Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 133: Mị Linh Nhi




Ngươi chê đan phương của Ngô đại sư rồi muốn đi là đi sao?!
Bị kéo ngược trở lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ ra vẻ không vui nhìn lão giả kia. Hắn không cần biết đệ nhất luyện đan sư là ai và cũng chẳng thèm quan tâm đến người đó là ai. Đối với hắn thì việc luyện đan có thể không phải là thế mạnh nhưng đối với những loại đan phương yếu kém này thì hắn nhìn qua cũng biết được.
Hắn không trách lão giả này vì tin tưởng vị Ngô đại sư kia mà hắn chỉ giận vì lão giả này quá ngu dốt. Thân là luyện đan sư mà những điều đơn giản và cơ bản nhất mà không nhìn ra được. Đáng giận hơn là lão giả vì sự thiếu hiểu biết lại đi đổ lỗi cho hắn.
Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Đế Nguyên Quân thì lão giả này càng làm quá lên nói. “Ngươi nhìn ta làm gì?”.
Đế Nguyên Quân hơi dùng lực một chút liền gạt phăng tay của lão giả kia ra rồi từ từ nói. “Người kém hiểu biết lại đi trách ta?”.
“Ngươi nói gì?”. Lão giả nghe thấy vậy thì hét lớn, gương mặt lộ ra vẻ tức giận quát. “Noi nói ta kém hiểu biết?”.
Vì tiếng quát lớn của lão giả, những người xung quanh nghe thấy vậy thì đứng tụ lại với nhau để xem trò vui. Thậm chí còn có người đứng sau lưng chỉ trỏ và buông những lời nói thậm tệ sau lưng hắn.
Nhưng hắn không hề quan tâm những người nói xấu ở sau lưng, hắn xem những người đó chỉ là những người thấp kém và không đáng để hắn để tâm đến.
Nhìn Đế Nguyên Quân không có chút biểu cảm thì lão giả kia càng thêm tức tối. Lão chỉ thẳng tay vào mặt Đế Nguyên Quân rồi lên giọng quát. “Ta bước chân trên con đường luyện đan chắc lúc đó ngươi còn chưa sinh ra, ta luyện đan còn nhiều hơn ngươi tu luyện gấp trăm lần mà bây giờ ngươi dám khinh thường ta?”.
“Thật không xem ai ra gì?”.
“Ồ”. Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân khinh thường nhìn lão nói. “Ngươi nói ngươi luyện đan còn nhiều hơn ta gấp trăm lần thì độ am hiểu của ngươi về đan dược sẽ nhiều hơn ta”.
“Vậy ngươi nói xem, đan phương này có sai sót gì?”. Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía đan phương xa nhất nói.
Lão già nhìn theo chỉ tay của Đế Nguyên Quân thì sắc mặt lão dần trầm xuống. “Ngươi...”.
“Thế nào?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt hời hợt nói. “Ngươi nói không được?”.
Từ bên trong đi ra, một nam tử có tuổi tác còn rất trẻ, khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi. Nam tử khoác trên mình một bộ y phục màu xám với lệnh bành luyện đan sư nhị phẩm đi ra.
Ánh mắt nam tử nhìn về phía đám đông rồi lên tiếng. “Các vị, sư phụ ta đang bàn bạc ở trong thư phòng nên mong các vị có thể thấp giọng chút được không?”.
Nhìn nam tử đi ra, lão giả liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười hằn nói. “Mộc Lưu, ngươi đến đúng lúc lắm”.
“Tên tiểu tử này không biết từ đâu tới mà dám xem thường người khác và chê đan phương của Ngô đại sư”.
Mộc Lưu nghe thấy vậy thì gương mặt liền lộ ra vẻ không vui nói. “Ta thấy vị công tử đây rất lạ, không biết ngươi đến từ đâu?”.
“Ta không phải người ở đây”. Đế Nguyên Quân đáp.
