Thủy Thời vừa dứt lời, trong phòng đã lặng ngắt tới độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mặt Thủy Thời ửng đỏ từ má, lan dần đến tai. Bác Cao há hốc mồm, "Cậu ta là... ai cơ?"
Thấy việc đã đến nước này, Thủy Thời lí nhí bồi thêm, "Thì là... chồng cháu ấy ạ."
Quên cả nỗi sợ trước Phù Ly, các bà các cô bắt đầu gặng hỏi bằng giọng điệu lưu loát, "Chuyện... từ bao giờ rồi?" "Ca nhi, cháu làm vậy là không được. Nhà có người rồi thì cháu phải báo các bác, không lại làm lỡ chuyện nhà người ta. Đấy, giờ chồng cháu biết thì bọn bác thành cái loại gì chứ!"
Mọi người nhao nhao tôi một câu chị một câu, tạo thành âm thanh ong ong khiến Phù Ly cau mày.
Câu trả lời ban nãy của Thủy Thời cũng chỉ là buột miệng thốt ra mà thôi. Bây giờ nghĩ kỹ, cậu cho rằng Phù Ly không quá thạo tiếng người, khả năng sẽ không hiểu mình nói gì nên về sau đỡ xấu hổ. Chưa kể hành động này vừa có thể cự tuyệt triệt để lòng tốt của các thím vừa có thể giúp bản thân cậu được yên tĩnh, không cần tìm "chồng tương lai" nên cũng không cần để ý thể diện. Đúng là một mũi tên trúng dăm ba đích.
Nghĩ đoạn Thủy Thời hắng giọng, bắt đầu bịa chuyện, "Thì tại... chúng cháu đính ước trên núi, chỉ là cả hai đều mồ côi cha mẹ, lại còn là cái... cái ấy ấy! Cái mà tằng tịu với nhau không qua người làm mai, thế nên cháu không không biết ăn nói thế nào với mọi người trong thôn. Hiện giờ cháu không muốn các thím phải tốn thời gian vô ích nên mới bất chấp nói ra đấy ạ."
Các bác ban đầu cũng bán tín bán nghi, nhưng nghe đến đoạn người từ núi xuống là họ đều đồng lòng bỏ qua, vì ở trên núi thì chắc khó chu toàn lễ nghĩa. Huống hồ làm gì có ca nhi nào lại bàn lùi hôn sự của mình, bởi lẽ đấy nên ai nấy đều tin.
Sự sốt ruột của bác Cao chủ yếu đến từ tình cảm với mẹ Lâm quá cố, năm xưa hai bà thân nhau như ruột thịt trong nhà, nay nghe chuyện Thủy ca nhi phải giấu cả hôn sự mà lòng bác xót xa lắm, thế là bác lại lập tức lên kế hoạch cho cậu.
"Ôi dào, Thủy ca nhi đừng sợ, bác Cao phân xử cho cháu. Cái gì mà tằng tịu với nhau, Cao Sơn Hồng bác đây chính là bà mai cho hai đứa. Hai đứa kết bạn vội vàng, chắc hẳn chưa làm lễ, thế không được, giờ mình chọn ngày đẹp rồi làm cho trót đi thôi!"
Thủy Thời nghe thế thì á khẩu, cậu đã đánh giá thấp sự nôn nóng của các bác tuổi trung niên. Chẳng lẽ để hoàn thành lời nói điêu của mình mà cậu phải áp giải Phù Ly đi bái đường thật hả? Cậu cân thế nào được, nghĩ thôi đã hoảng rồi, "Làm lễ hết rồi bác ạ, thật sự không cần làm thêm đâu."
Dứt lời, không đợi các bác có thì giờ phản bác, Thủy Thời quyết định nhanh, "Không còn sớm nữa, các thím mau về nhà nghỉ ngơi, đợi cháu làm xong mâm cúng năm mới thì sẽ ghé nhà thăm hỏi."
Mọi người lớ ngớ để Thủy Thời dẫn ra ngoài, Phù Ly ở cổng cũng không ngăn cản. Hắn ném hươu xuống đất, chùi máu trên môi, đoạn lắc lắc đầu rồi lách người vào phòng ngủ. Chẳng qua ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên người Thủy Thời với cặp lông mày nhướn cao, không biết đang nghĩ điều gì.
