Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 11: Sơ Hở




Những lời Nhậm Húc Đông nói, Cận Hải Dương một chữ cũng không tin.
Trước đến nay anh rất giỏi nhìn người, nhìn Nhậm Húc Đông cực kỳ bi thương nhưng trong mắt không có chút đau khổ nào, không khác gì diễn viên hạng ba dùng sức diễn quá mãnh liệt.
Nhưng mà, hiện tại không phải lúc chọc giận anh ta.
Cận Hải Dương không nhìn Nhậm Húc Đông, anh không để ý, xoay bút, lười biếng hỏi.
“Khách sạn nghỉ dưỡng này anh bán bao nhiêu tiền?”
Nhậm Húc Đông bị anh hỏi bất ngờ.
Hắn gãi đầu có chút không rõ vì sao Cận Hải Dương lại hỏi một vấn đề không liên quan đến vụ án.
“Tổng cộng không đến 4500 vạn…”
“Ồ, cũng rẻ nhỉ, lúc mua thì thế nào?”
Nghe thấy anh luôn vòng vo vấn đề khách sạn, trên mặt Nhậm Húc Đông dường như có chút lo lắng.
“3000 vạn……”
“Chậc chậc, thảo nào anh bán rẻ như vậy, hai năm liền kiếm được 1500 vạn, giá có thấp cũng không bị lỗ.”
Cận Hải Dương cười nói.
“Người bán là bạn của anh à?”
Nghe anh hỏi vậy, Nhậm Húc Đông càng thêm cảnh giác.
Hắn chậm rãi lắc đầu, trên mặt tràn đầy phòng bị.
“Không phải, tôi không quen với chủ nhân trước đây.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Mệt quá, không ngại tôi hút điếu thuốc lấy tinh thần chứ.”
Cận Hải Dương châm một điếu, đôi chân dài trực tiếp gác lên mặt bàn, cả người cao lớn dựa vào ghế, tùy ý như đang xem TV ở nhà.
“Vừa nãy tôi nghe người dưới kia nói, phòng của anh có ma quỷ quấy phá, thật không?”
“Tôi từng tuổi này chưa từng thấy ma quỷ có hình dạng thế nào, anh nói cho tôi biết thử đi.”
Thái độ của người đàn ông lưu manh, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhẹ vào điếu thuốc làm tàn thuốc rơi xuống, nhìn dáng vẻ là đang muốn nói chuyện phiếm.
Anh nói giọng điệu như vậy, Nhậm Húc Đông ngược lại thả lỏng không ít.
Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.
Anh em ăn chơi trác táng cũng là ăn chơi trác táng, ban đầu bộ dạng nghiêm túc dọa người, hỏi không được gì liền từ bỏ.
Nếu hắn dỗ dành người đàn ông này một chút, nói không chừng anh ta vui vẻ sẽ buông tha cho mình.
“Ừ, nghe nói có một chuyện.”
Hắn cười nói.
“Tầm nhìn tốt nhất ở biệt thự này là hai phòng ngủ tầng 6, 1 đông, 1 tây. Phía đông vốn là phòng của ông chủ cũ, phía tây là cho em trai ông ta.”
“Sau này nghe nói em trai ông ta nhảy lầu chết, khi chết còn nở nụ cười, tin đồn về căn phòng không may liền được truyền đi.”
Nghe đến đó, người đàn ông đang ngồi tựa như cũng có hứng thú.
“Sau đó thì sao, anh gặp con ma kia chưa?”
Anh tùy tiện ném điếu thuốc qua.
“Từ từ nói, nói kỹ càng, tỉ mỉ, chi tiết…”
Nhậm Húc Đông đưa tay lấy điều thuốc, lấy bật lửa trong túi ra, càng khẳng định Cận Hải Dương là tên đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi.
Chỉ lãnh lương của cảnh sát, sao lại có tiền dùng thuốc lá đắt như vậy?
