Chước Lộc

Chương 35: Lang bạt (6)




“Đã không còn sớm, hai vị điện hạ mau đi săn thú đi.” Thẩm Lâu thu tay về, ra hiệu Thái tử và Phong Trọng đi trước. Nhàn Trì săn bắn mùa thu không phải săn thú bình thường có thể chơi đùa, là nơi tất cả gia tử thế gia tranh tài, so với việc huynh muội Thẩm gia bọn họ giận dỗi quan trọng hơn nhiều.
Thái tử gật gật đầu, “Thu Đình tính tình trẻ con, ngươi chớ cùng nàng tính toán.”
“Vâng.” Thẩm Lâu cúi đầu đáp lại.
Lâm Tín liếc mắt về phía Phong Trọng, ra hiệu hắn nhanh đi, cần cù bù thông minh.
Chung Vô Mặc đuổi rất xa, mới cản được Thẩm Doanh Doanh vẫn lao như bay.
“Ngươi chạy tới làm gì?” Thẩm Doanh Doanh che mắt khóc, từ trong khe hở liếc trộm phía sau Chung Vô Mặc, chẳng có một ai, ca ca nàng, không thèm tới dỗ nàng, nhất thời khóc càng thương tâm.
“Huynh trưởng, bảo ta tới.” Chung Vô Mặc ăn ngay nói thật.
Thẩm Doanh Doanh buông tay ra, nguýt hắn một cái, “Huynh ngươi bảo ngươi đến ngươi liền đến a, huynh ngươi đánh ngươi có phải ngươi cũng không đánh lại?”
Chung Vô Mặc không dưng bị mắng oan cũng không hề nổi giận, im lặng không lên tiếng nghe Thẩm Doanh Doanh thì thầm. “Tài bắn cung của ta, hắn cũng không phải không biết, trước đây chưa từng nói qua ta, hu hu…”
Chung Vô Mặc không quen nhiều lời, trầm mặc nửa ngày nghẹn ra một câu, “Vốn là ngươi sai.”
“Ngươi còn nói!” Thẩm Doanh Doanh thẹn quá hóa giận, đẩy mạnh Chung Vô Mặc một cái, khiến hắn lùi xa hơn một trượng, đụng gãy một cái hoàng kỳ cắm trên mặt đất.
“Người nào?” Theo tiếng quát khẽ, kiếm quang ngợp trời quét ngang tới.
Chung Vô Mặc một tay vỗ trên đất, ngay tại chỗ vươn mình, kéo Thẩm Doanh Doanh cực tốc lùi về sau.
“Lớn mật, kẻ nào dám xuất kiếm!” Thẩm Doanh Doanh đưa tay với Tang Hồ cung sau lưng, sờ phải một khoảng trống rỗng. Đi săn thú, nàng vì muốn bắt nhiều mồi, không mang linh kiếm, chỉ cõng đại cung. Bây giờ ném cung, có thể nói là tay không tấc sắt.
Kiếm giả xuyên một thân trang phục thị vệ Hoàng gia, nghe Thẩm Doanh Doanh mở miệng cũng không ngừng tay, “Tự tiện xông vào Hoàng trướng, giết chết không cần luận tội!”
Mũi kiếm sắc bén, vươn tới chọc vào mắt Thẩm Doanh Doanh, nàng đành tiện tay nhổ một cái hoàng kỳ, vận chuyển linh lực đỡ đòn đánh này.
“Keng!” Cột cờ bằng trúc căn bản không đấu được kiếm khí linh kiếm, chỉ tạm thời ngăn trở thế tiến công, Chung Vô Mặc rút kiếm, từ trên mặt đất quét tới. Hai người chiến thành một đoàn, đều dùng tới Lộc Ly, ánh đao bóng kiếm chiêu nào chiêu nấy trí mạng, Chung Vô Mặc rõ ràng ở thế hạ phong.
“Ngươi đây là cái gì lạn chiêu a!” Thẩm Doanh Doanh vội la lên, mắt thấy kiếm thị vệ kia sắp đâm trúng ngực Chung Vô Mặc, đành hô to, “Ca! Cứu mạng!”
“Vù ——” Ánh kiếm Ngu Uyên Tà Dương, khác nào cầu vồng cửu thiên, từ dưới lên, vững vàng đẩy kiếm cả hai người. Thẩm Lâu thu kiếm, tiện tay đem Tang Hồ trên lưng ném cho muội muội.
