Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Chương 29:




Vì toàn những người trong trường đi với nhau, nên đám của Phi Vũ hẹn họ ở trước cổng kí túc xá kế bên trường, khi đi xe máy tới nơi sẽ được gửi nhờ ở trong đó
Việc cần làm rất đơn giản, chỉ có vác thân lên xe 10 chỗ và ngủ 3 tiếng là tới rồi, nhưng nhược điểm là có thêm tài xế lái xe nữa nên xe thiếu mất đi 1 chỗ ngồi. Trách sao được, chi phí của xe đó là hợp với đám học sinh tụi cô nhất rồi
Mọi người thắc mắc không biết đám người kia sẽ xử lý như thế nào nữa, chỉ biết hôm qua họ nhắn bảo
- Nhóm của chúng tôi có nhiều nam nên mấy thằng con trai sẽ ngồi chồng lên nhau, các bạn nữ không cần lo nhé. Chỗ sẽ là của các cậu, còn chúng tôi sẽ chịu chật 3 tiếng vậy
Ga lăng là thế, nhưng lại chẳng được lòng 2 cô bạn nhóm Phi Vũ, Lạc Vân cho rằng, những người ngồi lên nhau, ít nhiều gì người ngồi trên sẽ phải là người nhẹ nhất trong đám con trai đó. Lỡ như đâu người xui xẻo được chọn lại là Phi Vũ, chàng trai nhìn có vẻ nhẹ cân nhất so với đám con trai to lớn thì sao
May sao nỗi niềm của Lạc Vân được sao dịu đôi phần khi Diễm Tiên lên tiếng gỡ rối. Cô ấy nói rằng sẽ nhận Phi Vũ làm bạn trai, vậy nên với tính cách đanh đá của cô thì không ai có thể đụng tới người bạn trai này của cô được
Cả tổ đội thấy kế hoạch cũng khá là hợp lí, nếu trường hợp bí quá nhóm người kia không chịu, thì Phi Vũ sẽ để Diễm Tiên ngồi lên đùi mình, còn Lạc Vân ngồi ghế kế bên
Bàn bạc xong xuôi đâu ra đấy, cô nhận được cuộc điện thoại từ Vũ Quân gọi điện cho cô, thông qua số liên lạc hôm bữa anh để lại, cô đã lưu vào máy, nên khi màn hình vừa hiển thị lên thì cô đã nhận ra ngay đây là số của anh. Nhấc máy lên, cô hỏi Vũ Quân có chuyện gì không, thì anh mới bảo là tối nay không về, sẽ qua nhà của bạn có chút việc, dặn cô cứ yên tâm, không cần lo lắng
Cô nghe vậy thì bất ngờ nghĩ tại sao anh lại lựa đúng ngày đến như vậy, Vì tối hôm nay cô muốn rủ đám bạn của mình ở lại. Nên sau đó, Phi Vũ chỉ chúc anh ngủ ngon rồi cúp máy
“Hôm nay bạn cùng phòng của tớ không về, các cậu ở đây được không, mai đi cho thuận tiện”
“Được đó, nhưng ngủ đâu đây, chỉ có 1 cái giường tầng”, Cao Dương nói, giọng khiên cưỡng hoài nghi nhân sinh, “Với lại các cậu là nữ hết mà, tuy chơi 6 năm nhưng tớ vẫn ngại lắm đấy”, giả bộ cụng 2 ngón tay trỏ vào nhau
“Nói không thấy ngượng mồm à, còn cái xấu gì của cậu mà tụi tớ chưa thấy đâu, phí lời”, lời nói của Diễm Tiên pha chút khinh thường, hợm hĩnh
Lạc Vân ngồi xem kịch, còn Phi Vũ sau nghi nghe hai cậu ấy nói xong thì mới lại gần chiếc giường tầng, dưới đó kéo ra 2 tấm đệm, cùng hai cái chăn mềm, như đã thủ sẵn tất cả mọi thứ
