Edit: Euphoria
11.
Thời tiết vừa đẹp, một vòng thái dương chói lọi treo cao trên Tát La Thành.
Vai ác mặc áo choàng đen, ngồi ở tiểu tửu quán, đánh cái ngáp rồi nhìn đám người bên ngoài lui tới.
Dù hiện tại hắn là tội phạm truy nã của vương quốc nhưng đi ra ngoài một chút hít thở không khí vẫn không thành vấn đề, rốt cuộc thì bức họa kia xấu đến nỗi chính hắn cũng nhận không ra mình, huống chi bá tánh bình thường.
Để ngừa vạn nhất, hắn vẫn khoác kiện áo choàng đen che lấp khuôn mặt.
Có cái gọi là nơi nào có vai chính thì nơi đó sẽ có vai ác.
Vai ác vừa ngồi liền nhìn thấy khuôn mặt shota với đôi mắt lam của đạo tặc từ trong đám người đi ra trên tay còn cầm một túi đá quý.
Đạo tặc hướng phía sau nhìn thoáng qua, bất động thanh sắc mà đem đá quý túi nhét vào trong túi sau của mình làm như không có việc gì chắp tay sau lưng đi vào tửu quán.
Vai ác nghĩ thầm theo đạo lý thì kiếm sĩ nhất định sẽ đi xuất hiện phía sau đạo tặc, tức giận mà mệnh lệnh đạo tặc đem túi đá quý trả lại trở về.
Kia chắc hắn phải nhanh rời đi. Vết thương lần trước còn chưa khỏi, hắn không nhất thiết phải cùng kiếm sĩ cứng đối cứng.
Hắn vừa nghĩ xong thì tiểu đạo tặc đã cầm rượu ngồi xuống đối diện hắn, còn chớp chớp đôi mắt xanh lam đầy hứng thú mà đánh giá hắn.
Vai ác bưng bát rượu: "?"
Đạo tặc chắp hai cái cánh tay để ở trên mặt bàn, cười tủm tỉm hỏi vai ác: "Ngươi là hắc ma pháp sư đi?"
Vai ác: "?"
Đạo tặc nói: "Không phủ nhận, đó chính là thừa nhận?"
Vai ác nói: "Không phải ta."
Đạo tặc nói: "Trừ bỏ hắc ma pháp sư, ai sẽ mặc thành như vậy và ngồi ở tửu quán đâu?"
Vai ác nói: "Kỳ thật Vu sư cùng pháp sư có khi cũng mặc áo choàng đen đi."
Chỉ bằng lời nói của đạo tặc, căn bản không có khả năng đánh được hắn, cũng không biết đạo tặc như thế nào có dũng khí một mình ngồi đây cùng hắn đáp lời.
Đạo tặc xuy một cái rồi cười lớn, trong không trùng của tửu quán bỗng nhiên cuốn lên một trận gió lạnh, chính là đem áo choàng đang che mặt vai ác thổi lên.
Áo choàng hạ xuống, là một gương mặt nữ tính có bảy phần tương tự hắn.
12.
Đạo tặc không nhận ra đây là vai ác, ngơ ngác mà nhìn một hồi lâu, mới hỏi nói: "Ngươi là vu nữ phương đông sao?"
Vai ác đột nhiên ý thức được đạo tặc chính là cái tiểu tử ngốc não phẳng.
Nếu đối phương không có nhận ra hắn, thì hắn...... liền thừa dịp kiếm sĩ không tới, theo lời tiểu tử diễn một đoạn?
Vai ác nghẹn ra hai giọt nước mắt, làm bộ ủy khuất mà nâng tay áo lau lau mặt, nói: "Ở quốc gia ta, chỉ khi ý trung nhân muốn cưới mới có thể xốc áo choàng ta lên, nhìn được bộ dạng của ta."
Đạo tặc chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, trong lúc nhất thời hoảng loạn mà đem thân mình dựa ra sau, phe phẩy tay nói: "Ngươi, ngươi thật là vu nữ phương đông? Ngươi đừng, đừng khóc a...... Ta không phải cố ý, ngươi......"
Bởi vì vai ác mặt vốn dĩ thập phần tuấn tú, biến ảo thành bộ dáng nữ liền càng tú mỹ, khi ngậm nước mắt nhìn đạo tặc, xác thật có vài phần nhu nhược đáng thương.