Bác Cao ra đến cổng rồi mà còn không quên quay đầu dặn Thủy Thời, "Này, dù chồng cháu trông đẹp mã thật nhưng khí thế sợ quá đấy. Mấy ngày tới cháu tranh thủ dạy cậu ta tí nề nếp, Tết nhất vợ chồng son hay phải đi chúc Tết từng nhà một, cẩn thận kẻo dọa mọi người sợ nhé."
Thủy Thời đành vâng dạ, sau đó lễ phép tiễn mọi người rời đi.
Xong xuôi cậu đóng cửa, thở hắt ra. Quay đầu cậu thấy bóng người cao lớn đang đứng dựa lưng vào cửa và nhìn mình bằng ánh mắt sâu hoắm. Ánh trăng bên khung cửa sổ rọi xuống làm tôn thêm đường nét khuôn mặt sắc sảo của Phù Ly, và khiến nước da màu lúa mạch của hắn cũng như hắt sáng.
Thủy Thời bối rối xoa tay và lưỡng lự dời mắt khỏi thân hình cường tráng ấy. Dường như cậu đã đánh hơi thấy mùi giống đực mạnh mẽ đang bùng nổ từ phía đối phương.
Cậu nuốt nước bọt một cách căng thẳng, má đỏ chưa nguôi, trái tim còn đập rộn. Cậu nghĩ đấy chỉ đơn giản là kết quả của việc nói dối mà không dám truy tìm nguyên cớ.
Cố tỏ vẻ ung dung, cậu cười gượng gạo, "Ấy, ha ha, khuya rồi, ngủ thôi ngủ thôi."
Nói đoạn cắm đầu cắm cổ vào phòng nhưng đi được nửa chừng thì bị chặn, Thủy Thời bèn xê chân qua phải, mà vẫn bị chặn tiếp. Hơi nóng hầm hập bốc lên từ cơ thể Phù Ly hun bỏng trái tim Thủy Thời, làm cổ họng Thủy Thời khô khốc.
Ca nhi bé nhỏ vội lùi về sau mấy bước, "Khụ, chuyện ban nãy để dọa các bác ấy thôi, anh cũng chưa chắc đã hiểu mà nên đừng giận nhá. Cứ ngủ cái đã nhỉ."
Phù Ly né người cho thú cái vẫn luôn cúi gằm mặt vào phòng, rồi đóng cửa.
Thấy bầy "hai chân" om sòm rời đi, Bé Sói Trắng mon men từ ngoài trở lại. Ban đầu nó bám dính bên chân Thủy Thời, định bụng cùng chen lên chiếc giường sưởi ấm áp. Mỗi tội chưa gì nó đã bị cánh cửa đóng sầm ngay trước mũi, làm nó choáng cả đầu. Nó phẫn nộ cào cửa cho hả giận, tuy rằng sau cùng nó chẳng thể làm gì khác ngoài cúi đầu và thở dài thườn thượt, đoạn nhảy bổ vào cắn xé con hươu còn ấm nóng...
Thấy Sói Con bị nhốt bên ngoài, Thủy Thời toan đi mở cửa thì bị Phù Ly cản trở. Hắn cúi đầu nhìn cậu chằm chằm, búi tóc – tác phẩm của Thủy Thời – của hắn đã hơi xõa xượi. Hắn vừa kết thúc chuyến đi săn, những lọn tóc tán loạn lòa xòa trước mắt, loáng thoáng che khuất cặp mắt vàng kim rợn người.
Đứng trước một Phù Ly khác biệt với ngày xưa, Thủy Thời vừa căng thẳng vừa nao núng. Bước chân cậu lùi dần trong khi Phù Ly không ngừng áp sát. Thủy Thời tựa lưng lên tủ gỗ, đã hết đường lui, bóng Phù Ly trùm lên người cậu. Hắn cúi người, hắn liên tục cọ Thủy Thời, hắn dí cái mũi cao xuống cổ cậu, ngửi kỹ, rồi liếm, rồi phả hơi thở bỏng rát lên gáy cậu.
Hắn như một con sói muốn âu yếm đồng bạn của mình nhưng sai cách.
