Chung Tình

Chương 41: Quy đồ [2+3]




Vũ Trụ 818 chưa bao giờ có ngày nào náo nhiệt như hôm nay, toàn bộ trang web bay lượn dòng chữ đỏ [Trực tiếp! Hôn lễ của đế hậu! Hôn lễ thịnh thế! Không gì sánh kịp! Chân ái vô địch!].
Trong hoàng cung lại một mảnh gà bay chó sủa, Ba Kim chỉ huy mười mấy quản gia chuẩn bị vật dụng dùng cho hôn lễ, quyền trượng, bội kiếm, vương miện, áo choàng vương quyến… May mắn Công tước Arthur phái tới đoàn quản gia của mình, Kha Thanh bận rộn trải thảm lên lối đi.
Thời điểm Thẩm Trác Phàm đến, Tần Vân đang ở trong chủ phòng chiến đấu với đống lễ phục. Hắn mặc áo sơ mi cùng quần, ghi-lê chỉ mặc được một nửa còn phải vội vàng đeo nơ, tóc lộn xộn chưa kịp chải, tất chỉ mang được một chiếc, một cái khác còn không biết đi đâu… Hắn nhìn thấy Thẩm Trác Phàm đến đều sắp mừng phát khóc.
“Mau tới giúp ta! Phù hiệu trên tay áo phù hiệu trên tay áo! Còn có caravat…” – Tần Vân bắt đầu tìm tất – “Giày của ta đâu?!”
Thẩm Trác Phàm hắc tuyến:
“…Ngươi bây giờ nào giống đang đi kết hôn a…”
Tần Vân cuối cùng cũng từ trong gầm giường tìm được giày của mình, trong miệng oán giận:
“Ta tối hôm qua còn nói với Tê Chiếu lại đợi vài ngày, y không chịu!” – Chuẩn vương hậu giơ giày đỡ mép giường bò lên – “Ta một đêm không ngủ ngon a! Khẩn trương đến mỗi thời mỗi khắc đều muốn đi tiểu…”
“…” – Thẩm Trác Phàm trợn trắng mắt, khinh thường hắn đến tận chân trời – “Ngươi ngồi xuống đi, ta giúp ngươi chải đầu.”
Tần Vân vội vàng đáp ứng:
“Hảo hảo!”
Chải đầu được một nửa thì Mặc Xá Lý bước vào, y hôm nay mặc chế phục thống lĩnh quy cách nhất, quân trang phối với áo cổ cao màu đen, ngực đeo huân chương đế vương, áo choàng vương quyến đỏ tươi, nặng nề mà không một nếp nhăn buông trên đất.
Thẩm Trác Phàm nhìn Tần Vân, trên mặt đều viết “Ngươi nhìn xem lão công ngươi đáng tin hơn ngươi bao nhiêu lần”, cậu đứng dậy cung kính hành lễ với hoàng đế:
“Bệ hạ.”
Mặc Xá Lý khẽ gật đầu, y đánh giá Dẫn đường nhà mình:
“Tự mặc được sao?”
Tần Vân xấu hổ, chỉ đành kiên trì nói:
“Sơ sơ… đi?”
Thẩm Trác Phàm buồn cười, cậu lưu loát chải đầu tạo kiểu tóc cho Tần Vân, sảng khoái nói:
“Ta ra phía trước phụ một chút, còn lại để bệ hạ giúp ngươi đi.”
“…” – Tần Vân trơ mắt nhìn cậu đem con bỏ chợ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đặc biệt vô tội nhìn chằm chằm Mặc Xá Lý.
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, y chậm rãi cởi bao tay, tiến lên vài bước đỡ Tần Vân đứng lên.
Vest, nơ, trụy sức trên nơ… ngón tay Mặc Xá Lý nghiêm túc vuốt phẳng vạt áo trước cho Tần Vân, y cúi đầu, biểu tình nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Tần Vân nhìn hoàng đế quỳ một gối, đem áo choàng lót trên mặt đất, nâng lên một chân hắn, giúp hắn mang tất, sau đó là một chiếc khác, cuối cùng mang vào quân giày, cột chặt dây.
“Đến.” – Mặc Xá Lý đứng lên, y mở rộng áo khoác quân trang màu trắng, ý bảo Tần Vân vươn tay mặc vào.
“…” – Tần Vân câu nệ không dám động, mặc cho đối phương giúp mình sửa lại đai lưng, đeo vào bội kiếm, mang huân chương. Mặc Xá Lý lấy ra một cái áo choàng khác, tung ra gắn vào sau lưng hắn.
