Ban đêm, Kỷ Dao nằm mơ thấy một giấc mơ.
Vào ngày hè ve sầu trên cây đang râm ran kêu, nàng soi gương trang điểm vẽ mày tô môi, mặc một chiếc váy vàng nhạt, Mộc Hương vẫn đang thúc giục, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nam nhân đang cưỡi ngựa chờ nơi đó, vừa thấy được nàng, lập tức cúi người ôm phía sau lưng nàng.
Con ngựa phi nhanh trong gió, váy của nàng bay phấp phới, nam nhân kéo cương ngựa, nói bên tai: "Dao Dao, muốn học không? Học xong chúng ta cùng cưỡi ngựa."
Nàng ôm eo của hắn, liên tục lắc đầu: "Thiếp không học, chàng cưỡi là được rồi, thiếp chỉ muốn ung dung thoải mái ngồi thôi!"
Hắn nhìn nàng cười một cái, cúi đầu xuống.
Đến bên bờ môi ấm nóng, nam nhân hôn một cái.
Thả lỏng dây cương, con ngựa cũng không chạy, hắn hôn nàng thật sâu, ôm nàng thật chặt, lồng ngực vừa lớn vừa rắn chắc, hai tay dùng lực thật mạnh, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, không thể thở được, liều mạng vươn tay đẩy hắn ra...
"Tiểu thư..." Bên tai truyền đến âm thanh của Mộc Hương, "Tiểu thư làm sao vậy, thời tiết như thế này, lại đạp hết chăn mềm, cẩn thận cảm lạnh."
Kỷ Dao choàng tỉnh.
Thì ra là nằm mơ!
Sao lại mơ giấc mơ như vậy? Nàng vội vàng đắp chăn lên: "Hơi nóng, ngươi rót cho ta chút nước."
"Vâng." Mộc Hương đáp ứng.
Nhìn bóng lưng của nàng, mặt Kỷ Dao đỏ lên, có lẽ hôm nay nhìn thấy Dương Thiệu mới có thể nằm mơ như vậy, nàng sờ sờ mặt mình, tiếng cười của nam nhân kia lúc ở cổng thành rất giống kiếp trước, gợi lên ký ức của nàng.
Chỉ là, những ký ức này bây giờ chỉ thuộc về một mình nàng, Dương Thiệu không biết chút gì, nếu như là hắn ở kiếp trước...
Nghĩ đến lập tức sững sờ, sao lại có khả năng này? Nếu như vậy, chắc chắn lần đầu tiên gặp nàng hắn phải dịu dàng đủ kiểu, tuy nói lần đánh trận này kì lạ, về trước thời hạn một năm, nhưng có lẽ do hắn may mắn, dù sao rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi, cũng khó nói Tần vương ngu xuẩn không chừng.
Tóm lại, hắn nhất định không phải Dương Thiệu kia.
Mộc Hương đã đem nước đến, sau khi nàng uống xong, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Dương Thiệu lập được công lớn, bắt sống Tần vương, nhanh chóng ngăn cản chiến tranh mở rộng, giúp trăm họ Đại Yên tránh được cảnh lầm than, trong lòng Hoàng đế vô cùng vui mừng, trực tiếp thăng hắn lên làm Tổng đô đốc của phủ Đô đốc, quản lý binh mã ở kinh thành, lại ban thưởng vàng bạc châu báu, nhất thời Hầu gia trẻ tuổi này chạm vào có thể bỏng tay.
Trong phủ đông như trẩy hội, xe đến xe đi, nhưng đa số đều bị Dương Thiệu từ chối gặp mặt.
Thái phu nhân cũng khuyên bảo: "Càng được Hoàng thượng coi trọng, càng nên làm việc cẩn thận."
"Con trai đã biết."
Thái phu nhân tiếp tục nói: "Nhưng mà con dựa vào đó mà cưới vợ, cũng đúng lúc." Dựa vào điều kiện của hắn hiện tại, các cô nương đều rất thích, bà cũng đã chọn được ít người.
Nếu như chọn được thông gia thích hợp, tương lai Hầu phủ ở kinh thành cũng càng vững chắc.
Dương Thiệu xoa tâm mi: "Con trai mới đánh trận trở về, vô cùng mệt mỏi, việc này để sau hãy nói."
"Vậy được, vậy thì 'để sau hãy nói'," Lời nói Thái phu nhân có chút mỉa mai, "Sau này không còn chiến sự, mỗi ngày con đều ở kinh thành, nương xem con kéo tới khi nào." Bà cũng không tin có người thanh niên không muốn có cô gái bên cạnh, hồng tụ thêm hương.*
*thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
Dương Thiệu có nỗi khổ không nói nên lời.