“Woa, Doraemon của hội nhóm thiếu thốn, muốn thứ gì là moi ra được thứ đó, rất đa năng nha”, cả 3 người còn lại đều đồng thời dơ ngón tay cái tán dương cô
“Ha, tất nhiên rồi. Còn phải hỏi sao, tớ là cái tủ đồ đó”, tự hào vỗ vào lồng ngực mình như con khỉ đột, nhưng khác là cô chỉ dùng một bàn tay và lực nhẹ hơn nhiều
Đàn áp cái nhóm lắm chuyện này lại, thật khó để ngăn mọi người ngừng luyên thuyên. Phi Vũ đành nhắc nhở câu cuối trước khi đi ngủ
“Thôi tớ chịu thua các cậu rồi, ngủ trước nhé. Có gì nhớ ngủ sớm để mai có sức khỏe mà đi nữa. Còn cả thuốc say xe, tớ đã chuẩn bị sẵn”
Diễm Tiên nhìn Phi Vũ một cách say đắm
“Chồng quốc dân, cảm ơn cậu”, cô và Diễm Tiên cũng là top 2 người thuộc dạng say xe trong nhóm nên mua về phòng thôi. Ai ngờ lại làm cô ấy mê đắm đến như vậy
Mắt thấy Phi Vũ đã đi ngủ, cả nhóm cũng không muốn nói gì thêm, tránh việc ồn ào. Sung sức tối hôm nay sẽ phải trả giá bằng sự mệt mỏi sáng hôm sau, vì thế bật chiếc đèn ngủ con gấu có ánh sáng dịu nhẹ lên, đánh một giấc tới hôm sau

Cà tưng như thứ đồ chơi lên quá dây cót, Diễm Tiên vừa nhảy vừa hứng hở kéo vali ra xe
Theo sau đó là Cao Dương, cậu thấy vậy, thiếu điều chỉ muốn kiếm cái dây xích kiềm hãm Diễm Tiên lại khỏi ánh mắt tò mò của những người xung quanh
Cao Dương bước ra tiến lên chung với Diễm Tiên nói cô hớn hở vừa thôi, đợi tới lúc cô lên tới nơi thì còn hứng lên cỡ nào
“Tớ thấy cậu là đang ganh tị với sự năng động trẻ trung của tớ”
“Ai mà thèm, nhìn như mấy thím già”
“Hứ”, quay mặt đi không thèm nói với nhau câu nào
Cả Phi Vũ và Lạc Vân đã quá quen với cảnh này rồi, bây giờ các cô mua lát bánh mì ăn sáng nhẹ rồi lên đường thôi, chứ không ăn cầu kì lắm
Vừa nhâm nhi xong thức ăn cùng ngụm sữa tươi, tiếng rít ga từ xa xa đó vọng lại làm cả nhóm chú ý tới
Quay đầu lại thấy một nhóm người mặc áo khoác chống lạnh dày mấy thước. Dáng dấp cũng toàn cánh đàn ông lực lưỡng
Phi Vũ cùng Lạc Vân mới quay sang nhau nhìn, áo mỏng tang. Phi Vũ nghĩ giờ này cũng đâu lạnh lắm đâu, sao họ mặc dày thế làm gì không biết
Bọn họ dừng lại cởi mũ nón ra, Phi Vũ lập tức nhận ra ngay đó là Vũ Quân, chở theo sau hình như là cậu bạn gì đó thì phải
“Gia Ngôn”, Lạc Vân lên tiếng, trông như cô quen biết cậu ta, Phi Vũ ánh mắt vừa khó hiểu vừa thấy quen quay qua nhìn Lạc Vân
Sau đó cô bạn nói tiếp, “Cậu quên rồi à, nhân vật trong tuyến tình cảm chính của Vũ…”
“Thôi được rồi, tớ đã nhớ, cảm ơn cậu”, Phi Vũ ngăn chặn lời nói tiếp theo của Lạc Vân lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.