Hai má đỏ lựng, tay chân mềm rũ, Thủy Thời tựa vào cánh tủ mà hít những luồng khí khó khăn với trái tim tê rần. Cậu không muốn vùng ra, như thể cũng mê đắm cử chỉ âu yếm ấy, một phần nào đó.
Hai người như diễn kịch câm, không ai mở miệng, không ai cất lời. Họ chỉ ôm ấp một cách gần gũi, mãi đến khi Phù Ly trở nên ngày một vồn vã, Thủy Thời mới luống cuống – và mềm chân - leo lên giường, chôn mình trong chăn, nhất quyết không chịu ra ngoài.
Mà cậu cũng không ra được. Tình trạng cơ thể hiện giờ khiến cậu vừa xấu hổ vừa ngơ ngác.
Trong cơn mộng mị, Thủy Thời từ từ ngủ thiếp đi, bởi thế nên không thấy dưới ánh trăng, cơ bắp của Phù Ly không ngừng nở ra kéo theo những tiếng vang "răng rắc". Thậm chí đôi mắt vàng của hắn còn lấp lánh màu xanh lục. Hắn không sao giấu được cặp răng sói lộ ngoài môi, tiếng thở hồng hộc phát ra đầy kiềm chế.
Ngày hôm sau, khi Thủy Thời thức dậy, Phù Ly đã lên núi từ lâu. Cậu nhìn mảng chăn nệm chỉnh tề, không xô lệch bên cạnh mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại có một cảm giác buồn buồn vì mất mát.
Có điều mới đứng lên cậu đã phát hiện có cái gì đấy không hợp lý lắm! Thế là cậu chỉ đành phơi chiếc quần trong - mà chỉ vừa được giặt - trong sân, vào ngay buổi sáng sớm.
Bấy giờ Đông Sinh đang lên sườn núi núi đồ Tết cho Thủy Thời. Đến nơi, thấy cậu đang phơi đồ lót thì anh lập tức ngại ngùng. Anh gãi đầu rồi đặt giỏ bánh rán xuống, "Thủy ca nhi, đây là bánh mẹ anh rán bằng mỡ cừu em cho. Không nhờ có em thì nhà anh sẽ không được ăn món này như những năm trước vậy. Mẹ mới bảo anh đem cho em nếm thử một ít."
Nói đoạn Đông Sinh dợm bước rời đi. Thủy Thời chưa rõ vì sao Đông Sinh e dè, mà cậu cũng không để ý, vậy nên cậu gọi với theo, "Anh Đông Tử chờ tí đã!"
Dứt lời cậu thu xếp con hươu được Phù Ly săn hôm qua – ngoại trừ phần bụng bị Sói Con giằng xé ra thì còn dư khá nhiều, Thủy Thời dùng dây cột lại rồi đem đưa hết cho Đông Sinh. Tại dạo này thịt thà nhà cậu cứ ngồn ngộn, trong khi nhà Đông Sinh đông miệng ăn, đặc biệt là trẻ con, cần ăn thịt mới lớn nhanh được.
"Nhà em săn được kha khá thịt mà lại không có điều kiện ướp để dành. Em ăn không hết nổi, vừa khéo để anh mang về cho mọi người." Ban đầu Thủy Thời định ướp hết số con mồi Phù Ly săn về được, chỉnh trang đôi chút rồi đem tặng bà con. Chẳng qua lúc quay đầu nhìn túi muối, cậu mới nhớ đây không phải Đông Sơn, muối này là muối công*, mất tiền mua, giá thành không thấp, thật sự không thể lãng phí.
(*dùng tạm, ý chỉ muối được cơ quan hành chính phân phối hoặc muối có nộp thuế)
Có đôi lúc Thủy Thời ngẩn ngơ suy nghĩ, may là đa số mọi người không dám vào Đông Sơn, may có bầy sói canh giữ nơi ấy. Nếu không, chưa kể đến những tài nguyên thiên nhiên quý hiếm khác, chỉ tính riêng mỏ muối và một vài loại khoáng sản thôi cũng đã đủ gây chấn động rồi.