“Không cần khẩn trương.” – Mặc Xá Lý cúi đầu hôn hôn khóe môi Tần Vân, đem trán chạm lên trán đối phương – “Có ta ở bên cạnh ngươi.”
Tần Vân há miệng thở dốc:
“Ta sợ lúc mang nhẫn run quá thì làm sao được… sẽ có bao nhiêu người xem a?”
Biểu tình hoàng đế có chút vi diệu:
“Tiếp sóng trực tiếp… đại khái là toàn vũ trụ đều có thể nhìn được.”
Tần Vân: “…”
Ba Kim ở ngoài cửa gõ nhẹ vài cái thúc giục hai người, Tần Vân vẫn còn đang rối rắm vấn đề “Toàn vũ trụ đều có thể nhìn”, hắn cuối cùng vẫn là kiểm tra lại dung mạo, lải nhải lẩm bẩm than thở:
“Nhiều người xem như vậy, nếu ta khẩn trương mà vấp ngã thì làm sao được? Nội Các bọn họ sẽ quấy rối sao? Hay là ta cứ đem năng lượng cao pháo mang trên lưng cho chắc…”
“…” – Mặc Xá Lý nhẫn nại vỗ vỗ trán, hắn có cảm giác, dù không có Dẫn đường, chứng cuồng táo của mình mỗi ngày đều có thể được chữa khỏi một ít –  “Ta sẽ đỡ không để ngươi sẩy chân, Nội Các bên kia có Scart trông chừng, sẽ không quấy rối, về phần vấn đề nhiều người xem…”
Trên mặt hoàng đế lộ ra một tia tiếu ý ôn hòa:
Ta cảm giác đây cản bản không phải vấn đề gì lớn, tối thiểu nhiều người như vậy đều thấy ngươi gả cho ta, về sau dù muốn ly hôn cũng không dễ dàng.”
“…” – Tần Vân khinh thường bĩu môi – “Ngươi cũng vậy… về sau cũng đừng hòng đi tìm tiểu tam.”
Mặc Xá Lý: “…”
Từ phòng ngủ thẳng đến chính điện, một cánh lại tiếp một cánh cửa chậm rãi mở ra, Ba Kim cung kính khom lưng hành lễ, hoàng đế nhẹ đỡ lấy lưng Tần Vân, đạp lên mặt thảm đỏ trải dài đến tận chỗ làm lễ.
Nắng sớm đại thịnh, chiếu rọi khắp sân lớn, chiếc phi cơ dán đầy pha lê kia của Mặc Xá Lý dẫn đầu đội hộ vệ hoàng gia xông thẳng lên vân tiêu.
Pháo mừng vang dội, tia lửa pháo hoa ở giữa không trung thôi xán nở rộ.
Tần Vân quay đầu nhìn Mặc Xá Lý đang đứng bên cạnh, hoàng đế bệ hạ tiếp nhận hộp nhẫn Ba Kim đưa lên, hướng về phía Dẫn đường nhà mình mở ra lòng bàn tay.
Chiếc nhẫn bạch kim thuận lợi đeo vào ngón áp út Tần Vân, hắn hít sâu một hơi, nâng lên tay Mặc Xá Lý…
“…” – Tần Vân lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, hắn căn bản không khống chế được, vẫn run liên hồi, đeo vài lần cũng đều đeo trật ngón tay hoàng đế bệ hạ, đối phương mặt đen đi một tầng, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, một phen đoạt lấy nhẫn, tự mình nhét vào ngón áp út.
“Phế vật!” – Mặc Xá Lý oán hận nói, y nhịn không được niết niết cổ Tần Vân, đè ót đối phương lại, ngậm lấy môi hắn.
Tristana dưới sân phơi thích chí huýt sáo:
“Đây chính là toàn cầu trực tiếp a bệ hạ! Đừng làm cho vương hậu điện hạ không xuống được đài!”
Mặt Tần Vân trướng đến đỏ bừng, Mặc Xá Lý nửa ngày mới buông hắn ra, ngón cái như cố ý như vô tình mạt qua vệt nước bên môi đối phương:
“Chris đã nghiên cứu chế xong thuốc kết hợp nhiệt.” – Hoàng đế bệ hạ đột nhiên nói, y nhìn chằm chằm mặt Tần Vân, ánh mắt có chút ám trầm, thanh âm khàn khàn nói – “Đêm nay chúng ta có thể thử xem.”