Đáng tiếc Kỷ Dao còn nhỏ, nếu không đã cưới về phủ rồi.
Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ nàng đứng ở cổng thành, trong lòng lại vui vẻ một hồi, nếu không phải lo lắng, chắc chắn Kỷ Dao sẽ không ra đón, nhất định nàng rất nhớ hắn.
Phải tìm cơ hội đi gặp!
......
Đầu năm mới.
Kỷ Nguyệt ngồi bên cửa sổ xem sổ sách, giống như lão phu nhân đã nói, sản nghiệp của Tạ phủ rất lớn, bên trong quả thật rắc rối phức tạp, chưa nói đến trang trại trồng lương thực, thuê nông dân, còn những khoản của những cửa hàng kia, cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Thấy vợ chau mày, Tạ Minh Kha buông quyển sách trong tay ra, đi qua hỏi: "Nhìn đau đầu sao?"
"Ừm, cũng không biết trước kia quản gia Minh quản lý thế nào, đúng là vô cùng mệt mỏi." Kỷ Nguyệt ngẩng đầu, "Chàng thành thân, vui vẻ nhất có phải là quản gia Minh không?"
Tạ Minh Kha không nhịn cười được: "Nếu như vậy, chắc quản gia Minh nên đưa một cái phong bao đỏ thật dày, chờ chút nữa ta đi hỏi hắn."
Hắn ngồi xuống, ôm Kỷ Nguyệt lên chân: "Thấy mệt mỏi chỗ nào."
"Không biết trồng loại nào vào ruộng nên đến hỏi ý kiến của thiếp." Kỷ Nguyệt lắc đầu, "Tuy nói lúc còn bé thiếp ở huyện, tổ phụ cũng làm nghề nông, nhưng cũng không hiểu lắm."
"Vậy thì hỏi quản sự Minh," Tạ Minh Kha ôm chiếc eo nhỏ của nàng, "Không cần lo lắng nhiều như vậy, lúc nàng chưa gả vào Tạ phủ, hắn cũng quản lý rõ ràng, bây giờ là muốn lười, qua loa một chút cũng không sao, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nàng không cần tự mình làm mọi chuyện."
"Tổ mẫu nói sai một chỗ nhỏ sẽ gây ra thiệt hại to lớn, chuyện này có xem là chuyện lớn không?" Kỷ Nguyệt cười, "Vậy chuyện gì xem là chuyện lớn, Tạ đại nhân?"
"Chuyện lớn à," Tạ Minh Kha cúi đầu hôn lên môi nàng một chút, "Đây được xem là chuyện lớn, còn có," nụ hôn rơi trên vành tai, "Chuyện này cũng vậy..."
Từng chút từng chút khẽ khàng, làm Kỷ Nguyệt cảm thấy ngứa, dựa vào lòng hắn đưa tay cản lại.
Đang lúc hai người thân mật, Trầm Hương bên ngoài thông báo, nói Trần lão phu nhân tới, còn đưa theo con dâu bà ấy đang nói chuyện với lão phu nhân ngoài đó.
Đây là gia đình thường xuyên qua lại với Tạ gia lúc trước, Tạ Minh Kha ngừng tay, kéo lại vạt áo ngay ngắn cho Kỷ Nguyệt.
Mặt Kỷ Nguyệt còn hồng hồng, ở trên thân Tạ Minh Kha, khó hiểu nói: "Chẳng biết là chuyện gì."
"Có lẽ là rủ người đi đánh bài, Trần phu nhân thích nhất chuyện đó..." Tạ Minh Kha liếc nhìn nàng một cái, "Nàng biết chơi không? Sau này giao tiếp với các phu nhân, đều cần dùng đến."
Kỷ Nguyệt lắc đầu.
Tạ Minh Kha liền dạy một chút.
Đến lúc đến chính phòng, quả nhiên có rất nhiều người ngồi, Kỷ Nguyệt cũng không câu nệ, sảng khoái chào hỏi.
Trần lão phu nhân quả nhiên thích đánh bài, lão phu nhân liền gọi Kỷ Nguyệt ngồi xuống, còn để cho nhị phu nhân bên cạnh chỉ dẫn, sợ nàng hoàn toàn không biết gì.