Tiểu kiếm Lâm Tín bay không tốt, một đường chạy tới, thấy Hoàng gia thị vệ cầm kiếm, mâu sắc đổi tối tăm. Là người quen cũ, Đại thống lĩnh Kim Ngô vệ tương lai —— Chu Kháng.
“Nơi này là hoàng trướng, các ngươi mau lui ra.” Chu Kháng giơ kiếm phía trước, vì đối Thẩm Lâu có kiêng kỵ mà không tái xuất chiêu, nhưng sát ý vẫn dày đặc như trước.
Mấy tên gia tử thế gia gần đó, nghe tiếng vang chạy tới xem trò vui, thứ tử Vọng Đình hầu La Triển thích nhiều lời kia cũng ở trong đó: “Ui, Chu Kháng, tưởng là Võ Trạng nguyên ghê gớm à, dám xuất kiếm đối đầu với Thế tử Huyền Quốc công?”
“Hắn là ai?”
“Thiên Hộ chi tử [1], tân khoa Trạng nguyên thi Hương năm nay.” La Triển cười nhạo, là Liệt hầu chi tử, Thiên Hộ, Vạn Hộ này kia trong mắt hắn đều là hạ nhân. Phụ thân mình càng khích lệ Chu Kháng này, hắn lại càng xem thường.
[1] con thứ. Trừ con đầu lòng, các con khác là “chi tử”
Lâm Tín nghiêng đầu liếc mắt nhìn La Triển, coi như hắn không vận chưởng gãy tay người này, sớm muộn cũng bị kẻ khác chém, thật sự là thiếu giáo huấn.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng Đế Phong Trác Dịch từ trong lều đi ra, thấy bên ngoài tụ tập một đống thiếu niên, liền hỏi. Biết được do huynh muội Thẩm gia giận dỗi, đi nhầm vào nơi đây, Nguyên Sóc đế cười ha ha, “Trẫm còn tưởng chuyện lớn gì, đều săn thú đi, bị người khác săn hết, xem các ngươi còn săn được gì.”
Không để ý việc mọi người tự ý xông vào hoàng trướng, gia tử thế gia nhóm cười tản ra, Chu Kháng một lần nữa đứng trong hàng ngũ thủ vệ, tựa như pho tượng.
“Xá muội [2] tùy tiện, quấy nhiễu Thánh Thượng.” Thẩm Lâu còn chưa đi, mang Thẩm Doanh Doanh nhận lỗi với Hoàng Đế.
[2] em gái ruột
“Ngươi tiểu tử này, vẫn khách khí như vậy.” Phong Trác Dịch ngoài miệng nói vậy, trên mặt lại thật thoả mãn, xua tay ra hiệu bọn họ nhanh đi săn thú, quay đầu hướng Lâm Tín ngoắc ngoắc tay.
Thẩm Lâu liếc mắt nhìn Lâm Tín một cái, đưa muội muội cùng Chung Vô Mặc rời đi.
“Thế tử Huyền Quốc công, xứng là tấm gương sáng cho thế gia, ngươi cùng hắn giao hảo, có gì không hiểu có thể hỏi hắn.” Hoàng Đế nhìn bóng lưng Thẩm Lâu hữu lực hệt như tùng như trúc, ý vị thâm trường nói.
Lâm Tín cụp mắt, “Thần cùng Thẩm Thế tử ở chung bất quá hơn tháng, không coi là giao hảo.”
Phong Trác Dịch hơi run, không ngờ thái độ Lâm Tín như này, “Vậy ngươi, thế nào cũng phải có bằng hữu chơi cùng chứ.”
“Thần có Lục Hoàng tử.” Lâm Tín ngẩng đầu, kiên định nói. Hắn và Phong Trọng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Chu Tinh Ly vẫn sống, dĩ nhiên không có chuyện huynh đệ đang yên đang lành tự nhiên phản bội.
Hoàng Đế như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Tín, quay người hướng đài săn cao ngất đi đến. Lâm Tín một tấc không rời theo sát lên, hắn là Hầu gia, không thuộc phạm trù gia tử thế gia, cũng không cần kết cục săn bắn.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, giữa núi rừng tràn ngập tiếng vui cười hô quát của những người trẻ tuổi, lúc mặt trời lặn về hướng Tây, tất cả mọi người thắng lợi trở về.
