An An đứng phắt dậy—
Lục Ngang lập tức quay đầu! Cơ thể anh hơi căng chặt, cứng còng.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói một lời.
Như là bị bọn họ ảnh hưởng, những người khác trên bàn cũng đồng loạt dừng động tác, mọi người nhìn An An đột nhiên đứng dậy, không khí trở nên kỳ lạ.
La Khôn đang ôn chuyện với Lục Ngang cũng hơi ngây người, anh ta hỏi: “Này… Làm sao vậy?”
An An rũ tay bên người, ngây người nửa giây, cô mới bình thản ung dung bưng bát trước mặt lên nói: “Tôi đi xới cơm.” Nói xong, cô nhấc chân đá mạnh lên chân ghế sau đó thản nhiên xoay người rời đi.
Tuy cô gầy nhưng đi đường rất lanh lẹ, tạo ra cảm giác kiêu ngạo khí thế.
Lục Ngang quay đầu nhìn cô, sau đó lại im lặng quay về.
Người trong núi nhiệt tình, nấu cơm đều dùng nồi sắt to, vừa mở nắp là hơi nước bốc ra ngùn ngụt.
An An dùng muỗng to xới cơm, xong xuôi cô đậy nắp lại, quay đầu nhìn—
Cửa phòng bếp có dán hai câu đối ở hai bên.
Từ chỗ cô nhìn ra có thể thấy Lục Ngang và La Khôn đang nói chuyện.
An An không nghe thấy, nhưng cô biết rất có khả năng bọn họ đang nói về “Tiểu Tĩnh” kia.
An An xoay người, cô cầm muỗng cơm xới thêm một muỗng to nữa.
Làm xong tất cả, cô bưng bát quay lại, ngồi xuống lần nữa.
Lúc này Lục Ngang đang gác tay lên bàn, đặt ở giữa hai người, An An nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, cô bèn dùng khuỷu tay chọc anh: “Dịch sang bên, không thể ăn nổi.”
Lục Ngang im lặng, anh co tay lại, đặt lên đùi mình.
An An lại kéo ghế lên, cô oán giận nói: “Ai, nặng muốn chết, mau đứng lên cho tôi kéo ghế vào trong.”
Rõ ràng là vừa rồi cô cố ý đá cho hả giận, bây giờ lại kiếm chuyện với anh… Lục Ngang nhìn An An, ngầm có ý cảnh cáo.
Nhưng An An căn bản không để ý tới anh, cô gắp một miếng củ cải ngâm, cúi đầu ăn cơm.
Lục Ngang chỉ có thể rời mắt.
Ăn một miếng củ cải ngâm xong, An An lại gắp một miếng nữa, lần này cô chậm rãi nhấm nuốt, cố tình ăn chậm lại.
La Khôn gọi người mang rượu đến.
Đây là rượu trắng trong trại tự ủ, vừa mở nắp ra, hương thơm đã tỏa ra bốn phía, mùi rất thuần, ngửi là biết số độ không thấp.
La Khôn uống hơi nhiều, anh ta đặt tay lên vai Lục Ngang, cảm khái muôn vàn: “Anh Ngang, nếu năm đó không có anh thì đã không có em…”
Anh ta vừa nói chuyện, những người khác lập tức tự động an tĩnh, đúng là rất nể mặt anh ta.
Lục Ngang nói: “Chuyện qua bao lâu rồi, còn nhắc tới làm gì?”
“Người khác sẽ quên, nhưng em tuyệt đối không!” Bởi vì uống rượu nên đôi mắt La Khôn đỏ như máu.
Anh ta mắng: “Mẹ nó, năm đó ông bị người ta đánh như lợn, sao ông có thể quên…”
Như lợn?
An An liếc trộm một cái, sau đó yên lặng cúi đầu tiếp tục vừa ăn cơm vừa nghe bọn họ ôn chuyện.
Nhưng ăn xong bữa cơm An An cũng không còn nghe được hai chữ “Tiểu Tĩnh” lần nào nữa.