Kết quả nàng học rất nhanh, không chỉ để Trần lão phu nhân vui vẻ thắng, mình cũng không thua tiền, ngược lại nhị phu nhân không nói được câu nào, Kỷ Nguyệt đánh bài ra, không phạm phải một sai lầm nào. Sắc mặt Nhị phu nhân khó coi, lúc đầu bà ta muốn mượn cơ hội này tiếp cận Kỷ Nguyệt, nhưng hiện tại xem ra, vốn không cần bà ta hỗ trợ.
Lúc này Tạ Minh Thiều đi đến, hành lễ từng người trong đám người.
Lúc ánh mắt nhìn đến người Kỷ Nguyệt, giống như chăm chú nhìn phía trên, làm nàng cảm thấy nhơ nhớp như rắn độc.
Kỷ Nguyệt hơi ngồi thẳng một chút, sắc mặt bắt đầu lạnh lẽo.
Tạ Minh Thiều không biết điều chút nào, còn đi lên nói: "Nương, nương chỉ đại tẩu sao vậy? Thấy không thắng ván nào, để con đến xem."
Kỷ Nguyệt chau mày: "Không cần, vốn cũng chỉ giúp lão phu nhân và tổ mẫu chơi, vui vẻ thì tốt rồi."
"Vậy ngươi cũng phải để Trần lão phu nhân và tổ mẫu vui vẻ một chút chứ."
Từ trước đến nay lão phu nhân thương đứa cháu trai này, cười mắng: "Cháu ồn ào cái gì? Cháu đánh bài lợi hại như vậy, muốn để Nguyệt nhi thắng sạch bạc của bọn ta sao?"
Trần lão phu nhân cũng cười: "Đúng vậy, đi đi đi."
"Cháu chỉ tùy tiện nói hai câu, lập tức đi ngay." Tạ Minh Thiều chạy đến bên người Kỷ Nguyệt, ngửi được mùi thơm trên người nàng, hắn cảm giác Kỷ Nguyệt còn quyến rũ hơn so với trước kia, chắc là bởi vì lập gia đình nên có hương vị như trái cây chín mọng, nhưng mà đã bị Tạ Minh Kha chạm qua... Nghĩ đến người kia luôn đè đầu của hắn, Tạ Minh Thiều càng muốn chiếm đoạt Kỷ Nguyệt, hung hăn trả thù Tạ Minh Kha.
Hắn càng bước đến gần.
Trong lòng Kỷ Nguyệt chán ghét, vừa định mượn cớ, liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng truyền đến từ phía sau: "Nhị đệ, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi ra đây."
Là Tạ Minh Kha đến, nàng thả lỏng cơ thể.
Tạ Minh Thiều cứng đờ, quay đầu cười một tiếng: "Đại ca có lời gì, nói đâu chẳng được?"
"Ra." Tạ Minh Kha nói.
Tất cả mọi người trong phòng hơi kinh ngạc, nhìn về phía bọn họ.
Tạ Minh Thiều đành phải đi ra.
Kết quả vừa mới tới cửa, lập tức bị Tạ Minh Kha nắm chặt cổ áo, đẩy lên trên tường: "Sau này ngươi còn dám đến gần nàng, cẩn thận mạng của ngươi!"
Tạ Minh Thiều ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: "Người một nhà, dựa vào cái gì mà không đến gần? Chẳng qua chỉ là ta," Lời còn chưa dứt, đã bị đấm một đấm lên mặt, hắn ngỡ ngàng nói: "Ngươi đánh ta..."
Hai tên hộ vệ đi lên bịt miệng hắn, kéo tới chỗ xa.
Còn gã sai vặt của Tạ Minh Thiều, tất nhiên không phải là đối thủ.
"Ta đây cảnh cáo ngươi lần cuối," Tạ Minh Kha lạnh lùng nói, "Nếu như có lần sau nữa, cho dù là ai ra mặt, cũng không cứu được ngươi."
Tạ Minh Thiều cảm giác giờ phút này, nam nhân trước mắt tuyệt tình đáng sợ, hắn nhanh chóng đứng lên chạy mất.
Thấy bóng lưng hốt hoảng kia, sắc mặt Tạ Minh Kha như sương.
Trước kia Kỷ Nguyệt chưa gả cho hắn, Tạ Minh Thiều động lòng còn có thể giải thích, bây giờ là đại tẩu của hắn, vậy mà còn lợi dụng thời cơ cắm chân, cất giấu suy nghĩ bẩn thỉu như vậy!
Hắn tuyệt đối không bỏ qua cho Tạ Minh Thiều.
