Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 7:




Bánh trôi đều gói xong, Tô Úc thừa dịp Tiền Thục Mai cùng Bạch Bánh Tùng ở trong phòng bếp nấu bánh trôi, gõ cửa phòng Bạch Mạn Nhu. Cô không phải là người biết sát ngôn quan sắc*, cơ mà cô cũng biết vì câu hỏi của cô mà khiến tâm tình của Bạch Mạn Nhu chùng xuống hẳn. Gió đã bắt đầu lên, Tô Úc đứng trong sân bị gió thổi mà run rẩy cả người. Gõ cửa gõ đến mức cô sắp nổi giận, rốt cục Bạch Mạn Nhu mới chậm rãi mở cửa phòng ra, cho phép cô đi vào: "Gió lớn như vậy, sao em còn đứng ở trong viện, không sợ cảm mạo à!"
*sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
"Chị Mạn Nhu, chị không có chuyện gì chứ? Chị có tâm sự phải không?" Tô Úc đi vào phòng của Bạch Mạn Nhu, đây là lần đầu tiên cô vào phòng ở của chị, là một gian phòng rất sạch sẽ, ngoại trừ một chiếc giường đôi và tủ quần áo thì còn có một cái tủ sách cùng kệ sách kiểu xưa. Cô nhận ra cái kệ sách này, nó đã tồn tại từ khi cô còn nhỏ. Vốn là nó được dùng để đặt những sách ngoại khóa của cô, tuy nhiên sau khi cô tốt nghiệp, Tiền Thục Mai đều đem những cuốn sách kia bán đi, từ đó cô cũng không để sách vào kệ sách này nữa.
Vụng trộm liếc mắt Bạch Mạn Nhu, Tô Úc phát hiện hốc mắt của chị hồng hồng, hẳn là mới vừa khóc xong, cô muốn hỏi tại sao chị khóc lại sợ Bạch Mạn Nhu bảo cô nhiều chuyện, đành phải đi đến trước kệ sách giả vờ giả vịt nhìn những cuốn sách được bày ở trên, chờ Bạch Mạn Nhu trả lời.
Bạch Mạn Nhu dường như không nghĩ tới Tô Úc lại đột nhiên đến đây, vừa nãy nhanh chóng đặt nhẫn lại trong ngăn kéo, ngay cả nước mắt cũng gấp gáp lau. Sợ Tô Úc nhìn ra gì đó, Bạch Mạn Nhu đều buông xuống mái tóc của chị, nói: "Làm gì có tâm sự, mấy ngày nay siêu thị quá bận rộn, cơ thể còn chưa có bình thường, buồn ngủ vô cùng! Em không mệt sao? Đúng là người trẻ tuổi, khôi phục thể lực thật nhanh cơ!"
"Chị Mạn Nhu, chẳng phải chị cũng trẻ tuổi sao! Thật là, nói như kiểu chị lớn hơn em vài chục tuổi í." Tô Úc thôi xem kệ sách nữa, cô phát hiện phần lớn bên trong kệ toàn là sách chuyên môn kế toán, vài quyển kinh tế học cùng một ít tiểu thuyết ngôn tình. Xoay người nhìn Bạch Mạn Nhu đang ngồi dựa vào đầu giường, Tô Úc cười toe toét nhào lên trên giường, cằm đặt ở trên đùi Bạch Mạn Nhu, hai con mắt mở to nhìn chị: "Chị Mạn Nhu, tại sao trên kệ sách của chị toàn là sách kế toán vậy!"
"Em tưởng ai cũng giống em học phiên dịch sao? Trước kia chị là kế toán viên cao cấp đó." Bạch Mạn Nhu xoa đầu Tô Úc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đeo kính mắt càng xem càng muốn trêu đùa, làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo nhéo khuôn mặt của cô.
"Hóa ra chị Mạn Nhu làm kế toán à! Làm kế toán rất tốt, tại sao chị không làm nữa mà đổi nghề mở siêu thị chứ?"
"Em cái con bé này, câu hỏi từ đâu mà nhiều như vậy. Xem ra sau này chị phải mua cho em quyển mười vạn cái tại sao, mắc công tối ngày em hỏi hoài không xuể." Bạch Mạn Nhu không biết trả lời cô thế nào mới tốt, câu hỏi này lại tới câu hỏi tiếp theo, đến lúc đó còn yên tĩnh được sao?
"Ôi, mười vạn cái tại sao cũng không giải quyết được nỗi lo âu của em." Tô Úc giả bộ già dặn thở dài, xoay người tiếp tục gối đầu lên đùi Bạch Mạn Nhu. So với gối trong phòng cô, Tô Úc càng ưa thích cái gối hiện tại này, mở mắt ra là có thể nhìn thấy cặp mắt hoa đào tràn đầy nhu ý của Bạch Mạn Nhu; nhắm mắt lại, chờ đến lúc khứu giác đặc biệt nhạy bén, cô có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Bạch Mạn Nhu.