Cho nên, Tiểu Tĩnh rốt cuộc là ai?
An An bỗng nhiên tò mò.
*
Vào đêm, nhiệt độ trong núi giảm mạnh, trời vẫn chưa tạnh mưa khiến bọn họ không thể lái xe lên đường.
Kế hoạch đi suối nước nóng vào buổi tối cũng đổ bể, An An và Lục Ngang chỉ có thể ở lại chỗ La Khôn.
May mắn tổ trạch nhà họ La có hai tầng, còn thừa phòng trống.
An An được sắp xếp vào ở một căn phòng nhỏ độc lập trên tầng hai.
Điều kiện trong núi không tốt, hai tấm ván gỗ ghép lại, phủ thêm một lớp đệm chăn là thành chiếc giường.
Trong phòng rất lạnh, lạnh căm căm, khí lạnh len lỏi từng ngóc ngách.
An An đã bị gió thổi cả ngày, bây giờ ở trong phòng có vài phút cũng khiến đầu cô bắt đầu đau âm ỉ.
An An đang ngồi trên ván giường đánh giá căn phòng, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện ở cách đó không xa.
Có người nói: “Anh Ngang, đêm nay anh ở đây.”
Người kia ừ một tiếng đơn giản.
Mở cửa, đóng cửa, sau đó không có động tĩnh.
An An căng tai lắng nghe vài phút, thấy bên phía Lục Ngang không có bất cứ tiếng động nào, cô bèn lặng lẽ đứng dậy.
An An rón rén bước đi ra ngoài.
Đến gần hơn một chút, cô phát hiện cửa phòng Lục Ngang đang đóng.
An An bèn đi qua phòng anh xuống tầng dưới.
Những người thu dọn đều đang bận rộn bên ngoài, chỉ có mình La Khôn ngồi trên ghế túc trực bên linh cữu.
Thấy An An xuống dưới, La khôn hơi ngạc nhiên hỏi: “Có việc à?”
Có tính là có việc không?
An An dừng lại, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi hoặc dưới đáy lòng: “Tiểu Tĩnh là ai?”
Nghe đến đây, La Khôn khẽ cười hiểu rõ.
Anh ta nheo mắt đánh giá An An, ánh mắt không phải có ý tốt: “Thế nào, có ý với anh Ngang?”
“Không được à?” An An hỏi lại.
La Khôn lại cười, anh ta nói cho An An: “Tiểu Tĩnh là bạn gái anh Ngang.”
Đáp án này cũng không nằm ngoài suy đoán của An An.
Nước mưa đánh lộp bộp vào mái hiên, An An ôm cánh tay, dựa người vào tường.
Cô hỏi: “Trước kia hay là bây giờ?”
La Khôn đáp: “Trước kia.
Còn bây giờ… Không biết.”
“Lục Ngang không nói?”
“Không nói.”
Khi một người đàn ông không muốn nhắc tới một người phụ nữ, xem ra khả năng lớn là đã chia tay.
Nghĩ như vậy, An An lại hỏi: “Vậy anh ấy thích người thế nào?” — An An cần tiền gấp, cố tình Lục Ngang thờ ờ với cô.
An An cảm thấy mình nên hốt thuốc đúng bệnh.
“Dịu dàng.” La Khôn lập tức cho đáp án: “Trước kia Tiểu Tĩnh chính là như vậy, nói chuyện nhẹ nhàng, động một cái là khóc.
Cô ấy vừa khóc là anh Ngang đau lòng cực kỳ, chỉ biết vội vàng đi dỗ…”
Chỉ biết vội vàng đi dỗ… Ai muốn nghe cái này?
Sắc mặt An An trầm xuống.
Cô quay người muốn đi về phòng, La Khôn ở phía sau gọi cô lại: “Anh Ngang nói cô thiếu tiền?”
An An quay đầu lại: “Thiếu.” Cô trả lời cực kỳ thản nhiên.
