Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 206: Khảo hạch luyện đan




Tên kia? Ngươi dám nổi sát ý trước mặt ta?!
Tên nam tử từ từ đứng dậy, hắn bước từng bước đi về phía Đế Nguyên Quân và dùng ánh mắt cao cao tại thượng, đầy sự khinh thường nhìn xuống. “Một tên tiểu tốt nhỏ bé mà dám dương mắt nhìn ta với ánh mắt sát ý đó? Ngươi đây là muốn tìm con đường chết?”.
Nhìn dáng vẻ hùng hổ cùng giọng nói đầy sự khinh thường đó, tuy hắn ta không bộc phát ra uy áp của mình nhưng Đế Nguyên Quân lại hiểu rất rõ ý định của hắn ta. Một tên công tử đến từ thế gia, thế lực lớn nào đó với âm mưu hèn hạ.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua những tên hắc y nhân không có bất cứ phản ứng nào cả thì phần nào đoán được những người này chắc là thuộc một đội quân tinh nhuệ của Hồng Tôn thế gia. Nghĩ đến đây, ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống, đáp. “Dựa vào thân phận thấp kém của ta thì sao dám nhìn công tử bằng ánh đó? Chỉ vì ta nhìn thấy những người đi cùng bị giết chết nên trong lòng hiện lên sự tức giận mà thôi?”.
“Ồ, ý ngươi là ta nói sai hay sao?”. Tên nam tử ánh mắt hiện lên sự tức giận, lạnh giọng nói.
“Tiểu nhân không dám?”. Đế Nguyên Quân dáng vẻ hiên ngang đáp lại. “Ta chỉ nói đúng những gì suy nghĩ ở trong lòng, mong công tử minh dám”.
“Hừ”. Tên nam tử hừ lạnh rồi phất tay tỏ vẻ tức giận một cái, sau đó quay người đi về phía ghế ngồi, nói. “Tên thấp kém ngươi thật sự có cốt cách, bản thiếu gia không chấp nhặt với ngươi? Nhưng…”.
“Một kẻ thấp kém như ngươi lại nổi lên suy nghĩ như vậy đối với mệnh lệnh của ta thì phải bị trừng phạt thích đáng?”.
“Người đâu? Mang hắn ra ngoài đánh một trăm trượng cho ta?”.
Từ bên ngoài đi vào, hai tên trung niên nhân với cơ thể cơ bắp to lớn đứng ngay cạnh rồi mạnh tay kéo Đế Nguyên Quân ra ngoài. Bị ghì chặt ở trên ghế, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn tên trung niên nhân dương cao một cây gậy lớn và chuẩn bị đánh xuống thì lộ ra vẻ tức giận.
Ngồi ở trong phòng, tên nam tử vẻ mặt đầy sự biến thái cùng với nụ cười phần khích trên gương mặt. Dáng vẻ hắn ta hiện tại trông chẳng khác gì một tên chủ tể đang ngồi chống cằm và nhắm mắt để tận hưởng tiếng kêu la thảm thiết của Đế Nguyên Quân.
Nhưng dần dần, cái dáng vẻ ung dung đó của hắn liền biến mất và thay vào đó là một sự bực bội. Hắn đợi một lúc nhưng ở bên ngoài không có bất cứ một tiếng động này và cái bầu không khí yên ắng đó lại khiến sự tức giận trong lòng hắn nổi lên gợn sóng. “Tại sao bên ngoài không có tiếng động nào cả?”.
Cảm thấy quá nhàm chán và trong lòng hậm hực và cực kỳ bức bối. Tên nam tử gồng mình bật đứng dậy và bước đi về phía cánh cửa với gương mặt không được thoải mái. Ngay khi hắn vừa mở cửa ra thì tất cả những người ở trong phòng mới há hốc mồm vì một cảnh tượng vừa khiến họ bất ngờ nên không kịp trở tay và biểu cảm trên gương mặt có phần sợ hãi.
Khi tên nam tử vừa mới đẩy cửa để đi ra ngoài. Lúc đó, trên gương mặt mới bất chợt nở một nụ cười vì sắp được nhìn thấy cảnh tượng Để Nguyên Quân bị đánh một trăm trượng. Nhưng có chuyện mà hắn không ngờ được là người bị gậy đánh trúng không phải là Đế Nguyên Quân mà chính là hắn.