Tần Vân: “…”
Hỉ yến buổi tối, được mời đến chỉ có thân hữu của Tần Vân và hoàng đế, Mặc Xá Lý ngại bọn họ quá ồn ào, cả một đêm đều xị mặt, Arthur nắm chén rượu, trêu chọc y:
“Đừng quá nóng vội, bắt đầu từ mai ngươi đã có thể nghỉ kết hôn, thời gian dài như vậy, tùy ý các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Hoàng đế có chút đăm chiêu:
“Ngươi còn có thuốc ức chế tin tức tố sao?”
“Có a.” – Arthur ngả ngớn hỏi lại – “Làm sao?”
Mặc Xá Lý nói:
“Ta lấy một ống thuốc kết hợp nhiệt đổi với ngươi, ngươi đem toàn bộ thuốc ức chế trên người đưa cho ta.”
Arthur trầm mặc:
“Đêm nay ngươi tính toán làm bao nhiêu lần?”
Mặc Xá Lý không có trả lời thẳng thắn, y có chút không kiên nhẫn nói:
“Chuẩn bị nhiều chút vẫn là hơn, ta không thể làm tổn thương hắn…” – Dừng một chút, biểu tình trên mặt hoàng đế có chút chật vật – “Hơn nữa ta cũng sợ chính mình khống chế không được.”
“…” – Arthur rất là lý giải, đồng tình vỗ vỗ vai Mặc Xá Lý – “Ta hiểu mà, làm xử nam nhiều năm như vậy cũng thật sự là vất vả cho ngươi.”
Mặc Xá Lý: “…”
Tần Vân uống có chút nhiều, kiểu tóc chỉnh tề ban ngày cũng hơi rối loạn, vài lọn tóc mái rủ xuống trên trán, hai má đỏ bừng hơi rượu, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn Mặc Xá Lý cười.
“Ngươi đang nói với Garcia công tước cái gì?” – Tần Vân tháo nơ, thuận tiện mở rộng cổ áo – “Ta vừa lên Vũ Trụ 818, video cùng ảnh chụp đều rất tốt… chính là ta có chút ngốc, khẩn trương đến quên cả cười.”
Mặc Xá Lý híp mắt lại, lưu luyến nhìn về phía xương quai xanh của hắn:
“Ngươi không cần cười cho người khác nhìn…” – Hoàng đế nhịn không được lại thò tay đem cúc áo hắn cài lên lần nữa, trầm mặt nói – “Trở về hãy cởi.”
Tần Vân uốn éo cổ, than thở gì đó, Mặc Xá Lý không nghe được.
Mọi người trên bàn cơm không hề câu nệ nghiêm túc như bình thường.
Thẩm Trác Phàm đã mệt nhọc, nửa người dựa vào trong lòng Arthur ngáp ngủ, Scart cởi quân trang, chống đầu ôn u nhìn Lâm Đống Lương đang bóc vỏ tôm cho mình, chỉ có Tristana tinh lực tràn đầy, vung nắm tay muốn so tửu lượng với Trần Kiêu…
“Không thể tưởng được chúng ta thật sự kết hôn a.” – Tần Vân cảm thán, hắn vươn tay lung lay nhẫn trên ngón áp út, kết quả giữa chừng bị hoàng đế bắt lấy, nắm trọn trong lòng bàn tay y.
Hai người mười ngón tương khấu, giọng điệu Mặc Xá Lý khinh thường nói:
“Không kết hôn còn có thể làm gì, ta từng nói sẽ cho ngươi một nửa chủ quyền quốc gia này.”
Tần Vân cười một tiếng, nửa đùa nửa thật nói:
“Trừ cái này ngươi còn có thể cho ta cái gì nha?”
“Còn có thể cho ngươi rất nhiều.” – Mặc Xá Lý kéo tay hắn lên, đặt lên ngực trái mình, y nhìn sâu vào mắt Tần Vân, chậm rãi nói – “Tất cả tình yêu ta có, cùng với toàn bộ sinh mệnh của ta.”
Tần Vân nửa ngày nói không ra lời, hắn chỉ cảm thấy như tay mình tựa hồ có thể trực tiếp chạm vào trái tim nóng cháy của Mặc Xá Lý, độ ấm nóng bỏng, phảng phất như có thể đốt cháy lòng bàn tay hắn.
Nửa đường ly tịch, hoàng đế bệ hạ cũng lười không thèm nói với đám người kia một tiếng, đánh ngang ôm lấy Tần Vân, trực tiếp đem người ôm đến phòng ngủ.
Tần Vân bị ném tới trên giường, nói không khẩn trương là giả, hắn hơi khởi động thân thể, liền bị Mặc Xá Lý từ trên cao áp xuống đè trở về.