“Ngươi không phải người ở đây thì sao biết sư phụ ta?”. Mộc Lưu lạnh giọng nói. “Sư phụ ta ở trong thành được người người xem trọng, là thất phẩm luyện đan sư. Ngay cả thành chủ gặp sư phụ cũng phải kiêng nể vài phần”.
“Ta nghĩ công tử nên cho ta một câu trả lời thích đáng nếu không thì đừng trách Mộc Lưu ta?”.
“Thất phẩm luyện đan sư lớn lắm sao?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời. “Ngươi chỉ biết sư phụ ngươi là thất phẩm luyện đan sư, vậy bát phẩm, cửu phẩm thì sao? Hoàng cấp, Huyền cấp luyện đan sư thì sao?”.
“...”. Mộc Lưu vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân mà không nói nên lời.
“Ngươi không trả lời được?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.
Lúc này, từ trong thư phòng đi ra. Bóng dáng hai vị lão giả râu tóc bạc phơ trông khắc khổ vô cùng. Cả hai người bị những tiếng ồn ảo ở bên ngoài làm gián đoạn nên đi ra nhìn xem thử có chuyện gì.
Ngô đại sư liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân nói. “Để ta trả lời thay hắn”.
“Thất phẩm luyện đan sư ở trong mắt Hoàng cấp, Huyền cấp thì chẳng là gì?”.
“Thất phẩm cũng chỉ là thất phẩm mà thôi”.
Nhìn hai vị lão giả từ trong đi ra, đám người đưa tay lên ngang ngực rồi hạ thấp người cúi chào. “Gặp qua Ngô đại sư, Lược đại sư”.
“Đa tạ các vị đã không quản thời gian đến đây”. Ngô đại sư đáp lễ. “Thật là vinh hạnh”.
Sau đó, ánh mắt Ngô lão nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Có chuyện gì xảy ra sao?”.
Mộc Lưu đứng ở bên cạnh lên tiếng trả lời. “Sự phụ, chuyện là như thế này”.
“Không biết vị công tử này từ đâu đến mà dám khinh thường người khác, quan trọng hơn là chê đan phương của người”.
“Chuyện chỉ có thế thôi sao?”. Ngô đại sư lên tiếng.
“Vâng, chỉ có thế thôi”.
“Ta hiểu rồi”. Ngô đại sư gật đầu. “Vị công tử này?”.
“Ta không tự nhận bản thân là một tông sư nhưng cũng không phải ai muốn khinh thường lão là được”.
“Ta không quan tâm ngươi là ai và cũng không quan tâm ngươi đang nghĩ gì?”. Đế Nguyên Quân nhìn Ngô đại sư rồi lạnh giọng đáp. “Ta thấy đan phương của ngươi có quá nhiều sai sót thì nó có sai sót”.
“Còn các ngươi có tin hay không thì chẳng liên quan đến ta”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân liền quay người định rời đi thì đột nhiên.
Ngô đại sư giật mình, ánh mắt lão tràn đầy nghi hoặc nhìn Đế Nguyên Quân rồi hạ thấp giọng nói. “Không biết công tử nói rõ hơn được không?”.
Nưng Đế Nguyên Quân không thèm để ý đến yêu câu hỏi của lão mà chỉ trả lời xem như cho qua. “Ngươi thân là thất phẩm luyện đan sư mà không biết sao?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân lách qua những người ở trước mặt rồi rời đi khiến bầu không khí xung quanh dần trở nên nặng nề.
Mộc Lưu vẻ mặt tức giận lên tiếng. “Sư phụ, tên này khinh người quá đáng”.
“Đệ tử nghĩ chuyện này phải làm cho ra lẽ nếu không...”.
Mộc Lưu lời nói chưa kịp dứt thì Ngô đại sư đã đưa tay lên ra hiệu. “Chuyện này dừng ở đây đi”.
“Thật có lỗi với các vị, ta bây giờ cảm thấy không được khỏe nên mọi chuyện tạm dừng ở đây”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
“Lần tới ta sẽ tạ tội với các vị”.