“Đi theo tôi đi.” La Khôn nói: “Tôi cho cô tiền.”
An An nhìn anh ta, không tiếp lời.
La Khôn lại nói tiếp: “Cô không phải mẫu người anh Ngang thích, nhưng lại rất hợp khẩu vị của tôi, thiếu bao nhiêu, tôi cho cô.” Dáng vẻ của anh ta hoàn toàn là người hào phóng nhiều tiền.
Đúng là An An thiếu tiền, còn là rất thiếu, rất cần tiền.
La Khôn ở đối diện đã thỏa thuê đắc ý: “Không phải cô thiếu tiền à? Tôi dùng tiền mua cô.”
An An im lặng không đáp.
Linh đường cũng an tĩnh trong chốc lát.
Trời mưa làm không khí đặc biệt ướt át.
Ướt át như vậy mà vẫn có thể ngửi được mùi thuốc và bạc hà mơ hồ trong không khí, mùi rất nhạt, nếu không chú ý sẽ không ngửi được.
An An nghiêng đầu cười nhìn chỗ ngoặt hành lang, cô nói với La Khôn: “Tôi suy nghĩ.” Nói xong, cô lập tức đi ra khỏi linh đường.
Đi qua chỗ ngoặt hành lang, An An đột nhiên dừng bước, cô quay sang nhìn Lục Ngang.
Lục Ngang đứng ở chỗ ngoặt hành lang, tay kẹp điếu thuốc.
Hôm nay anh cũng uống rượu, trên người có mùi thơm của rượu gạo hỗn tạp cùng hương vị khác, mùi mồ hôi, mùi thuốc giá, dần dần, chúng như phác họa ra một hình dáng cụ thể.
An An há mồm, dùng khẩu hình hỏi anh: “Tôi nên đồng ý không?”
Lục Ngang rũ mắt.
Tầm mắt vừa chuyển, An An đã xoay người, tiếp tục bước chậm lên tầng.
Giày da đạp lên cầu thang bằng gỗ làm vang lên tiếng kêu kẽo kẹt.
Cô mặc một thân màu đen, bóng dáng yểu điệu, như là quỷ mị chuyên môn câu hồn.
Lục Ngang quay mặt đi, anh hút một hơi thuốc, sau đó mới đi đến linh đường.
*
Phong tục của nơi này là sẽ để quan tài linh đường ba ngày, nhưng nếu qua đời khi tuổi lớn thì sẽ để thêm vài ngày nữa, cho người già ở lại trong nhà lâu một chút, cũng để người nhà hoàn thành chữ hiếu.
Lục Ngang đi vào linh đường, chậu than ngoài cửa đã tắt, anh khom lưng gảy củi, đồng thời nói với La Khôn: “Cậu đi ngủ đi, đêm nay anh trông thay cậu.”
La Khôn uống rượu, bây giờ anh ta đang gật gù buồn ngủ.
Anh ta cũng không khách khí mới Lục Ngang, chỉ nói: “Em đi nằm một lúc.” Chân cẳng anh ta không tiện, anh ta đứng lên phải kéo chiếc chân bị héo rút trước, sau đó mới chống gậy đứng lên được.
Biết anh ta không thích có người đỡ cho nên Lục Ngang vẫn gảy chậu than.
Bên kia, La Khôn đi ra ngoài vài bước rồi đột nhiên quay lại nói với Lục Ngang: “Anh Ngang, cô nàng hướng dẫn viên du lịch kia có ý với anh à? Cô ta đến hỏi thăm em chuyện Tiểu Tĩnh.”
Lục Ngang nhìn chằm chằm chậu than, nói: “Cô ta có ý với cả Mập Mạp.”
“Đệch! Này cũng quá bụng đói ăn quàng!” La Khôn mắng một câu: “Em còn tưởng nếu anh không có hứng thú thì để cô ta đi với em…”
Lục Ngang nghe vậy thì cười, ngẩng đầu nói: “Một cô nhóc, hà tất phải thế? Người khác mà biết sẽ chê cười.”