Nghĩ đến đây, tâm trạng anh ta càng thêm thả lỏng, nói chuyện cũng thêm phần tùy ý.
“Lúc tôi tiếp nhận, phòng đó là kho hàng, bên trong chất đầy đồ bỏ đi, tôi thấy chỗ này tầm nhìn khá tốt, liền muốn sửa chữa chút sau đó tạo thành phòng ngủ tổng thống.”
“Nhưng mà chuyện này trong vòng không ít người biết, phòng ngủ trang hoàng xong cũng không ai muốn ở, cho nên tôi dứt khoát để nó làm phòng ngủ riêng của vợ chồng tôi, tôi và vợ đều có thẻ mở cửa phòng.”
Nói tới đây trên mặt Nhậm Húc Đông lại lộ ra vẻ bi thương.
“Không nghĩ đến Miên Miên như vậy đã đi rồi…Nếu biết trước chuyện này…trước đó tôi nhất định không cho cô ấy vào…”
Đang nói, cửa phòng bỗng nhiên có người gõ cửa.
Lý Thành đi vào, trong tay anh là thùng dụng cụ, nhìn thoáng qua Cận Hải Dương và Cao Đại Thượng, cười nói.
“Anh Cận, anh Cao, tôi đến thu thập dấu vân tay.”
“Thu thập cái gì? Không thấy ở đây đang thẩm vấn sao? Mấy người khám nghiệm làm việc không xem thời điểm à, quấy rối tôi tôi liền tìm chủ nhiệm các người nói phải trái!”
Cận Hải Dương nhướng mi, trợn mắt, cảm giác khó chịu khi đang nói chuyện phiếm mà bị người khác quấy rầy, lời nói cũng tràn đầy tức giận.
Lý Thành xấu hổ cười.
“Anh Cận, em cũng không muốn tốn công sức này…Nhưng mà đây là lời dặn của cô giáo Thẩm, em phải nghe cô ấy…”
Nghe anh ta nói vậy, người đàn ông ở trên ghế còn giận dữ hơn.
“Cô giáo Thẩm? Cô giáo Thẩm nào? Sao tôi không nghe nói trong Đội Hình Sự còn có cô giáo?”
“Điều tra phá án quan trọng hay các người lấy dấu vân tay quan trọng, lấy dấu vân tay có thể phá án tôi lập tức nhường mọi người làm trước!”
Mắt thấy đối phương đang rất giận, Lý Thành khó xử nhìn phía sau cánh cửa.
Thẩm Lưu Bạch lẳng lặng đứng đó, lạnh lùng nhìn Cận Hải Dương, lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại với nhau.
“Lý Thành, đội trưởng hôm nay của cậu là tôi.”
Nhân viên khám nghiệm nhỏ nhoi bị hai cấp trên làm cho khó xử, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười nhìn về phía Nhậm Húc Đông trên ghế.
“Quý ngài đây, tôi cần thập thập vân tay của ngài, sẽ không làm chậm trễ kéo dài thời gian mọi người đâu, một chút là được, ngài xem có thể không?”
“Được.”
Nhậm Húc Đông dứt khoát gật đầu.
Lúc này anh đối với Cận Hải Dương đã không còn đề phòng. Một tay ăn chơi trác táng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ cần kéo dài bằng cách kể cho anh ta nghe chuyện ma ngày xưa thôi.
Chỉ cần làm vừa lòng anh ta, thì anh ta sẽ không phát hiện được gì, cho nên lúc này phải sờ theo chiều lông lừa*, càng nhiều mâu thuẫn, càng thể hiện được sự hiểu biết của mình.
(*sờ theo chiều lông lừa: chiều theo tính khí của người khác)
Lý luận này, hắn đã nghiệm chứng trên người Lý Miên Miên.
Thấy chính chủ đã đáp ứng, Cận Hải Dương cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa.
Lấy vân tay xong, Lý Thành yên lặng, không một tiếng động lui ra ngoài, lúc chuẩn bị rời đi, anh nhìn người đàn ông trên ghế khẽ chớp mắt, thầm so đo trong miệng.