Đám đông người thấy vậy thì ngầm hiểu chuyện nên ai ai cũng gật đầu. Bọn họ cung kính cúi chào rồi quay người rời đi.
“Ngô đại sư khách khí rồi”.
“Đa tạ các vị”.
Đợi đám người rời đi hết, Ngô đại sư quay qua nói. “Lược đại sư, thật có lỗi”.
“Chuyện này chắc ta phải bàn luận sau chứ bây giờ ta cảm thấy không khỏe cho lắm”.
Lược đại sư vẻ mặt có chút nghi hoặc nhưng lão cũng chỉ biết gật đầu. “Vậy để khi khác vậy”.
“Cáo từ”.
Nhìn bóng lưng Lược đại sư rời đi, Ngô đại sư thở dài một rồi bước lùi ra sau một bước, vẻ mặt lão suy nghĩ nói. “Mộc Lưu, ngươi điều tra vị công tử kia cho ta”.
“Nhớ là càng nhanh càng tốt”.
Mộc Lưu nghe thấy vậy thì vẻ mặt có chút đắn đo hỏi lại. “Sư phụ, người muốn trừng phạt tên đó sao?”.
“Chỉ cần người nói một câu thì những cường giả ở trong thành chắc chắn sẽ ra tay”.
“Mộc Lưu?”. Ngô đại sư liếc mắt nhìn qua rồi lạnh giọng nói. “Tâm của ngươi chỉ biết đánh giết thôi sao?”.
“Ngươi phải biết, con đường luyện đan không dễ, tâm của ngươi mà chỉ có đánh đánh giết giết thì rất khó thành. Tuổi tác của ngươi còn rất trẻ nên hành động cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho bản thân mà thôi”.
Mộc Lưu cúi đầu kính cẩn đáp lại. “Sư phụ dạy phải, đệ tử sẽ khắc sâu trong lòng”.
“Như vậy là tốt”. Ngô đại sư nở một nụ cười tươi nói. “Ta thấy vị công tử này không bình thường, nếu được thì hãy giao hảo thật tốt, ta có cảm giác con đường đột phá của ta có liên quan đến người này”.
“Chuyện không nên chậm trễ, ngươi đi đi”.
“Đệ tử đã hiểu”. Mộc Lưu gật đầu trả lời.
Sau khi rời khỏi đan các, Đế Nguyên Quân tiếp tục đi vào khu vực trung tâm. Tại đây, hắn nhìn thấy từng tòa luyện khí các, dược phường và đều đã ghé qua hết nhưng đáng tiếc là không có thứ gì có thể nhập vào nhãn quan của hắn được.
Đi dạo gần một canh giờ, Đế Nguyên Quân dừng chân lại tại một tửu quán. Tại đây, hắn cảm nhận được một hương thơm rất nồng đậm, chỉ cần hít vào một hơi liền có một cảm giác thoải mái vô cùng.
Đi vào bên trong tửu quán, có một tên đệ tử nhanh chân chạy ra dẫn hắn đi lên trên tầng.
“Quan khách, không biết người muốn dùng gì?”. Tên đệ tử niềm nở cười nói.
“Ngươi nói qua xem thử?”. Đế Nguyên Quân hỏi.
“Vâng”. Tên đệ tử gật đầu trả lời. “Tửu quán chủ đạo là linh trà và linh tửu”.
“Về linh trà thì có Tuyết Linh trà có tác dụng thanh lọc tạp chất trong cơ thể, Dưỡng Linh trà có tác dụng làm đẹp da và trị thương”.
“Còn linh tửu thì có Huyết Linh tửu được nấu luyện từ tinh huyết của hung thú, nó có tác dụng gia tăng cường độ nhục thân và Tuyền Linh tửu được nấu luyện từ linh tuyền cùng với một số loại linh dược”.
Đế Nguyên Quân đầu ngón tay gõ nhẹ vào bàn rồi liếc mắt nhìn tên đệ tử nói. “Ta muốn loại linh tửu đặc biệt nhất”.