“Cũng đúng.” La Khôn chống gậy khập khễnh đi ra ngoài.
Linh đường an tĩnh trở lại, Lục Ngang ngồi dậy, đã lâu rồi chưa lái xe cho nên bây giờ cơ thể anh hơi mệt mỏi rã rời.
Lục Ngang trở tay xoa cổ, vừa vặn bả vai, vừa chậm rãi đi ra ngoài.
Buổi đêm trong núi rất tối, cũng đặc biệt yên tĩnh.
Những ồn ào náo nhiệt của ban ngày lui đi, khắp trời đất chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Sân khấu nhỏ được dựng lên tạm thời cũng không có người.
Có gió thổi qua, chiếc đèn treo ngoài cửa đong đưa nhẹ.
Lục Ngang dựa vào tường nhìn một lát, sau đó quay về linh đường.
*
Suốt một đêm, An An đều đang suy nghĩ dịu dàng là gì.
Cô nghĩ tới Đoạn Tú Phương —- mẹ của cô, một người phụ nữ dịu dàng như nước.
Từ khi An An có ký ức, Đoạn Tú Phương chưa bao giờ tranh cãi với An Quốc Hoành bất cứ một câu gì.
Bà cần cù chăm chỉ làm việc ở xưởng quần áo, cả người mệt mỏi nhưng về vẫn ôm đồm hết tất cả mọi việc trong nhà.
Cơ thể người phụ nữ ngốc nghếch này không khỏe, lại nhất quyết liều mạng mang thai.
Đơn giản vì An Quốc Hoành muốn có con trai.
Hai người lăn lộn suốt bao năm, nghe nói cái thai này là con trai nên luyến tiếc không muốn bỏ, càng không màng cơ thể có khối u, thế nào cũng phải sinh.
Nếu đứa trẻ này sinh ra, không phải An An nuôi thì ai nuôi?
Dịu dàng như vậy có gì tốt?
An An trở mình.
Hạt mưa đánh vào nóc nhà, rất ồn.
Cô không ngủ được, nhưng đầu rất nặng nề, như là không thể nhấc nổi.
Cô gãi đầu ngồi dậy.
Kéo túi lại, An An lấy quả quýt Lục Ngang cho mình ra, mạnh tay xoa nắn, vẫn chưa hết giận, cô bèn lột hết vỏ ra.
Quả quýt bị cô bóp mềm, An An ăn một múi.
Rất ngọt.
Vị ngọt thấm vào giữa môi răng, An An nhìn chằm chằm quả quýt thiếu một múi trong tay, nhìn rất lâu, cuối cùng cô ăn một hơi hết sạch quả quýt.
Lại nằm xuống lần nữa, suy nghĩ trong lòng An An chính là — đi dỗ Tiểu Tĩnh của anh đi thôi!
*
Tối hôm qua Lục Ngang trông coi đến ba giờ sáng, sau nửa đêm La Khôn tỉnh dậy thế chỗ cho anh.
Tuy là thức đêm nhưng Lục Ngang vẫn tỉnh dậy lúc sáu giờ.
Anh ngồi dậy hút điếu thuốc, đứng lên rửa mặt, sau đó xuống nhà ăn cơm sáng.
Trời đã tạnh, mặt trời ló rạng, không khí mát lành trong sáng.
Trời đã sáng, người hỗ trợ tang lễ cũng lục tục đi đến, hòa thượng bắt đầu gõ mõ niệm kinh, đoàn xiếc ảo thuật cùng ca hát khiêu vũ cũng biểu diễn đúng giờ, bắt đầu một vòng ăn chơi nhảy múa.
Phía dưới sân khấu có người oán giận: “Người đẹp ca hát hôm qua đâu?”
Anh ta hỏi một câu, lập tức có người phụ họa: “Đúng vậy, người đẹp kia đâu?”
Lục Ngang giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên tầng.
- -----oOo------