Nhàn Trì săn bắn, ngày thứ nhất so con mồi, ngày thứ hai so kiếm thuật.
Hết thảy con mồi dựa theo từng người chồng chất lên nhau, Kim Ngô vệ tiến lên thanh điểm.
“Ngươi cảm thấy, ai sẽ thắng?” Hoàng Đế chỉ vào từng xe la chất đầy con mồi hỏi.
“Thẩm Thế tử số một, Lục Hoàng tử thứ hai, Thái tử thứ ba.” Lâm Tín nhìn cũng không thèm nhìn mà nói.
“Hả?” Phong Trác Dịch cảm thấy thú vị, “Lão Lục có thể thắng Thái tử?”
“Có thể thắng, ” Lâm Tín gật đầu, nhìn về phía Phong Trọng trong đám người, “Hắn có tài, chỉ là bản thân không rõ thôi.”
Đúng như dự đoán, sau khi Kim Ngô vệ thanh điểm, Thẩm Lâu số một, Phong Trọng thứ hai, Thái tử thứ ba.
“Ngươi còn nói tư chất mình không tốt?” Thẩm Doanh Doanh ở một bên kêu quái dị, vừa ở trong rừng, nàng thấy Phong Trọng liều mạng, hiếu kỳ hỏi một câu, người này lại nói mình tư chất ngu dốt, sợ làm mất mặt sư phụ.
Phong Trọng há hốc mồm, ý thức mình bị Lâm Tín lừa.
“Ha ha ha, giỏi, ” Phong Trác Dịch rất cao hứng, dặn mang hùng lộc Lục Hoàng tử săn được nướng cho mình thưởng thức, “Có thể lấy chữ.”
Hoàng tử lấy chữ, có thể phong Vương. Thái tử nghe vậy, sắc mặt căng thẳng.
Tuy rằng thật cao hứng, Hoàng Đế cũng không hồ đồ lấy chữ ngay tại bãi săn, biểu thị chờ sau khi hồi cung sẽ chính thức tuyên bố lại. Phái Lâm Tín theo những người trẻ tuổi kia nhậu nhẹt, bản thân cùng Thái tử nói mấy câu.
Lửa trại dấy lên, mọi người ngồi sau kỷ trà vây quanh đống lửa. Thấy Thẩm Lâu ngồi xuống, các gia tử thế gia đều xông tới, chiếm kín vị trí bên người y.
“Thẩm đại, nghe nói ngươi trên chiến trường một đêm giết chín mươi chín người Man, có thật không?”
“Năm ngoái ta nói muốn đi Bắc Vực tham chiến, phụ thân ta không đồng ý. Không cho ta ra chiến trường, còn chê ta ở nhà vô tích sự, các ngươi nói xem.”
“Ha ha ha ha…”
Thẩm Lâu tựa hồ trời sinh được người người yêu thích, dù cho tính tình y lạnh lùng, bất luận trên chiến trường hay ở triều đình, vẫn có rất nhiều người nguyện ý tuỳ tùng. Đời trước khi Đại Dung rơi vào nguy kịch, Thẩm Thanh Khuyết vung tay hô, thế gia đại tộc đã chia năm xẻ bảy đều nghe hiệu lệnh, giúp hắn thống lĩnh binh quyền Tứ Vực. Hoàng Đế cũng không thể không nhượng bộ, phong Vương cho hắn.
Bản thân mình không giống vậy, vĩnh viễn là người đáng ghét. Lâm Tín ngồi bên người Phong Trọng cũng đồng dạng lẻ loi, rót rượu uống.
Thẩm Lâu từ trong đám người nhìn sang, hơi nhíu mày.
“Tín Tín, như vậy không tốt, ” Phong Trọng thở dài, giờ khắc này hắn còn chỗ nào không rõ, Lâm Tín là cố ý muốn hắn làm náo động, “Ta không chính không trưởng, cũng không có ý định tranh quyền đoạt vị, vừa trở về đã lộ hết sắc bén, như vậy không tốt.”
“Xì, ” Lâm Tín nuốt một hơi rượu mạnh, xì cười một tiếng, “Ngươi có biết, mấy Hoàng tử đằng trước kia chết thế nào?”
Phong Trọng cúi đầu dùng dao con cắt thịt thỏ nướng thành lát, “Ta biết.” Đọc nhiều sách sử, lại cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, hắn sao không biết ẩn tình trong đó.