“Quan khách, người muốn dùng nó thật sao?”. Tên đệ tử vẻ mặt kinh ngạc, pha lẫn chút lo lắng đáp. “Một bình có giá tới mười vạn linh thạch”.
“Chưa kể, loại linh tửu này không phải ai cũng bán, mà dựa vào nhãn quan và độ thưởng thức của tiểu thư mới có thể uống”.
“Ồ, có chuyện như vậy?”. Đế Nguyên Quân kinh ngạc thốt ra.
Bỗng, một tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu ở trong đó là một cảm giác ma mị đến khó tả từ bên dưới truyền lên thu hút. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn lại thì thấy một nữ tử khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi với dung mạo cực kỳ tinh xảo trông sắc nét vô cùng. Nữ tử khoác trên mình một bộ hồng y xẻ ngang hông để lộ hai chân dài thon gọn trắng nõn trông cuốn hút vô cùng.
Nữ tử ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân khẽ nhíu lại dường như nhìn thấy điều gì. Rất nhanh, ánh mắt nữ tử nhìn qua Đế Nguyên Quân một lượt rồi nở một nụ cười nhẹ nói. Giọng nói thanh cao và ngọt ngào vang lên. “Tiểu đệ, ta nghe bảo ngươi muốn uống Tiên Tửu Linh Đằng?”.
“Tiên Tửu Linh Đằng”. Đế Nguyên Quân nghe thấy cái tên này thì khẽ giật mình. “Một cái tên thật hay”.
“Ta thật sự không ngờ, một người trẻ tuổi như ngươi có thể tiết chế được loại linh tửu này. Thật khiến người ta mở mang tầm mắt”.
Nghe Đế Nguyên Quân nói vậy thì vẻ mặt nữ tử liền có chút thay đổi, hai hàng lông mày cô khẽ nhíu lại. “Tiểu đệ ngươi thật thú vị”.
Nữ tử đưa tay lên ra hiệu nói. “Chuyện ở đây để ta lo cho, ngươi xuống dưới đi”.
“Vâng”. Tên đệ tử kính cẩn trả lời.
Đợi tên đệ tử rời đi, nữ tử liền ngồi xuống ở phía đối diện. Ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú nhìn Đế Nguyên Quân nói. “Ta gọi Mị Linh Anh, không biết tên của tiểu đệ là gì?”.
“Đế Nguyên Quân”.
“Nguyên Quân tiểu đệ, sao ngươi biết ta là người tiết chế ra loại linh tửu đó?”. Mị Linh Anh ánh mắt dò hỏi nhìn hắn.
“Mùi”. Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ trả lời. “Ta dựa vào mùi trên cơ thể ngươi”.
“Ngươi biết Linh Đằng?”. Mị Linh Nhi vẻ mặt kinh ngạc hỏi hắn.
“Có thể xem là như vậy”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.
“Vậy ngươi biết khả năng và hậu quả khi sử dụng Linh Đằng rồi chứ?”. Mị Linh Nhi dựa lưng vào ghế nói.
“Ta biết, Linh Đằng có thể khiến người sử dụng bị tắc nghẽn chân nguyên nhưng đối với ta thì không có ảnh hưởng”. Đế Nguyên Quân đẩy người về phía trước, hai tay đặt lên bàn và nhìn Mị Linh Nhi bằng ánh mắt hời hợt cùng nụ cười nhẹ ở trên môi, nói.
“Nguyên Quân tiểu đệ, ngươi tự tin như vậy sao?”. Mị Linh Nhi vẻ mặt có chút khinh thường nói. “Ta nghe rất nhiều người đều nói như vậy rồi nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại”.
“Có lẽ ngươi sẽ là một trong số bọn họ”.
“Người không biết ta đều nói như người”. Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời. “Trên đời này không có gì mà ta không làm được”.
“Thứ ta muốn không gì có thể ngăn được”.
“Haha”. Mị Linh Nhi cười lớn một tiếng nói. “Ngông cuồng”.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy một người ngông cuồng giống như ngươi”.
“Ngươi cũng chính là người đầu tiên khiến ta cảm thấy thích thú như vậy”.
