Cô nhẹ nhàng hít vào, hơi thở mong manh: “Trình Dĩ Sênh…..Hiện tại anh ở đâu?”
“Thiên Tuyết….. Thiên Tuyết! Anh rất nhớ em…..” Thanh âm trong điện thoại rất
kích động, trong tiếng nói tràn đầy từ tính thuần hậu.
“Hiện tại anh ở đâu?!” Cô nói như chém đinh chặt sắt, đè nén chua xót trong thanh âm, hỏi.
“Anh…..” Trình Dĩ Sênh do dự hồi lâu, trầm nhẹ nói: “Thiên Tuyết, hiện giờ anh
không tiện xuất hiện, chờ em hết giờ làm việc tới tìm anh được không?
Ngay tại nhà hàng trước kia em làm, buổi tối, anh chờ em.”
Toàn
thân Dụ Thiên Tuyết lạnh như băng, cô ngã về phía sau dựa vào lưng ghế,
ôm lấy hai cánh tay mình, đôi mắt trong veo cảnh giác nhìn chung quanh,
kể cả camera được bố trí trong phòng kế bên, mới vừa dây dưa cùng Nam
Cung Kình Hiên, cô cảm giác chung quanh đều là đôi mắt như mắt chim ưng
của anh, thâm thúy băng lãnh, áp bách mà khiếp người, cú điện thoại này, không thể để anh biết!
“Thiên Tuyết, em đồng ý với anh, em nhất định sẽ tới, được không?” Trình Dĩ Sênh hơi gấp gáp, kề sát di động nói.
Cô cắn môi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại: “….. Được.”
Cúp điện thoại, ngón tay lạnh ngắt của Dụ Thiên Tuyết khẽ run, đầu óc rối
tung rối mò.
Có quá
nhiều nghi vấn cùng sợ hãi lẩn quẩn trong đầu….. Cô thậm chí không dám
hỏi! Không dám làm rõ! Nhắm mắt lại, cô liền nhớ lại khuôn mặt kiều mị
như nước của Nam Cung Dạ Hi, a..…Tiểu thư nhà giàunũng nịu, xinh đẹp
ưu nhã như vậy, bọn họ ở chung một chỗ có hạnh phúc không? Có ngọt ngào
không? Có nghĩ tới tình cảnh của cô hiện tại như thế nào hay không?!
Chua xót dâng trào mãnh liệt, hàm răng của Dụ Thiên Tuyết cắn cánh môi anh
đào đến trắng bệch, nghĩ không ra, tại sao anh ta quay trở lại? Anh ta
muốn làm gì?
Trời vừa gần tối, cô nhanh nhẹn xử lý xong công việc, nhẹ nhàng thở phào một cái.
Trên hành lang khác, thang máy phát ra một tiếng “Đinh” giòn vang, bóng dáng to lớn rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên từ bên trong đi ra, sắc mặt tuấn
nhã mị hoặc, đi theo chung quanh là vài vị giám đốc cấp cao, quản lý
đang kính cẩn lễ phép theo sát anh trao đổi gì đó, anh nhàn nhạt đáp
lời, đôi mắt sắc bén quét về phía bên này.
Dụ Thiên Tuyết vốn là
đã chuẩn bị tan tầm, nhìn thấy người đàn ông kia, nháy mắt thân thể cứng lại một chút, bàn tay thon nhỏ từ từ cử động, căm ghét quay đầu, tính
toán đợi anh đi khỏi rồi mới ra về.
Thật không nghĩ tới, sau khi xử lý xong mọi việc anh lại chậm rãi đi về phía bên này.
Ánh mắt khiếp người chầm chậm giam cầm cô trên ghế, Dụ Thiên Tuyết kích động muốn chạy khỏi ghế ngồi.
“Vội vã tan tầm như vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, khắp người mị
hoặc, cúi xuống chống tay hai bên người cô, nhìn cô bằng ánh mắt của kẻ
đi săn.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, không nhìn anh: “Tôi đã làm xong công việc rồi.”
“Hừ..… Xem ra công việc của cô quá nhẹ nhàng, nên buổi tối cô mới còn có thời
gian mà chạy tới nơi khác lêu lổng!” Nam Cung Kình Hiên hừ lạnh một
tiếng, thân thể to lớn vây hãm bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô giữa
chỗ ngồi, khí lạnh bốn phía.
“Anh nói cho rõ ràng! Tôi lêu lổng
cái gì?” Dụ Thiên Tuyết cau mày, không khách khí chút nào mạnh miệng cãi lại: “Tôi làm thêm ở nhà hàng kiếm tiền, đến cùng thì có trêu chọc gì
tới anh! Em gái tôi cần tiền để làm phẫu thuật, tôi không trộm cắp không cướp giật, tự mình kiếm tiền cũng không được hay sao?!”
Ánh mắt trong veo lóe lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mấp máy thực linh hoạt.
“Không được!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên hiện lên một tia
khát vọng, chậm rãi đè thấp thân thể to lớn tới gần sát mặt cô: “Công
việc làm xong rồi phải không? Theo tôi lên phòng, chỗ tôi có một
đốngtài liệu tồn động lâu năm cần cô chỉnh lý, tối nay cô không được
trốn!”
Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái, nhìn anh, đôi mắt trong veo gợn lên vẻ sợ hãi.
“Anh nhất định phải tối nay sao? Ngày mai tôi đến chỉnh lý có được không?” Cô nhíu mày, theo bản năng chịu thua.
Nam Cung Kình Hiên tà mị cười một tiếng, hơi thở mị hoặc cùng vương giả
quanh quẩn quanh thân, lạnh như băng thì thầm: “Cô nói thử xem?”