“Không biểu hiện tốt một chút, bọn họ sao có thể tốt với ngươi? Giấu tài, không thích hợp với Phong gia các ngươi.” Lâm Tín uống một chén, mùi rượu xông lên, nhiễm đỏ đuôi mắt.
“Cái này cho ngươi.”
Một bàn thịt hươu ầm một tiếng đặt trước mặt Lâm Tín, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Doanh Doanh một mặt biệt nữu [3], đang vò đầu bứt tai không biết nên không nên ngồi xuống. Quay đầu thấy Lâm Tín khóe mắt ửng hồng, nhất thời muốn nói gì đều quên mất, “Ngươi… Ngươi thật là đẹp mắt.”
[3]  nghĩ một đằng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ
“…” Lâm Tín không biết nói cái gì cho phải. Thẩm cô nương nhổ lên liễu rủ, chưa từng biết hai chữ “Hàm súc” viết như thế nào. Nếu Thẩm Thu Đình là nam tử, phỏng chừng sớm trở thành công tử nhà giàu có tiếng ở Đại Dung.
“Huynh ta nói, ngươi sợ tiễn. Hôm nay là ta không tốt, sau đó ta cũng sẽ không bao giờ lấy tiễn chỉ ngươi.” Thẩm Doanh Doanh ngồi xuống đối diện Lâm Tín, rót chén rượu cùng hắn chạm cốc.
Sợ tiễn? Lâm Tín nhìn về phía Thẩm Lâu trong đám người, người này sao biết hắn sợ tiễn?
“Bình thường người quen ta, đều biết lúc ta giương cung tự nhiên bất động. Nhưng ngươi sợ tiễn, nhất định sẽ né tránh, một tránh này có thể sẽ bị ngộ thương.” Thẩm Thu Đình cho là Lâm Tín không hiểu, liền giải thích một câu, nàng không quen xin lỗi, những giữa những hàng chữ tràn đầy áy náy, cũng rất có thành ý.
Thì ra là như vậy, Lâm Tín nhịn cười, nghĩ do Thẩm Lâu đánh muội muội xong liền hối hận, chỉ có thể giải thích như vậy, nói hắn sợ tiễn sẽ bị ngộ thương. Bất quá, hồi tưởng lại phản ứng của Thẩm Lâu hôm nay, vẫn không nhịn được cao hứng, mặc dù hơi có lỗi với Thẩm muội muội. Giơ tay cùng Thẩm Doanh Doanh chạm cốc, nở nụ cười quên hết thù oán.
“A, thịt hươu này nướng không sai.” Phong Trọng tâm sự đầy cõi lòng đã ăn được.
“Đây không phải cho ngươi ăn!”
Lâm Tín nhìn hai người bọn họ tranh đoạt, cười lắc đầu, liền rót chén rượu, giơ lên bên mép đột nhiên bị một bàn tay lớn khớp xương rõ ràng ngăn lại.
Thẩm Lâu chẳng biết bỏ rơi mọi người từ lúc nào, đến bên này, nhíu mày nhìn vẻ mặt Lâm Tín đầy mỹ trạng, “Đừng uống nữa.”
“Mắc mớ gì đến ngươi?” Lâm Tín vung tay Thẩm Lâu, đứng lên, lảo đảo rời sân.
Ngồi ở trên đài Hoàng Đế thấy cảnh này, quay đầu nói với Thái tử: “Lâm Tín người này, ngươi nghĩ thế nào?”
“Kiêu căng khó thuần, không biết nặng nhẹ.” Thái tử nhíu mày, nhớ tới lúc Lâm Tín tại Đông cung muốn gặp Lục Hoàng tử.
“Liệt mã thuần phục, chính là thiên lý mã độc nhất vô nhị.” Hoàng Đế thảng hoặc nói.
“Ha ha ha, người ta là Hầu gia, căn bản không để ý tới ngươi.” Các công tử thấy Thẩm Lâu bị bỏ lại cười rộ lên.
Trăng lên giữa trời, xã giao xong Thẩm Lâu trở lại phòng, liền thấy Lâm Hầu gia không để ý tới y tứ ngưỡng bát xoa [4] tùy tiện nằm trên giường.
[4] Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Không phải không để ý đến ta sao?
Tín Tín: Đúng đấy, không để ý tới ngươi
Lâu Lâu: Vậy ngươi làm gì đây?
Tín Tín: Ngủ ngươi!
Lâu Lâu: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.