Ngay vừa mới ban nãy, Đế Nguyên Quân nhìn tên trung niên nhân chuẩn bị vung tay đánh xuống thì hắn đã vùng vẫy thoát ra rồi mạnh tay đánh ngất cả hai. Đế Nguyên Quân nhìn xuống cây gậy đang nằm ở trên nền đất rồi nhìn về phía căn phòng đó thì sắc mặt trầm xuống.
“Tên khốn kiếp kia quá hách dịch, nhìn dáng vẻ hắn ta quá đáng ghét?”. Đế Nguyên Quân vừa nói vừa nhìn xuống cây gậy thì đột nhiên nở một nụ cười lạnh. Hắn đưa tay nhặt cây gậy lên rồi liếc mắt nhìn về phía căn phòng, Đế Nguyên Quân nhắm thẳng về vị trí ghế ngồi của tên nam tử rồi phóng mạnh cây gậy một cái rồi biến mất.
Cùng lúc đó, tên nam tử vừa bước một chân ra khỏi thành cửa với vẻ mặt hí hửng giống như vừa gạt bỏ được những sự tức giận ở trong người. Nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên thì đột nhiên nhìn thấy có một thứ gì đó đang lao đến thì nhíu mắt lại nhìn cho rõ. Ngay khi cây gậy chuẩn bị đánh tới thì tên nam tử mới thốt ra thành tiếng. “Hử….”.
Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên và tên nam tử đột nhiên bị ngã ngửa ra sau. Đám người đứng ở trong phòng không kịp phản ứng lại mà chỉ có thể nhìn tên nam tử nằm ôm mặt đầy sự đau đớn đang nằm lăn lóc trên nền đất thì lo lắng vô cùng. “Công tử? Ngươi không sao chứ?”.
“Sao sao cái đầu nhà ngươi ấy?”. Tên nam tử chảy xuống hai hàng nước mắt, gương mặt thì lộ ra vẻ đau đớn vô cùng. Hắn chỉ tay về phía đám cao tầng Hồng Tôn thế gia rồi lớn tiếng quát. “Còn đứng đó làm gì? Nhanh bắt tên khốn kiếp đó lại cho ta?”.
“Công tử yên tâm, bọn ta sẽ bắt hắn đến đây ngay bây giờ?”. Đám người Hồng Tôn thế gia nghe thấy vậy thì gật đầu một cái rồi toàn bộ chạy nhanh ra bên ngoài.
Đợi khi đám người Hồng Tôn thế gia rời đi, tên nam tử vẻ mặt ngơ ngác nhìn những người lũ lượt rời đi hết thì tức giận quát lớn một tiếng. “Con mẹ nhà các ngươi? Sao không đỡ ta đứng dậy đã rồi hẵng đi? Một đám phản chủ?”.
Sau khi chửi lớn một tiếng, tên nam tử chống tay đứng dậy, hắn đưa tay phủi bụi dính trên y phục rồi nhìn ra ngoài với ánh mắt tức giận vô cùng. Thậm chí trong ánh mắt hắn không giấu diếm mà phát ra một lượng lớn sát ý rồi lớn tiếng quát. “Tên khốn kiếp, đừng để ta bắt được? Đến lúc đó ta muốn ngươi sống không bằng chết…”.
“A… Mắt của ta? Đau chết đi được?”.
Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược rồi nuốt xuống. Ngay sau khi luyện hóa, tên nam tử vẫn còn cảm giác gì đó lạ lắm, tuy dược lực đã được đưa đến chỗ phần mắt bị bầm đen nhưng dường như có một loại lực lượng nào đó ngăn cản khiến hắn ta không tài nào nghĩ ra được thì tức giận quát lớn một tiếng. “Tại sao vết bầm này không biết mất?”.
Ngay khi hắn đang cảm thấy khủng hoảng thì đột nhiên, một thanh âm từ sau lưng hắn đột nhiên vang lên. “Ngươi muốn biết vì sao đan dược không hồi phục được?”.
Nam tử nghe thấy vậy thì giống như gặp được vị cứu tinh của mình. Hắn ta nở một nụ cười rồi quay người, hỏi. “Ngươi có thể chỉ cho….”.
