnh đạo quen thuộc liền càng không muốn thay đổi, Giang Gia Niên đương nhiên hiểu được tâm tình của trợ lý, cô cũng sẽ không để cô ấy rời đi như vậy.
"Cô yên tâm đi làm việc đi, chuyện này tôi sẽ nói với chủ tịch." Biểu tình của cô phức tạp, trấn an trợ lý một chút liền đứng dậy nói: "Cô ở chỗ này ngồi một chút, chờ đôi mắt đỡ sưng rồi hẵng đi ra ngoài, chuyện này đừng nói cho người khác, tôi đi tìm chủ tịch."
Trợ lý vội vàng gật đầu đồng ý, Giang Gia Niên cầm ba lô rời khỏi văn phòng, dọc theo đường đi, đi đến trước cửa văn phòng Lâm Hàn Dữ, đứng ở bên ngoài chờ một lúc mới giơ tay gõ cửa.
Trong giây lát văn phòng liền truyền ra thanh âm "mời vào", Giang Gia Niên đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại, lần này cô chịu đi vào, Lâm Hàn Dữ khẽ cười một chút, ý vị thâm trường.
"Anh biết em sẽ đến mà." Anh ta dựa lên trên lưng ghế nói, "Anh là chủ tịch Duyệt Đồ, vẫn có quyền sa thải một tiểu trợ lý đi?"
Giang Gia Niên đứng ở cửa liếc nhìn anh ta, không lập tức trả lời, cô đi từng bước đến phía bàn làm việc, ngồi xuống trước mặt anh ta, chờ vẻ mặt của anh ta không thanh thản cùng nhẹ nhàng như vậy mới mở miệng nói: "Trợ lý này tôi dùng đã quen rồi, cô ấy cũng không làm gì không xứng chức, vì sao bị sa thải chứ?"
Lâm Hàn Dữ mím môi, cầm chặt ly nước nói: "Em uống nhiều, cô ta cư nhiên để một người đàn ông xa lạ đưa em đi khách sạn, này chẳng lẽ chưa đủ để anh sa thải cô ta sao?" Dừng một chút, anh ta tràn ngập nghi hoặc cùng suy đoán nói, "Ai biết ngày đó có phát sinh chuyện gì hay không, nếu đã xảy ra, anh liền không chỉ đơn giản muốn sa thai cô ta như vậy."
Giang Gia Niên nghe vậy nhíu chặt mày nói: "Anh có ý gì?"
Lâm Hàn Dữ tim đập gia tốc nói: "Ý trên mặt chữ."
Giang Gia Niên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang ngồi, lộ ra một nụ cười cổ quái.
"Tôi nhớ ra rồi." Ngữ điệu của cô rất nhẹ nói, "Ngày đó nửa đêm anh gọi điện thoại cho tôi, ngày hôm sau lại gọi cho tôi một lần, còn tửng hỏi tôi về việc kia." Cô lui người về phía sau, cách cái bàn xa một chút, cảm thấy không sao cả nói, "Anh cảm thấy buổi tối hôm đó xảy ra chuyện gì?" Cô kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười lãnh đạm, "Lâm Đổng, cảm ơn ngài quan tâm nhưng có thể phải làm cho ngài thất vọng rồi, mặc kệ có phát sinh chuyện gì hay không thì cũng là chuyện riêng của tôi, đối với anh hay thậm chí đối với công ty không có nửa phân tiền quan hệ, nếu tôi không cảm thấy có cái gì, vậy anh liền không có lý do để sa thải trợ lý của tôi, đúng không?" Cô vừa nói vừa đi ra cửa, xa cách nói, "Vậy chuyện này giải quyết xong rồi chứ? Tôi sẽ thay ngài xin lỗi trợ lý của tôi, không cần khách khi." Nói xong cô kéo cửa đi ra ngoài, từ lúc đến đây nói chuyện với anh ta, tổng cộng còn chưa đến năm phút đồng hồ.
Lâm Hàn Dữ ngồi ở trên ghế, đôi tay đặt trên bàn, từ đầu tới đuôi đều không có cơ hội phản bác một lời nào, chỉ có thể tùy cô rời đi như vậy, là ai cho cô cái quyền lợi nói năng hùng hồn như vậy?
Được rồi. Là anh ta. Là chính anh ta.
Lâm Hàn Dữ nhắm mắt lại, hít sâu, bàn tay đặt lên bàn đều do tức giận mà run rẩy không ngừng.
Sau khi thả lỏng, khôi phục lại như thường, anh ta mở mắt ra, vẫn cảm thấy không có cách làm cô như thế nào.
Anh ta có thể làm hình như chỉ có cười khổ một chút.
Người khác sở dĩ có thể thương tổn bạn, làm bạn khổ sở, làm bạn mất mặt, còn không phải đều là bởi vì bạn cho người ta cái quyền lợi kia sao.
Nếu ở bên phía Giang Gia Niên bên này không chiếm được câu trả lời và giải thích, có lẽ anh ta nên đi gặp vị Hạ cơ trưởng trong truyền thuyết kia.
***
9h tối, Hạ Kinh Chước tan tầm, rời khỏi sân bay, thời điểm lấy xe ở bãi đỗ xe, gặp Lâm cơ trưởng.
Lâm Đống là người làm việc lâu năm ở An Bình, so với Hạ Kinh Chước thuận buồm xuôi gió, cuộc sống làm việc của ông ta khúc chiết hơn một chút, hơn 30 tuổi mới lên cơ trưởng, hiện tại đã phi hành đến hơn bốn mươi tuổi lại vẫn là ngồi ăn cùng vị trí với Hạ Kinh Chước, có chút xấu hổ.
Hai người gặp mặt, Hạ Kinh Chước hướng về phía đối phương gật gật đầu, sau đó liền lên xe rời đi, có thể nói tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Nhìn theo xe anh rời đi, Lâm Đống cười lạnh một chút, cũng lên xe chính mình rời đi, xem ra sự cố lần trước chỉ đả kích cái tên tiểu đồ đệ qua loa kia của cậu ta, đối với bản thân cậu ta cũng không hề có ảnh hưởng gì, ông ta muốn nhìn người trẻ tuổi này rốt cuộc dựa vào cái gì mà luôn có thể kiêu ngạo như vậy, ông ta phải cho tiểu tử này ăn chút đau khổ để cậu ta biết được ở hãng bay An Bình này, ai mới là lão đại phi công.
Gần 10h đêm, Hạ Kinh Chước mới trở lại ký túc xá.
Anh bật một cái đèn, vào nhà, đặt mọi thứ xuống, thay quần áo/
Thay quần áo xong, anh đi vào phòng bếp một vòng, mở tủ lạnh ra, nhìn ngăn lạnh chứa đầy đồ, lại nhìn ngăn mát cũng có rất nhiều thực phẩm.
Đáng nhắc tới chính là, Giang Gia Niên còn chuẩn bị sữa bò choanh, anh biết rõ sữa bò anh để trước đó đã quá hạn, cho nên vẫn luôn không uống, lại lười vứt bỏ nên vẫn để ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.