"Còn lo âu cơ, không đúng đắn!" Bạch Mạn Nhu tùy ý cô nằm trên đùi mình, một lát sau, tự nhủ: "Có một người em gái như vậy, cũng không tệ."
"Chị Mạn Nhu, chị nói cái gì đó?"
"Chị nói, con lợn nhỏ lười biếng! Nên đi ăn bánh trôi rồi!" Bạch Mạn Nhu nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Tô Úc, một lần nữa cột tóc lên, xem như chưa có phát sinh chuyện gì, cùng Tô Úc đi đến phòng khách ngồi bên kia chờ bánh trôi nấu xong. Con mắt có chút rít, Bạch Mạn Nhu nhìn gương mặt mong đợi của Tô Úc, bị khuôn mặt mang theo nụ cười của cô cuốn hút, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt, ngay cả đôi mắt vừa rơi lệ cũng cong cong lên, như hai mặt trăng lưỡi liềm, đẹp không sao tả hết.
Gần tối, trước một ngày Tô Úc trở về thành phố, Tiền Thục Mai đem một túi lại một túi hoa quả, thực phẩm đều đóng gói đặt ở bên giường Tô Úc, bà tuy rằng ngoài miệng không nói, tuy nhiên sợ Tô Úc ở bên ngoài ăn không đủ no, những gì có thể mang theo đều bảo cô mang, ngay cả mấy cái bánh mật bà mới mua cũng đưa cho cô. Tiền Thục Mai bên này đang giúp Tô Úc thu dọn thực phẩm, quần áo và đồ dùng hằng ngày, thì Tô Úc bên kia đang nằm ở trong bồn tắm vừa hát vừa cực kỳ hưởng thụ, thoắt cái đã tắm hơn hai mươi phút.
Lấy khăn tắm chà phía trước cơ thể, đùi dùng sức chà lại chà, bởi vì ở trong phòng tắm tràn ngập hơi nước một thời gian dài mà khuôn mặt Tô Úc trở nên đỏ bừng. Tự mình chà lưng quá mệt mỏi, Tô Úc trực tiếp ném khăn chà lưng* tới bồn rửa mặt, dốc hết sức gọi phía ngoài cửa: "Mẹ! Chà lưng giúp con! Mẹ! Giúp con chà lưng với!!!"
*khăn tắm chà lưng: tùy loại, có vẻ ở VN ít dùng chứ ở các nước như Hàn, Trung, Nhật xài khá phổ biến, dùng để tắm hoặc chà lưng, có tác dụng massage, tẩy tế bào chết, tăng tuần hoàn máu, ngăn ngừa mụn ở lưng,..
Không ai trả lời, Tô Úc mở cửa phòng tắm ra một cái khe nhỏ, lại một trận kêu gào phía khe cửa. Ở trong nhà chỉ có Bạch Bách Tùng một người đàn ông, mà ông cũng biết Tô Úc đang ở trong phòng tắm, cho nên bất kể như thế nào cũng không lo lắng ông sẽ vô đạo đức đột nhiên xông vào. Tiền Thục Mai đang ở trong gian phòng Tô Úc thu dọn đồ đạc, nghe được tiếng gào rú quỷ khóc thần sầu của Tô Úc, tức giận trả lời: "Mày làm như lão nương rãnh rỗi à! Chà cái gì mà chà! Kêu chị Mạn Nhu của mày chà đi!"
"Này! Mẹ! Mẹ tới chà cho con đi mà!" Tô Úc ăn vạ, từ nhỏ đến lớn phàm là khi cô muốn kỳ lưng chà lưng đều là mẹ cô chà hộ, tuy rằng bà ra tay rất nặng, cơ hồ mỗi lần đều chà tới mức Tô Úc gào thét lên. Lại không có tiếng động, phỏng đoán Tiền Thục Mai chắc chắn sẽ không đến đây, giẫm dép lê ô a kêu loạn về phía gương.
Cửa phòng tắm bị người đẩy ra lại đóng lại, Bạch Mạn Nhu ở phòng khách nghe Tô Úc gào khóc nửa ngày, chung quy bởi vì câu kia của Tiền Thục Mai: 'Kêu chị Mạn Nhu chà đi!' mà đứng dậy đẩy ra cửa phòng tắm. Xem khăn chà lưng bị vứt ở bồn rửa mặt, lấy nó đặt ở trên tay đi đến phía sau Tô Úc, giúp cô chà xát phần lưng trơn bóng: "Dì Thục Mai đang ở trong phòng giúp em thu dọn đồ! Thế nào, em không thích chị chà lưng cho em sao?!"