Vai ác nhìn đạo tặc luống cuống tay chân nói năng lộn xộn, ở trong lòng chụp bàn cười một hồi lâu. Nếu là kiếm sĩ cũng lộ ra biểu tình như vậy với hắn, dù có thọc hắn nhất kiếm cũng không phải không thể.
Hắn mới vừa tính toán tiếp tục lừa tiếp, quay đầu bỗng nhiên đối diện với đôi mắt ngoài cửa.
Người nọ cũng là một thân áo choàng đen, áo choàng che lấp một đôi mắt đen thon dài bình tĩnh không gợn sóng, lẳng lặng mà nhìn hắn.
Vai ác cứng đờ mà quay đầu lại, một lần nữa đem mũ áo choàng đội lên, thực không cốt khí mà dùng truyền tống phù cất giấu trong tay áo tìm đường chạy.
13.
Trong cơn hoảng loạn, vai ác truyền tống hồi cung điện mà chỉ truyền tống tới một con đường khác.
Hắn đi không phải vì đánh không lại pháp sư, chỉ là sau khi pháp sư tìm tới, kiếm sĩ tất nhiên sẽ đi theo sau. Một mình đối phó với hai người phụ trách vai chính, hắn chỉ sợ sẽ rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà cứ chạy như vậy, tựa như vô hình mà thừa nhận thân phậm của chính mình.
Pháp sư học chính là bạch ma pháp chính thống, hắc ma pháp với bọn họ mà nói chính là đường ngang ngõ tắt.
Từ khi vai ác trở thành hắc ma pháp sư, pháp sư liền không nói với hắn quá một câu.
Vai ác lôi kéo mũ choàng, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, thầm nghĩ ngày xưa bạn tốt nay lại trở mặt thành thù, cũng là điều không thể thiếu trong cốt truyện.
Đang nghĩ ngợi tới sự tình mà không nhìn đường, đầu vai ác liền đụng phải một người cũng không nhìn đường đang cầm thư ở phía trước.
Đối phương che lại chiếc cầm bị đụng, tê một tiếng, nhưng mở miệng xin lỗi trước: "Xin lỗi, ta xem quá mê mẩn, không thấy được ngài."
Vai ác ngẩng đầu lên nhìn.
Đây là người lần đầu hắn gặp qua.
Một nam nhân đem mái tóc nhuộm thành màu xanh lục.
Vai chính đứng đầu đoàn về bác học, học giả trẻ tuổi với kiến thức đầy mình.
Học giả đẩy đẩy mắt kính, mới chú ý tới vai ác người này một thân trang điểm không giống bình thường, lông mày tú khí hơi hơi vừa nhíu nói: "Ngài là......"
Vai ác liền bổ sung: "Là đến vu nữ từ phương đông thần bí."
Học giả bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Nguyên lai là vu nữ phương đông sao? Trách không được lại có mái tóc đen giống pháp sư."
Cứ như vậy dễ như trở bàn tay mà lừa dối đi qua! Vai chính đoàn chỉ số thông minh chỉ đến đó sao!
Vai ác lúc này bỗng cảm thấy cùng một đám người như vậy đối nghịch là quá lãng phí sinh mệnh.
"Vu nữ phương đông a......" Học giả sờ sờ cằm, nghiêng đầu đánh giá vai ác một phen, nói, "Cũng học hắc ma pháp sao?"
Vai ác: "?"
Học giả đem đầu rũ xuống dưới, giống cẩu nghe nghe vai ác, cong đôi mắt sau thấu kính nói: "Là hương vị của hắc ma pháp."
Vai ác nói: "Người thạo nghề a."
14.
Học giả có sức chiến đấu đứng thứ hai từ dưới lên trong vai chính đoàn, vai ác cân nhắc một lát, quyết định trực tiếp đem nam nhân tóc lục đánh ngất xỉu.
Học giả không chút hoang mang mà nhìn chằm chằm vai ác, nói: "Kiếm sĩ ở cách đó không xa, ngài phải động thủ với ta sao?"
Vai ác nói: "Hắn cũng đánh không lại ta."
Học giả nói: "Kia còn có pháp sư nữa?"
Vai ác: "......"