"Canh chừng cho ta, bất kì hành động nào cũng lập tức thông báo." Tạ Minh Kha dặn dò hộ vệ, hắn cảm giác dựa vào tính tình Tạ Minh Thiều, hôm nay bị đánh nhất định rất kích động, sẽ nghĩ hết biện pháp đối phó hắn, vì thế tất nhiên sẽ chôn xuống mầm họa.
Hộ vệ nhận mệnh.
.........
Tết Nguyên Tiêu đã đến.
Vốn dĩ Kỷ Dao hẹn Thẩm Nghiên đi ngắm đèn, ai ngờ chạng vạng tối liền nhận được lời mời của công chúa Phúc Gia, để buổi tối nàng đến Minh Nguyệt Lâu, nghe nói còn có tiểu thư nhà khác.
Kỷ Dao lại đau đầu.
Mặc dù Minh Nguyệt Lâu là nơi ngắm đèn tốt nhất, nhưng đối với phiền toái nhỏ tuổi công chúa Phúc Gia này, nàng thật sự không vui vẻ nổi, nhưng mà lệnh công chúa không thể trái, cũng chỉ đành tuân theo. Lúc gần đi, Liêu thị đi vào phòng nàng, gọi Chu ma ma giúp nàng ăn mặc hoàn chỉnh, còn nói đầy ẩn ý: "Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa."
Năm nay Kỷ Dao mười bốn, nàng không phản đối.
Ý mẫu thân chắc là nên phát huy ưu thế của con gái, trực tiếp nhất là vẻ đẹp bên ngoài, để lại ấn tượng cho người khác.
"Ở bên ngoài con nên kiềm chế tính tình lại, đừng tùy hứng như vậy, học hỏi Nguyệt nhi, dịu dàng một chút, bây giờ mẫu thân cũng chỉ lo mỗi chuyện của con." Tính tình hai đứa con gái này có thể lấy thừa bù thiếu thì tốt nhất, Liêu thị xoa đầu của nàng, kêu một tiếng, "Ca ca của con, nương không trông cậy được nữa!"
Ca ca này là một kẻ phong lưu, kiếp trước vì nàng giúp đỡ Thẩm Nghiên, trước mặt ca ca nói lời tốt, Thẩm Nghiên luôn luôn xấu hổ núp ở phía sau, hơn nữa mẫu thân cũng thích Thẩm Nghiên, ca ca mới có thể cưới. Lần nàng nàng không có nhiều chuyện, ca ca dự định sống cả đời làm bạn với rượu, thịt, bạn bè.
Kỷ Dao gật đầu: "Nương, con hiểu rồi."
Bên trong Minh Nguyệt Lâu đều là công tử quyền quý ở kinh thành, nàng cũng biết không ít người thành tài, cuối cùng cũng lấy chồng, để ý sớm một chút không sao, cũng chẳng phải kết hôn liền.
Kỷ Dao phủ thêm áo choàng đi ra ngoài.
Minh Nguyệt Lâu ở trung tâm kinh thành, lên tầng cao nhất, có thể thấy tất cả ánh đèn, cho nên ngày thường nơi này không có gì đặc biệt, nhưng vừa đến Tết Nguyên Tiêu thì bị những người quyền quý chiếm lấy, người bình thường khó mà chiếm được một chỗ. Kỷ Dao đứng trước lầu, ngẩng đầu nhìn một chút, hỏi Mộc Hương: "Nói đến lầu mấy?"
"Lầu ba."
Kỷ Dao gật đầu, nhấc chân tính đi vào, đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân: "Kỷ tiểu thư."
Nàng quay đầu nhìn lại, chính là nam nhân mấy ngày trước nàng mơ thấy, hắn mặc áo bào ngũ thải màu xanh, khoác áo choàng lông chồn đen, bên hông thắt đai ngọc, thanh trường kiếm treo chếch một bên, toàn thân ung dung.
"Gặp qua Hầu gia," Kỷ Dao hành lễ, "Ngài cũng đến Minh Nguyệt Lâu sao?"
Ngày đó ở xa chưa nhìn kỹ, bây giờ đến gần mới phát hiện nàng cao lên không ít, như cánh hoa mùa hè nhỏ bé hé nở, duyên dáng yêu kiều.
Thấy hắn dò xét mình, nghĩ đến thời gian trước đó muốn cái gì cũng không có, Kỷ Dao tự tin hơi ưỡn ngực.
Hiện tại nàng không còn là đứa trẻ nữa!