Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 3: Vương gia thỉnh ôn nhu 3




Edit: Xanh Lá
Sáng sớm hôm sau, Đường Khanh ngủ đến không biết trời đất, nhưng tỳ nữ lại không dám để cô tiếp tục ngủ.
“Vân cô nương, Vân cô nương, người mau tỉnh lại.” Tỳ nữ không dám lay cô quá mạnh, cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, dù sao sáng sớm hôm nay, Vương gia liền mở miệng gọi cô nương qua đó, phải biết rằng cho tới nay Vương gia vẫn không nhớ tên của đám nô tài các nàng, nhưng hôm nay ngay từ sớm ngài ấy đã trực tiếp gọi tên Vân cô nương! Điều này thực sự quá kinh động!
Đường Khanh cực kỳ khó chịu khi bị người khác quấy rầy mộng đẹp, nhưng rốt cuộc biết mình vẫn còn phải diễn, nên cô chỉ có thể ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vân cô nương, Vương gia cho mời.” Tỳ nữ cầm đầu nói xong, lại phân phó những người khác lập tức chuẩn bị hầu hạ rửa mặt.
Đường Khanh bị trận thế này làm cho hoảng sợ. Lúc trước nguyên chủ ở Túc Vương phủ cũng đâu có được đãi ngộ thế này, huống hồ, nếu cô không nhìn lầm, tỳ nữ cầm đầu kia hình như chính là người bên cạnh Túc Vương.
Không đợi cô hỏi nhiều, tỳ nữ liền lưu loát chỉnh trang cho cô, sau đó ném tới trước mặt Kỳ Quân Túc.
Kỳ Quân Túc đang ăn bữa sáng, nhìn thấy người tới cũng không vội mở miệng, mà chỉ ưu nhã ăn thức ăn trên bàn. Đợi đến khi đã ăn tương đối, hắn mới chậm rãi mở miệng, “Giải dược đâu?”
Hôm qua Đường Khanh chí chóe một hồi với hệ thống, lại chế thuốc tạm thời kìm hãm bệnh tình cho hắn nên đến khuya mới đi ngủ được, lúc này mắt cô choáng váng, bụng đói cồn cào nhìn chằm chằm đồ ăn sáng trên bàn, hồn nhiên không biết hắn đã nói cái gì.
Kỳ Quân Túc từ đêm qua đã lĩnh giáo độ ngốc của cô, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là đủ ngốc.
“Đã đói bụng?”
Đường Khanh tuy vừa đói lại vừa buồn ngủ, nhưng rốt cuộc cô vẫn còn một tia tỉnh táo.
“Không đói bụng.” Buộc ánh mắt mình rời khỏi mỹ thực trên bàn, nhưng bụng cô lại hết sức không có tiền đồ mà kêu lên thành tiếng.
Một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến từ phía trên, Kỳ Quân Túc bỗng dưng phát hiện, nha đầu này ngoại trừ ngốc thì vẫn có chút thú vị, quả nhiên đêm qua hắn không nhìn lầm.
Một người như vậy, hẳn sẽ là một thú vui không tồi.
Nếu đã là thú vui không tồi thì sao có thể để nàng ta đói bụng đây.
Vì thế, lần đầu tiên Túc Vương phá lệ mời một nô tài cùng dùng bữa.
Nhưng Đường Khanh lại cực kỳ cao lãnh cự tuyệt. Tuy cô đã đói bụng, nhưng lại có thói quen sạch sẽ! Sao có thể ăn đồ người khác đã ăn qua đây!
Cốt khí của Đường Khanh khiến một đám hạ nhân nhìn mà cực kỳ thương cảm, bọn họ hầu hạ Túc Vương nhiều năm như vậy, Túc Vương vốn đã có tính tình không tốt, hiện giờ còn làm trò cự tuyệt vang dội trước mặt nhiều người như vậy, thế chẳng phải là vả mặt Túc Vương sao!
Trên mặt Kỳ Quân Túc vẫn treo nụ cười nhạt như trước, có điều trong mắt lại lộ vẻ ác ý tràn đầy, “Nếu không đói bụng, vậy hôm nay liền không cần làm cơm cho Vân đại phu.”
Cái gì?! Đường Khanh trợn tròn mắt, chỉ là đối phương đã không cho cô bất cứ cơ hội đổi ý nào.
Kỳ Quân Túc đứng lên, thấy cô còn đứng im tại chỗ, hắn âm u nói: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, thân là đại phu của bổn vương, chẳng lẽ không nên đi theo bổn vương, quan sát bệnh tình của bổn vương mọi lúc à.”
Đường Khanh: “……” Ta có thể mắng chửi người không?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, ngày hôm nay chỉ sợ Kỳ Quân Túc đã sớm chết trăm ngàn lần.
Đường Khanh cứ như vậy bị bắt đi theo bên cạnh Túc Vương một ngày, cũng đói bụng cả một ngày, rốt cuộc đến lúc chạng vạng, cô đã đói đến mức hai mắt mờ đi, ngay cả bước chân cũng không còn vững.
Nếu lại cho cô một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ không cự tuyệt Túc Vương, thói quen sạch sẽ thì tính cái gì, đói chết mới là chuyện lớn!