Đông Sinh nhìn đống thịt ú ụ trước mắt, biết rõ nguồn gốc của chúng mà vẫn kinh ngạc không thôi, "Ối chà? Nhiều thế!" Đoạn anh cúi đầu xem xét kỹ một phen, ở đây có thịt hươu, thịt trâu, có một khối thịt nào đó anh không nhận ra, nhưng thoạt nhìn là biết được xẻo từ con mồi béo khỏe, vừa mỡ màng vừa săn chắc.
Đông Sinh dáo dác nhìn xung quanh, thấy không có Phù Ly thì anh mới dám nhắc nhở, "Của anh ấy săn hết đấy hả! Cừ thật, săn được nhiều hơn nhóm bọn anh suốt mùa đông qua đấy, lại còn toàn thú lớn. Thủy ca nhi, em ấy à."
Tư lự giây lát, anh nói, "Em ấy à, cũng nên khuyên người nhà chút đi. Săn bắt vốn nguy hiểm, anh ấy có tài hơn nữa thì cũng mới hồi phục thôi. Quan trọng là đừng để bị thương gân cốt, lúc đấy lại không phải chuyện đùa."
Loáng cái, Thủy Thời đã nghĩ đến thân thể nóng bỏng và bắp tay cứng rắn của Phù Ly. Trái tim cậu giật nảy, hơi thở loạn nhịp, sau cùng cậu mới hoàn hồn mà đưa đồ cho Đông Sinh, dặn anh mau về nhà để còn kịp chưng thịt cho bữa cơm trưa.
Xong xuôi, Thủy Thời chà hai bàn tay lạnh cóng và bước vào phòng. Bất thình lình cậu thấy có tiếng xì xào từ phía cánh rừng trên núi. Kể từ lần gặp toán cướp, tinh thần cảnh giác của cậu rất cao. Cậu lập tức cầm dao, hét lớn, "Ai, ra ngoài!"
Thủy Thời đang định hô hoán cho mọi người tới giúp thì bất chợt, từ khóm cây thò ra một cái đầu chó sói. Sói không sủa như chó. Thấy Thủy Thời căng thẳng, nó hếch môi hừ hừ mấy tiếng bằng âm thanh rất nhỏ, không để người dân lân cận nghe được.
Đối phương chỉ là một chú sói – đã vậy còn là một chú sói rảnh rang và không manh động, do đó Thủy Thời yên tâm tin rằng hẳn không có vấn đề gì.
Đây chỉ là lần đầu Thủy Thời phát hiện ra chúng. Hóa ra, từ ngày khỏi bệnh và bắt đầu có những chuyến rời làng, Phù Ly đã gọi một số con sói trắng thông minh và khỏe mạnh trong tộc đến thay phiên nhau trông nom Thủy Thời. Như vậy hễ có biến động dù nhỏ là hắn sẽ lập tức hay tin.
Sói Con thấy bầy đàn của mình rốt cuộc lộ tẩy thì thôi không giả vờ không biết nữa. Nó leo lên sườn núi, ngoạm cổ ngoạm mặt, chào hỏi thân thiết với đối phương. Con sói có mặt hôm nay tình cờ lại chính là em trai của mẹ nó. Nhìn hai con sói trắng túm tụm, Thủy Thời bật cười, sau đó vào nhà đem ít đồ ăn ra chiêu đãi chú "lính canh".
Từ ngày ấy, bầy sói trắng phát hiện xuống núi "đứng gác" luôn chiếm được của ngon mà trên núi không có. Vì thế sói nào cũng rất nhiệt tình. Công việc nhàm chán bỗng dưng trở nên được ưa thích.
Cho đến một ngày nọ, Phù Ly gọi ngẫu nhiên một con sói đi canh phòng, nào ngờ lại có cả một lô sói trắng chen chúc ra cọ hắn. Chú nào chú nấy đều trưng cái vẻ mặt nịnh nọt, không ai nhường ai.
Phù Ly ngờ vực mãi, tới tận khi hắn bắt quả tang Vua Sói, người anh em của mình, lãnh tụ của bầy sói – chạy xuống "đứng gác" dưới núi trong bộ dạng oai phong và bệ vệ, miệng còn nhai một quả trứng vịt nướng...
__________
Tác giả có lời:
Vua Sói: Ngon, ngon tuyệt cú mèo!