Mị Linh Nhi vừa nói, vừa lấy ra một bình Tiên Tửu Linh Đằng đằng đặt ở trên bàn nói. “Linh tửu của người đây”.
“Ta muốn nhìn xem khi ngươi uống loại linh tửu này sẽ có biểu cảm như thế nào?”.
Đưa tay lấy bình linh tửu, Đế Nguyên Quân đưa mũi hít vào một hơi. Một cảm giác thoải mái và nồng đậm xộc thẳng vào trong mũi, hít vào một hơi thật sâu, hai mắt Đế Nguyên Quân từ tử mở ra nói. “Chất lượng không tệ”.
“Mặc dù không bằng với Hoàng cấp đỉnh phong linh tửu nhưng hiệu quả mang lại không thua kém là bao”.
“Tư vị của Nguyên Quân tiểu đệ quả nhiên khác người, chỉ cần ngửi qua cũng có thể đoán ra được”. Mị Linh Nhi vẻ mặt bất ngờ nói. “Đúng là mở mang tầm mắt”.
“Đối với loại linh tửu này thì ngươi nên suy nghĩ thật kỹ...”.
Mị Linh Nhi lời nói chưa kịp dứt thì Đế Nguyên Quân liền đưa bình linh tửu lên cao rồi một mạch uống hết. Nhìn thấy cảnh uống linh tửu như đang tự sát này, Mị Linh Nhi khóe miệng co giật liên hồi, ánh mắt kinh hãi cùng biểu cảm lo sợ nhìn Đế Nguyên Quân mà thốt ra.
“Tiểu đệ, ngươi đây là muốn tự sát hay sao?”.
“...”.
Linh tửu ấm nóng nuốt xuống, Đế Nguyên Quân cảm nhận phần bụng dưới truyền đến một cảm giác khó tả vô cùng.
Thập Nhị Thiên Công Đồ!
Côn Bằng Công Đồ!
Toàn lực thúc dục!
Tôn côn bằng cao chín trượng há rộng miệng, một lực hút kinh khủng hút trọn toàn bộ linh tửu vào trong miệng rồi điên cuồng luyện hóa.
Mị Linh Nhi ánh mắt rung động nhìn hắn. “Hắn vậy mà không bị ảnh hưởng gì thật?”.
“Khí tức trên người nhìn càng ngày càng thịnh?”.
“Không biết hắn là thần thánh phương nào?”.
Thời gian cứ thế trôi qua, Đế Nguyên Quân hai mắt từ tử mở ra. Luyện hóa linh tửu, Đế Nguyên Quân cảm giác trong cơ thể thoải mái vô cùng, tạp chất trong cơ thể hoàn toàn biến mất. Chân nguyên trong người mặc dù không tăng lên quá nhiều nhưng mật độ chân nguyên trở nên tinh thuần hơn trước.
“Tiểu đệ, sao ngươi có thể làm được vậy?”. Mị Linh Nhi ánh mắt hiếu kỳ, phấn khích thốt. “Người bình thường uống một ly đã khó lòng luyện hóa rồi, còn ngươi thì uống một hơi hết cả bình mà luyện hóa nhanh như vậy?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười xem như câu trả lời.
Mị Linh Nhi tò mò đứng dậy, cô tiến lại gần rồi ngồi lên chân hắn. Cô đưa tay lên vuốt dọc gương mặt hắn rồi nói. “Tiểu đệ, ngươi có thể nói cho ta biết được không?”.
Bỗng, một tiếng bước chân dồn dập từ bên dưới đi lên. Một nam tử khoảng chừng hai tám hai chín tuổi chạy lên, gương mặt hắn lộ ra vẻ không vui. Ngay khi nam tử nhìn thấy Mị Linh Nhi đang ngồi trên đùi Đế Nguyên Quân thì tức tối vô cùng. Ánh mắt nam tử tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân.
Nam tử khí thế hùng hổ chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lạnh giọng nói.
“Linh Nhi, tên này là ai?”.
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.