Lời nói chưa kịp dứt, tên nam tử nhìn thấy một tên hắc y nhân đội mũ trùm kín đầu và chỉ để lộ một phần nữa gương mặt phía bên dưới. Nhìn thấy nụ cười lạnh trên gương mặt Đế Nguyên Quân, tên nam tử đột nhiên giật mình một cái rồi chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, quát. “Người… Ngươi…”.
Tên nam tử chưa kịp nói nên lời, Đế Nguyên Quân tay phải từ từ đưa lên cao rồi ngưng tụ một lượng hỗn độn chân nguyên rồi đánh ra một quyền về phía con mắt còn lại rồi thích thú nở một nụ cười, đáp. “Nếu đã không hồi phục lại được thì chi bằng đánh thêm cái còn lại cho nó đều?”.
“A… Mắt ta… Mắt ta…”. Đưa tay lên ôm đầu, tên nam tử đau đớn hét lớn một tiếng. Tuy một quyền này này của Đế Nguyên Quân không mạnh nhưng tên nam tử lại cảm nhận rất rõ cái sự đau đớn đó. Cảm giác hai mắt đỏ hoe nhức nhói khiến hắn không kiềm chế được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. “Người đâu… Người đâu?”.
“Bắt… Bắt hắn lại cho ta? Ta phải chơi hắn cho đến chết?”.
Nhưng khi hắn vừa mở mắt ra nhìn thì Đế Nguyên Quân cũng đã biến mất khỏi căn phòng.
Quay trở về phòng trọ, Đế Nguyên Quân ngả lưng nằm dài xuống giường rồi đánh một giấc thật thoải mái.
Buổi sáng ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân từ trên giường tỉnh dậy, hắn đưa tay vương người đứng dậy rồi vặn người một cái, nói. “Lâu lâu cảm nhận những thú vui như người bình thường quả thật không quá tệ?”.
Cảm giác toàn thân cực kỳ sảng khoái, Đế Nguyên Quân đẩy cửa sổ và hít vào một hơi thật sâu rồi sau đó thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía nơi diễn ra khảo hạch thì nở một nụ cười nhẹ. “Ta có cảm giác hôm nay sẽ gặp phải chuyện gì đó thú vị?”.
Trên đường đi đến khảo hạch luyện đan sư, Đế Nguyên Quân ban đầu bị giật mình vì số lượng người xuất hiện ở trong thành lần này là rất lớn. Tính ở bên ngoài cổng thành thì số lượng người đứng đợi đã xếp thành một hàng dài đến mấy dặm.
Nhìn bầu không khí xung quanh trở nên náo nhiệt và vui mừng hơn bao giờ hết. Đế Nguyên Quân để ý hai bên đường có rất nhiều người bày ra những món bảo vật có cấp bậc từ thấp cho đến cao. Cảm thấy bản thân sẽ tìm được thứ gì đó có ích, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, nói. “Bây giờ chỉ mới đến giờ dần, còn hơn một canh giờ nữa mới đến khảo hạch. Chi bằng ta đi dạo dọc đường xem thử vận may có mỉm cười với ta hay không?”.
Đi qua không ít điểm bày bán nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa tìm thấy được thứ mà hắn mong muốn. Tuy đồ được bày ra rất nhiều và có không ít pháp bảo, đan dược và linh dược Huyền cấp nhưng hắn vẫn không vừa ý với món nào cả.
Đi thêm được một lúc, Đế Nguyên Quân bất chợt để ý đến một điểm bán lớn ở phí trước thì nhanh chóng đi lại nhìn xem. Đế Nguyên Quân ngồi xuống, hắn với tay nắm lấy một miếng Vẫn Thạch có hình thù đặc biệt. Mặc dù không cảm nhận được khả năng của nó mang lại nhưng hắn lại cảm thấy rất hứng thú và muốn mua nó.
[Vẫn Thạch: Là một loại tinh thạch hy hữu, nó là một mảnh của những tinh thể của những viên thiên thạch vỡ ra. Trải qua một thời gian dài tắm trong linh khí dần sinh ra biến hóa trở thành Vẫn Thạch]
Ngay khi Đế Nguyên Quân vừa ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một đại thân ảnh nữ tử thướt tha đang đứng ở phía đối diện. Nhìn vóc dáng của nữ tử đó thì Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút quen mắt. Chỉ thấy cô ấy khẽ vén màn che mặt để lộ một nụ cười tươi tắn và lên tiếng. “Công tử, ta lại gặp nhau?”.
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.