Một lần nữa trở lại phòng ăn, không đợi Kỳ Quân Túc mở miệng, Đường Khanh đã nịnh nọt chạy lên, cực kỳ ân cần nói: “Vương gia, có cần dân nữ thử độc cho ngài hay không?” Nói xong thì liếc mắt lén nhìn đối phương một cái, thấy hắn có vẻ vẫn chưa tức giận, cô liền nhanh nhẹn cầm đũa ngà voi trên bàn lên, sau đó ưu nhã nhét đồ ăn vào miệng.
Kỳ Quân Túc cười như không cười, vật nhỏ này đúng là khôi hài thật.
Thấy cô chuẩn bị ăn miếng thứ hai, Kỳ Quân Túc lười nhác nói: “Để ngươi ăn hết thì bổn vương ăn cái gì.”
Đường Khanh dừng tay, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, thử độc chẳng phải là cần ăn thử mỗi món một miếng à? Làm sao cô mới ăn một miếng đã bị người ta kêu ngừng đây! Vậy thật không đúng nghuyên tắc!
“Thất thần làm gì, còn không đút cho bổn vương.” Túc Vương tỏ vẻ, hứng thú khi làm việc ác quả thật khiến người ta không muốn ngừng.
Khóe miệng Đường Khanh hơi run rẩy trong một chớp mắt, chịu đựng vạn mã lao nhanh trong lòng* (*một cách nói lái của câu chửi bậy), đồng thời khinh bỉ hệ thống, “Nam chính thế giới này quả nhiên lại là đồ bệnh thần kinh! Thế giới của các ngươi có còn nam chính bình thường nào không thế?”
Hệ thống vô cùng cao lãnh, “Có nam chính bình thường mà còn có ngươi?”
Đường Khanh:……
Ha hả, nói rất có lý, ta thế mà lại chẳng còn gì để nói cả!
Đường đường là Túc Vương, bữa tối dĩ nhiên cực kỳ phong phú, dù Đường Khanh chỉ tính là ăn thử thì rốt cuộc cũng tương đối no, chẳng qua vẫn kém hơn vài phần so với thức ăn cô làm ra, phải biết rằng ở thế giới trước cô chính là đầu bếp ngự dụng của Hoàng Hậu, tay nghề kia chính là ngay cả hoàng đế cũng đều chạy tới ăn chực hàng ngày!
Vốn tưởng rằng ăn xong bữa tối liền có thể cúi chào tạm biệt Túc Vương, nhưng không dự đoán được ngay khi cô chuẩn bị cáo từ, hắn lại phát bệnh một lần nữa.
Túc Vương phát bệnh chính là cực kỳ khủng bố, theo những gì xảy ra trước đây, người xung quanh nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ.
Cho nên, khi một đám người hầu thấy hắn phát bệnh, liền nhốn nháo hoảng sợ lui về sau, bọn họ không muốn chết.
Nếu nói tất cả mọi người sợ hãi Túc Vương phát bệnh thì Đường Khanh lại không sợ, cô bình tĩnh nhìn nam tử phát cuồng trước mắt, bất động thanh sắc lấy ra ba cây kim châm cứu và thuốc viên đã chuẩn bị tốt đêm qua.
Túc Vương một khi đã phát bệnh thì lục thân không nhận, hôm qua lúc Đường Khanh rời đi kỳ thật hắn đã có thể khống chế mình, mà hiện tại, Túc Vương nhìn nữ tử cách mình không đến gang tấc, chỉ muốn một ngụm cắn đứt cần cổ trắng nõn kia của cô, sau đó nhấm nháp máu tươi ngon miệng.
Túc Vương là nam nhân bước ra từ chiến trường, tốc độ cùng sức mạnh đương nhiên không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh. Đường Khanh tuy tuyệt đối nắm chắc mình sẽ không chết, nhưng bị thương lại chưa chắc tránh được.
Không hề bất ngờ, nhìn đối phương như con báo nhanh chóng lao đến trước mặt mình, còn chưa đợi cô châm kim thì trên cổ đã đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.
Đường Khanh hít hà một hơi, chịu đựng đau đớn mãnh liệt, nhanh chóng châm ba cây kim lên đầu hắn.
Ba cây châm cố định lại Túc Vương đang phát cuồng, tiếp đó Đường Khanh lấy thuốc viên ra nhét vào trong miệng hắn. Làm xong những điều này, cô mới che lại cần cổ đang đổ máu không ngừng bước ra khỏi phòng đó.
Nô bộc đã sớm chạy không còn bóng dáng, cũng may bên cạnh Túc Vương vẫn có ám vệ, vì thế cô nói: “Không biết vị đại ca nào đó có thể đến phòng ta lấy giúp ta hòm thuốc hay không.” Nói xong, cô cũng không đợi ai đáp lại mà liền trở về trong phòng.
Thuốc của cô tuy có hiệu quả trấn định, nhưng đây là lần đầu tiên cho đối phương uống vào, cô vẫn phải xác định xem sau bao lâu đối phương có thể khôi phục bình thường.
Túc Vương tuy đã bị giữ bất động, cũng bị ép ăn thuốc viên, nhưng sát ý điên cuồng trong mắt vẫn chưa hề hạ thấp. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một hòm thuốc đột nhiên từ trên trời rơi xuống, “hạ cánh” cực kỳ chính xác bên cạnh Đường Khanh.
Thấy hòm thuốc, Đường Khanh tạm thời không để ý đến Túc Vương mà băng bó miệng vết thương cho mình trước. Đợi đến khi cô xử lý xong miệng vết thương trên cổ, lần nữa ngẩng đầu lên, sự điên cuồng trong mắt Túc Vương đã dần dần yếu bớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.