“Đồ Giai Giai nhảy lầu tự sát, đây là di vật của bé, trong này chúng tôi tìm được thư tuyệt mệnh, bởi vì liên quan đến án hình sự, nên tạm thời không thể trả di thể cho người nhà.”
Sắc mặt Lý Thành đã dịu hơn. Anh đưa tay bấm vài cái trên máy tính, đưa ra ảnh chụp, là lá thư cảnh sát tìm được trong cặp của Đồ Giai Giai
Thật xin lỗi ba, cuối cùng so ra con vẫn không phải là cô ta.
Đồ Hạo Nhiên và Kha Tĩnh cùng xem qua, sắc mặt hai người đồng thời thay đổi.
Tuy nhiên, khuôn mặt của Đồ Hạo Nhiên tái nhợt và cứng đờ, còn Kha Tĩnh ngồi bên cạnh anh, gương mặt trang điểm tinh xảo của cô ta đang dần tái xanh.
“Cái này…”
Ngay khi cô ta vừa nói ra hai chữ, Đồ Hạo Nhiên đã trực tiếp cắt ngang.
“Đứa nhỏ này, sao lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy, ba và mẹ con tuy rằng có yêu cầu cao với việc học của con, chỉ là ba mẹ muốn tốt cho con thôi…”
Nói đến đây, người đàn ông lịch lãm nhẹ nhàng để rơi hai hàng nước mắt.
“Ba mẹ không có thời gian quan tâm con, sợ con học xấu, sợ con không tiến bộ nhưng nếu biết con chịu áp lực lớn như vậy, ba nhất định không la mắng con, con muốn làm gì thì làm, cho dù mỗi ngày con đều chơi bời lêu lỏng cũng tốt hơn với việc chúng ta sinh ly tử biệt nhiều!”
“Giai Giai, ba hối hận rồi, ba không bao giờ đòi hỏi con phải có thành tích tốt nữa, con là đứa con ngoan của ba, con đã làm rất tốt rồi, con trở về đi…”
Người ta thường nói nước mắt đàn ông không dễ rơi.
Đồ Hạo Nhiên khóc như vậy, không khí trong phòng liền bị thay đổi, ngay cả Lý Thành vừa nãy còn phẫn nộ trách cứ vợ chồng họ, lúc này cũng đến trước mặt người đàn ông, không ngừng an ủi anh ta.
Thẩm Lưu Bạch không nói gì như cũ.
Ánh mắt ẩn sau cặp kính vẫn luôn dán chặt vào người Kha Tĩnh.
Ngay sau khi nhìn thấy mảnh giấy, mặt cô ta bắt đầu tái xanh, sau đó trắng bệch, ánh mắt vô thức nhìn về hướng Thẩm Lưu Bạch.
Sau khi chồng cô bắt đầu khóc, hai bàn tay của Kha Tĩnh nắm chặt vào nhau, hàm răng trắng đều cắn chặt đôi môi ửng hồng như cố kìm nén cảm xúc của mình.
Khi biết con gái mình nhảy lầu tự tử vào sáng sớm, với tư cách là một người mẹ, cô ta còn có thể trang điểm ăn diện. xinh đẹp xuất hiện trong phòng nghiệm thi của Trung Tâm Pháp Y, Thẩm Lưu Bạch cảm thấy cô bạn học này của cô thật là một người “tuyệt vời”.
Cô đang suy nghĩ, không biết rằng Đồ Hạo Nhiên đứng trước mặt cô đã ngừng khóc, hỏi cô với một giọng khàn khàn.
“Lưu Bạch, tôi có thể nhìn Giai Giai một lần không?”
Nghe ông ta hỏi vậy, Thẩm Lưu Bạch liền gật đầu.
“Đương nhiên, tôi tìm hai người đến, một là thông báo cho hai người về việc giải phẫu thi thể, mặt khác cũng muốn cho hai người nhìn mặt người chết lần cuối.”
Nói rồi, cô ra hiệu cho Lý Thành, cả hai cùng lúc đứng dậy, đưa vợ chồng Đồ Hạo Nhiên vào phòng nghiệm thi số 3 ở phía bên kia của tầng 3.
Thi thể của Đồ Giai Giai được phủ một tấm vải trắng, nằm lặng lẽ trên chiếc bàn giải phẫu.
“Ở đó, Lý Thành sẽ mang hai người qua đó, nhưng chỉ có thể nhìn, không được chạm vào thi thể.”
“Mong hai người nén bi thương.”
Thẩm Lưu Bạch chỉ vào bàn giải phẫu, nhẹ nhàng nói.
Đồ Hạo Nhiên gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng bước tới, nhìn Lý Thành vén tấm vải trắng che mặt con gái lên, một tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng.
“Giai Giai à…”
Anh ta đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt cô bé, lại bị Lý Thành nhanh tay kéo lại.