Vai ác nói: "Ngươi có yêu cầu gì, nói đi."
Học giả đem thư hợp trong tay đưa lên, cười tủm tỉm nói: "Dùng hắc ma pháp biến một đóa hoa cho ta đi."
Vai ác cau mày, đối học giả thỉnh cầu ra lệnh người ta mê hoặc liền cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn theo lời đối phương nói, giơ tay từ giữa không trung huyễn hóa ra một đóa hoa hồng đen.
Học giả tiếp nhận, rũ xuống mắt, cười nói: "Thật đẹp."
Học giả xác thật là người tuân thủ giao ước, thu hoa liền không chỉ để vai ác rời đi, còn che giấu hành tung của vai ác với kiếm sĩ. Hắn đem hoa hồng đen để trên bạch mũ dạ của chính mình, khẽ mỉm cười đối kiếm sĩ nói: "Chờ thời điểm đi, luôn có người nguyện ý thay chúng ta đi làm chim đầu đàn."
15.
Hoàng nữ ngồi quỳ ở trước bàn nhỏ, tiểu tâm mà ngẩng đầu nhìn mắt vai ác đối diện.
Vai ác vừa mới thành niên còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tính trẻ con mà đánh cái ngáp, theo thói quen gãi gãi cổ sau rồi mới nâng con ngươi màu hổ phách lên nhìn về phía nàng, nói: "Bánh kem là ta từ trên đường Tát La mua, ngươi..ha ha.. xem đi."
Hoàng nữ rũ mí mắt xuống, không có động cái muỗng trước mặt.
Vai ác cũng dự đoán được nàng là nàng sẽ có loại phản ứng này, cũng không có sinh khí, kiên nhẫn mà tiếp tục nói: "Ta cũng không phải mong ngươi thích, ngươi có thích hay không cùng ta không quan hệ. Nhưng bánh kem xác thật ăn rất ngon, là khẩu vị ta thích......"
Hoàng nữ lông mi run run, lúc này mới một lần nữa giương mắt nhìn về phía vai ác.
Vai ác sờ sờ môi dưới, nói: "Ta hình như đã lầm, hẳn là phải hỏi khẩu vị ngươi thích mới đúng đi?"
Tóc bạc rũ xuống của hoàng nữ được vén ra sau tai, lan tử la trong mắt có ánh lên một tia âm thầm. Nàng dùng muỗng sứ nhỏ, đào một khối bơ nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó lại cẩn thận giương mắt nhìn về phía vai ác.
Vai ác nâng môi cười một cái, nói: "Ăn ngon không?"
Hoàng nữ nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
Vai ác yên lặng nhìn nàng, hỏi: "Ngươi vì cái gì không nói lời nào? Ta muốn nghe ngươi nói chuyện."
Hoàng nữ sắc mặt cứng đờ, lắc lắc đầu.
"Không muốn cùng ta nói chuyện?" Vai ác nhìn thần sắc hoàng nữ biến hóa, suy đoán nói, "Là không thể nói chuyện?"
Hoàng nữ lại là do dự một hồi, mới sau khi vai ác nói câu sau gật gật đầu.
Vai ác thầm nghĩ khó trách quốc vương sủng ái hoàng nữ như thế, nguyên lai là bởi vì nàng không thể nói chuyện, mới cần càng nhiều quan tâm và tình cảm đi.
Hắn ngồi dậy, đối hoàng nữ nói: "Người há mồm, ta nhìn xem yết hầu của ngươi."
Hoàng nữ đồng tử đột nhiên phóng đại chút, cánh môi hoa anh đào hơi hơi run run, mới theo lời vai ác mà mở ra miệng.
"Ngươi mở to một chút, ta mới có thể biết có phải trong cổ họng ngươi xảy ra vấn đề hay không." Vai ác một tay ấn cái bàn, một tay nhéo cằm hoàng nữ, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm yết hầu nàng.
Yết hầu nàng thực bình thường a, cũng không có dấu hiệu héo rút hoặc là bị những thứ khác lấp kín.
Hoàng nữ nhắm mắt lại, làm như làm ra quyết định gì đó. Tính toán ngay khi vai ác đến lại gần chút quan sát, nàng đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng mà dùng môi chính mình ngăn chặn vai ác môi.