“Chờ…” – Tần Vân giãy dụa muốn nói – “Ta phải tiêm thuốc kết hợp nhiệt…”
“Không cần.” – Mặc Xá Lý hôn hắn, trực tiếp móc ra thuốc ức chế tiêm trước cho mình một mũi.
Tần Vân: “…”
Mặc Xá Lý rốt cuộc buông môi hắn ra, hoàng đế bệ hạ há miệng cắn rách cổ áo Tần Vân, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua hầu kết hắn nhẹ nhàng cắn cắn.
“Ta sẽ khiến ngươi tự mình phát tình.” – Mặc Xá Lý thẳng lưng, y vươn tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo kim chúc trên chế phục của mình – “…Mà không phải dựa vào thuốc kết hợp nhiệt vớ vẩn gì đó.”
Tần Vân há miệng thở dốc, cũng không biết nói gì thêm, hắn nhìn Mặc Xá Lý cởi bỏ từng kiện quần áo trên người y, cuối cùng lộ ra ***g ngực trần trụi xốc vác, bàn tay khô ráo ấm áp của y dán lấy eo hắn, Tần Vân chỉ cảm thấy lưng áo sơ mi của mình bị nhấc lên, nụ hôn nóng rực của Mặc Xá Lý lập tức dừng trên lưng hắn.
Quần dài và quần lót cùng nhau bị cởi ra, Tần Vân chỉ thấy thân thể chợt lạnh, Mặc Xá Lý cầm lấy phân thân đã cương lên của hắn.
“…” – Tần Vân có chút xấu hổ muốn cuộn mình lại, nhưng bị đối phương cường ngạnh tách mở hai chân, biểu tình hoàng đế lạnh lùng vô cùng, ánh mắt trầm ổn nhìn chằm chằm Dẫn đường nhà mình phản ứng đầy kích động.
“Ta sẽ không phóng tin tức tố cùng ngươi kết hợp.” – Mặc Xá Lý thanh âm thực bình tĩnh – “Ngươi hiện tại không có năng lực Dẫn đường, không chịu nổi ý thức vân của ta.”
Tần Vân bụm mặt, hắn minh bạch ý của Mặc Xá Lý, nhưng cứ có cảm giác nó đã vượt qua phạm vi lý giải của mình, hắn không thể tưởng tượng, đối phương muốn như thế nào bảo trì lãnh tĩnh mà cùng mình làm tình…
“Ta cũng đang nhẫn nại.” – Mặc Xá Lý thở hắt ra, hắn lại tiêm vào một ống thuốc ức chế, đồng tử long nhãn nguyên bản đã co lại dần dần khôi phục như thường.
Tần Vân lắp bắp nói:
“Ta, ta sợ ngươi… không… không thể…” – Hắn vội ngậm miệng lại, có chút hoảng sợ mà nhìn nửa người dưới của Mặc Xá Lý.
“Ta không thể cái gì?” – Hoàng đế lấy ra một tay trống quệt lấy một đống lớn dịch bôi trơn, y nâng eo Tần Vân lên, chậm rãi đem ngón tay vói vào hậu huyệt đối phương – “Lính gác chỉ là thân phận, còn tiền đề, ta là nam nhân.”
Tần Vân không còn lời nào để nói, hắn cố gắng khiến mình thả lỏng, nhưng vẫn không quá quen, Mặc Xá Lý kiên nhẫn làm khuếch trương, cúi lưng ôn nhu hôn hôn môi hắn.
“Có… có thể…” – Tần Vân thò tay ôm lấy cổ hoàng đế, không để ý xấu hổ, cắn răng nói – “Vào đi.”
Mặc Xá Lý hôn hôn thái dương hắn, ngữ khí vững vàng:
“Còn không được, ngươi vẫn chưa ướt.”
Tần Vân: “…” – Hắn thật muốn rít gào ta ướt rồi a! Ta ướt đến không chịu nổi a! Nhanh lên cắm vào a!
Đại khái dùng hết cả một hộp thuốc bôi trơn, nửa đường Tần Vân thậm chí còn không nhịn được mà bắn một lần, nửa người dưới ướt nhẹp, chật vật không thôi, Mặc Xá Lý trừ trán có chút đổ mồ hôi, lại tiêm vào một ống thuốc ức chế, biểu tình vẫn là trấn định đạm mạc.
Mặc Xá Lý cẩn thận cầm gối đầu lót dưới eo Tần Vân, mới nâng chân đối phương lên, đỡ mông hắn, chậm rãi đi vào.
Hậu huyệt bị lấp đầy khiến Tần Vân nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Mặc Xá Lý sáp đến một nửa thì ngừng lại, y vuốt ngược tóc mái hắn, quan sát biểu tình trên mặt Tần Vân:
“Đau sao?”