“Xin lỗi. Di thể người chết cần làm thêm kiểm nghiệm, mong mọi người kiềm chế, đừng động tay đến.”
Đồ Hạo Nhiên xoay người, áy náy gật đầu.
“Thật xin lỗi, là tôi thất lễ rồi.”
Anh ta lui về sau, đi đến trước Thẩm Lưu Bạch, nghẹn ngào hỏi.
“Lưu Bạch, em mới nói còn phải giải phẫu, bây giờ có phải chúng tôi không thể mang Giai Giai về đúng không?”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Bởi vì người chết liên quan tới án hình sự, cho nên chúng tôi cần phải tiền thêm một bước giải phẫu để củng cố chứng cứ.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Đồ Hạo Nhiên lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Tôi có thể hỏi chút là án hình sự gì không? Giai Giai là con gái duy nhất của chúng tôi, tôi không thể để con bé chết không rõ ràng.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn anh ta với anh mắt sâu xa, rồi dứt khoát lắc đầu.
“Xin lỗi, vụ án đang trong quá trình điều tra, có những tình tiết chúng tôi không tiện tiết lộ.”
“Vậy được rồi.”
Đồ Hạo Nhiên cố gượng cười để tỏ ra hiểu rõ quan điểm của cảnh sát, lại nhìn con gái mình như đang ngủ, đưa Kha Tĩnh đi thẳng ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi.
Thấy hai người đã đi ra khỏi Trung Tâm Pháp Y, lúc này Thẩm Lưu Bạch mới thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Lý Thành hỏi.
“Anh cảm thấy hai người kia thế nào?”
“Cái gì thế nào? Tôi thấy không có gì vấn đề gì.”
Lý Thành bị cô làm cho bối rối, ngơ ngác trả lời.
“Trước đây tôi còn tưởng rằng hai người họ không quan tâm đến cô bé, nhưng bây giờ xem ra áp lực của cô bé là vì bị kiểm soát quá nhiều. Chỉ có thể nói rằng phương pháp giáo dục là sai lầm, họ đúng là một đôi đáng thương.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch lộ ra một nụ cười lạnh lùng, mỉa mai.
“Đáng thương chỗ nào? Cậu không thấy trên mặt bà Đồ trang điểm rất cẩn thận sao.”
Lý Thành bị cô hỏi bất ngờ, anh nhớ lại chi tiết khi nãy, do dự đáp.
“Có lẽ, cô ấy không muốn thất lễ, nên cố kiềm nén?”
Chính anh cũng thấy không đúng. Đối với người mẹ mà nói, đứa con gái duy nhất chết đi, bà ấy đau thương đến chết còn không kịp, sao lại có tâm tình nghĩ đến vấn đề mình có thất lễ hay không.
Chỉ là bà Đồ kia, từ đầu đến cuối chẳng những không rơi một giọt nước mắt, ngay cả nhìn thi thể con gái cũng chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua, không chịu đến gần chút nào.
Đúng là có chút kỳ lạ.
Chỉ nghe Thẩm Lưu Bạch lại nói tiếp.
“, tôi không biết anh có chú ý đến hình thức chung sống của vợ chồng họ Đồ không, Đồ Hạo Nhiên có quyền khống chế tuyệt đối, một động tác của anh ta là có thể làm Kha Tĩnh bình tĩnh tĩnh lại, đây là hiện tượng tuyệt đối phục tùng, anh cảm thấy dưới tình huống nào mới xuất hiện chuyện như vậy?”
“Bạo…Bạo lực gia đình?”
Lý Thành có chút chần chờ trả lời, chính là lập tức anh cũng cảm thấy không thích hợp, tự mình lật đổ kết luận vừa nãy của mình.
“Dựa theo tình hình của bà Đồ, có khả năng người bạo hành là Đồ Hạo Nhiên. Nhưng nếu Đồ Hạo Nhiên thật sự động thủ với Đồ Giai Giai, sao trước khi chết cô bé lại để lại di thư cho Đồ Hạo Nhiên, hơn nữa đội trưởng Cận còn nhiều lần nhìn thấy cô bé đến tìm ba, chẳng lẽ là hội chứng Stockholm? Không thể nào, tôi thấy Đồ Hạo Nhiên không giống người cầm thú như vậy!”
Nghe anh ấy nói vậy, Thẩm Lưu Bạch lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Cầm thú có đem hai chữ này viết lên mặt không? Nếu không phải dùng ống kính tử ngoại chụp hình, chúng ta vốn không thể phát hiện nhiều vết bấm trên người Đồ Giai Giai.”
“Anh không phải muốn biết Đồ Hạo Nhiên có động tay hay không sao? Tìm một cơ hội chụp vài tấm hình của Kha Tĩnh, thì sẽ biết có phải cô ấy là nạn nhân của bạo lực gia đình hay không.”