"Ách.... Chị Mạn Nhu, em.... Em không phải không muốn." Tô Úc từ trong gương nhìn thấy Bạch Mạn Nhu đứng phía sau mình, tuy rằng hơi nước mịt mờ khiến cho tầm mắt trở nên không rõ ràng lắm. Mặt Tô Úc nóng hổi, từ nhỏ đến lớn trừ mẹ cô ra còn chưa có người xem qua cơ thể của cô. Mặc dù hai người đều là phụ nữ, Bạch Mạn Nhu có cái gì thì cô cũng có, nhưng cô có dây thần kinh xấu hổ, bị người không phải mẹ cô nhìn thấy cơ thể, đã thế người ta còn chà lưng cho cô, suy nghĩ vẫn thấy ngượng ngùng.
Động tác của Bạch Mạn Nhu rất nhẹ, không giống Tiền Thục Mai hầu như chà đến mức một lớp da của Tô Úc muốn rớt xuống. Cảm giác rất thoải mái, cảm xúc ngượng nghịu của Tô Úc bị thay thế bởi dục vọng hưởng thụ, cô tự giác đem hai cái ghế đẩu một cao một thấp cầm tới, đem cái ghế cao đến bên chân Bạch Mạn Nhu, còn mình thì ngồi trên cái ghế thấp, nói: "Chị Mạn Nhu, ngồi chà đi! Ngồi chà, không mệt."
"Em đấy, thật không biết nói gì với em mới tốt đây!" Bạch Mạn Nhu xoắn ống tay áo lên, ngồi lên ghế cao mà Tô Úc đưa đến, tiếp tục chà lưng cho cô. Hơi nước trong phòng tắm thấm ở trên người Bạch Mạn Nhu, làm cho áo sơ mi của cô dán chặt lấy da thịt, cực kỳ không thoải mái. Chịu đựng ngứa ngáy sau lưng, Bạch Mạn Nhu nâng lên một cánh tay của Tô Úc, tiếp tục chà: "Tiểu Úc, sáng sớm ngày mai nên dậy sớm một chút, đỡ phải bỏ lỡ chuyến xe lửa sớm nhất."
"Chị Mạn Nhu yên tâm đi, em chính là người bình thường không có chuyện gì thì ngủ muộn, phàm là có chính sự thì xưa nay luôn dậy sớm." Tô Úc đã quên sạch sẽ ngượng ngùng vừa nãy, Bạch Mạn Nhu động tác nặng nhẹ vừa phải, đem đến cho cô đâu chỉ là thoải mái. Nheo mắt lại, quay đầu nhìn Bạch Mạn Nhu đang cúi đầu chuyên tâm chà cánh tay của cô, tóc quăn ở thái dương rũ xuống, Tô Úc xoay nửa người gom tóc đến sau lỗ tai, đần độn nói: "Chị Mạn Nhu, chị ôn nhu rất nhiều so với mẹ em, chị mà là mẹ em thì thật là tốt nhỉ!"
Phốc xích.
Bạch Mạn Nhu bị lời nói của Tô Úc chọc cười, che miệng nở nụ cười: "Chị mà là mẹ em, vậy em nói chị nên già đi sao? Hay là em hi sinh bản thân, trở lại mười năm trước đây? Con lợn nhỏ ngu ngốc, chị chưa thấy người mẹ nào tốt như dì Thục Mai đó! Em nha, phải thõa mản đi!" Nói xong, điểm nhẹ vào trán Tô Úc, xem như là trừng phạt nho nhỏ với cô.
"Chị Mạn Nhu! Chị làm gì mà bảo em con lợn hoài thế! Trước thì con lợn nhỏ lười biếng, giờ thì con lợn nhỏ ngu ngốc! Em giống lợn lắm sao!"
"Haha, không giống không giống! Có điều ở trong lòng chị, em chính là một con lợn nhỏ! So sánh với con lợn Tinh Thiên* thì em đáng yêu hơn đấy!" Bạch Mạn Nhu cười khanh khách, tăng nhanh tốc độ chà cánh tay cho cô. Đến khi chà xong, cái trán Bạch Mạn Nhu đã chảy ra bọt nước chi chít, cũng không biết là mồ hôi hay là hơi nước. Sung sướng tắm rửa sạch sẽ xong, Tô Úc bởi vì ở trong phòng tắm quá lâu, lúc đi ra hai con mắt hồng hồng. Sau khi cô rời khỏi phòng tắm, Bạch Mạn Nhu cũng tắm rửa sạch sẽ, dù sao cũng ở trong phòng tắm một đoạn thời gian, bị hơi nước thấm ướt cả người khó chịu, nếu như không tắm rửa, buổi tối quả thực không tài nào ngủ được.
*con lợn Tinh Thiên: một con lợn trong bộ anime Nhật: Hare Tokidoki Buta.
Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.