“…” – Tần Vân căm giận đem chân ôm lấy eo hoàng đế, thúc giục mắng – “Đau thí a! Nhanh lên tiến vào!”
Mặc Xá Lý nhíu mày, dùng lực đỉnh đến tận cùng bên trong, như nguyện nhìn đến biểu tình Dẫn đường nhà mình trong chớp mắt đó như thất hồn, thản nhiên nói:
“Đừng mạnh miệng, lát nữa thao ngươi đến mức kêu không được thì đừng trách.”
Đến khi Tần Vân ý thức được đối phương nói câu là nghiêm túc thì hiển nhiên đã chậm, hắn bị bắt dùng tư thế chính diện hưởng thụ từng đợt trừu sáp chất lượng cao từ hoàng đế bệ hạ, đối phương thậm chí còn ấn gáy hắn, bắt hắn xem nơi hai người kết hợp.
“Ngươi muốn nhanh một chút hay là chậm một chút?” – Mặc Xá Lý khí định thần nhàn hỏi, tiểu huyệt căng chặt bao lấy hạ thể y, khép mở không buông tha – “Thả lỏng một chút.” – Hoàng đế vỗ vỗ vài cái lên cánh mông Tần Vân, phát ra ba tiếng giòn vang, y có chút phấn khởi, đồng tử kim sắc trong long nhãn đã bắt đầu co lại.
Thời điểm y lại muốn tiêm thêm thuốc ức chế mới phát hiện đã dùng hết.
Mặc Xá Lý cau mày, lí trí nói cho y phải lập tức đình chỉ cơn hoan ái này lại, nhưng người dưới thân lại không quá nghe lời.
Tần Vân phiên thân ngồi lên thắt lưng Mặc Xá Lý, hoàng đế bệ hạ lúc này rốt cuộc mới lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
Y muốn ngồi dậy, lại bị Dẫn đường nhà mình cường ngạnh ấn trở về.
“Đừng nhúc nhích.” – Tần Vân liếm liếm môi, hắn phát hiện tư thế này làm cho phân thân bên trong cơ thể mình lại tiến sâu hơn một chút, có chút không quen xê dịch mông, Mặc Xá Lý nắm chặt eo hắn, gương mặt vặn vẹo.
“Đừng tìm chết.” – Hoàng đế cắn chặt răng, đồng tử cơ hồ đã biến thành một sợi chỉ, tin tức tố cũng không khống chế được mà ồ ạt tuôn trào – “Ngươi chịu không nổi.”
Sắc mặt Tần Vân hơi tái nhợt, hắn có thể cảm giác được ý thức vân cường đại của đối phương đang áp bách thần kinh não của mình, làm nó ẩn ẩn đau đớn, nhưng trong tiềm thức, hắn lại cảm giác không nên cứ chấm dứt như vậy.
“Cho ta.” –  Tần Vân cúi đầu hôn trụ Mặc Xá Lý –  “Không cần áp lực mình… ta có thể thừa nhận được.”
Mặc Xá Lý không nói lời nào, y nhăn mặt, mắt gắt gao nhắm lại.
“Hắc, đừng như vậy.” – Tần Vân giống như làm nũng đong đưa eo – “Là ai nói muốn thao chết ta?”
Mặc Xá Lý: “…”
Tần Vân ôn nhu ôm lấy hoàng đế:
“Đến đây đi, tin tưởng ta… ta có thể chống được… ta muốn cho ngươi khoái hoạt.”
Hắn cười cười hôn mắt Mặc Xá Lý:
“Ta yêu ngươi a, Tê Chiếu.”
Sau khi Mặc Xá Lý hoàn toàn thả ra tin tức tố, một lượng tinh thần lực cường đại đến khó mà tin được như thủy triều mãnh tràn vào ý thức vân của hoàng đế, thời điểm y mở to hai mắt, phát hiện chính mình cư nhiên đang ở trong một sâm lâm mênh mông khôn cùng, y cúi đầu nhìn ‘mặt hồ’ lặng như mặt gương dưới chân.
“Tần Vân?” – Y hô một tiếng, nhưng không ai trả lời.
Mặc Xá Lý thử bước trên ‘mặt hồ’ kia vài bước, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
Y thò tay dán mặt hồ, nhẹ nhàng lau vài cái, biểu tình dần dần từ sửng sốt biến thành mừng như điên.
Một con độc giác thú tuyết trắng chậm rãi mở ra đồng tử kim sắc, nó ôn nhu nhìn chăm chú vào hoàng đế, hơi hơi cúi đầu, mở ra vũ dực trắng nõn sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.