“Anh Dương, anh xem thời gian cũng không còn sớm, sáng mai tôi còn phải lo hậu sự của Miên Miên, hôm nào tôi thu xếp cuộc hẹn, chúng ta cùng nhau uống một chút, được không?”
Nghe ông ta nói vậy, Cận Hải Dương cười nhạt một tiếng, chân để trên bàn cũng được hạ xuống.
“Hôm nào? Đừng hôm nào, tôi thấy hôm nay khá tốt.”
“Anh kéo tôi lên lầu cứu nguời, không phải muốn tôi làm nhân chứng không ở hiện trường của anh sao? Dám lợi dụng Cận Hải Dương tôi như vậy, một ít rượu liền muốn đuổi tôi đi à?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Nhậm Húc Đông liền thay đổi.
“Anh Dương…Anh nói vậy là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu?”
“Nghe không hiểu?”
Cận Hải Dương cười lạnh.
“Phòng kia không có cửa sổ, cửa kính cũng bị thanh sắt phong bế, một cái cửa cũng không có, chúng ta đều bị cửa chặn ra bên ngoài, anh dùng cách gì đó để ném người xuống, không phải chúng tôi đều trở thành nhân chứng cho anh sao?”
Anh chỉ vào 1 phần ghi chép trên giấy nói.
“Bởi vì ở khách sạn này đã từng xảy ra chuyện nên khi đó chủ cũ đã làm một cánh cửa chết, sau khi mua khách sạn, anh đã lắp đặt lại cánh cửa cách đây hai tuần đúng không?”
“Đã hai năm rồi, vì sao anh muốn đem cửa kia mở ra? Hai tuần sau, cửa này quả nhiên có vấn đề, Lý Miên Miên chết ngoài cửa, tình trạng khi chết giống y như vụ án năm năm trước, anh nói xem vậy là sao?”
Một vấn đề lại thêm một vấn đề nữa, Nhậm Húc Đông vừa mới thả lỏng đã bị hỏi không kịp trở tay.
Hắn bỗng nhiên phát hiện mình mắc sai lầm lớn, hắn không nên xem thường người đàn ông ra vẻ bất cần này. Anh ta tuyệt đối không phải tên ăn chơi trắc táng như mình nghĩ, trái lại, có lẽ anh ta sẽ là biến số lớn nhất trong vụ việc này.
“Sao rồi? Không nói?”
Cận Hải Dương ngồi dậy, so với bộ dáng không chút để ý vừa rồi như hai người khác nhau.
Anh dùng bút chỉ vào Nhậm Húc Đông, khói thuốc làm Nhậm Húc Đông không thấy rõ mặt anh, nhưng từng câu từng chữ anh nói ra đều như gõ vào lòng hắn.
Sắc mặt Nhậm Húc Đông hơi trầm xuống, vốn dĩ cơ thể đang thả lỏng cũng ngồi thẳng lên.
Hắn lạnh lùng nhìn về hai người trước mặt không xa, nếu ánh mắt có thể biến thành dao thì Cận Hải Dương và Cao Đại Thượng đã bị đâm thành cái sàng rồi.
“Muốn tôi nói gì?”
“Các người không có chứng cứ, ở trong lòng đã định tội tôi thì tôi có thể nói gì?”
Nói xong, Nhậm Húc Đông cười khổ, chậm rãi lắc đầu.
“Nếu các người có chứng cứ, liền lập án điều tra tôi, làm tòa án phán tội tôi. Nếu không có, đừng dùng loại suy đoán mơ hồ này làm tôi sợ, tôi không phải nghi phạm, không muốn diễn kịch với các người.”
“Từ giờ trở đi tôi sẽ không nói gì với các người nữa, có việc gì thì nói chuyện với luật sư của tôi.”
Nói xong, hắn liền im lặng ngậm miệng, không nói lời nào nữa.
Cục diện thẩm vấn trong phòng cũng trở nên bế tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.