Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 23: Tàn nhất




Gió biển lồng lộng, bách hoa thơm ngát. Hương vị của biển tràn ngập trong không khí, ẩm ướt, mằn mặn.
Viêm Nguyệt Lâu
Bên ngoài lâu, ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân tháng ba đẹp tuyệt. Nhưng bên trong lâu lại mảnh lạnh lẽo, mọi người rùng mình.
Tàn ngồi ở ghế trên ở chính sảnh, thân mặc lam bào được khảm viền vàng, vạt áo mở lớn, gió từ cửa sổ rộng mở làm y bào của hắn tung bay; Chiếc màu bạc mặt nạ che mất nửa mặt, một bên tuấn mỹ, một bên lãnh tàn; Đôi mắt nâu lạnh lùng, giống như loài báo hoa khi nhìn chằm chằm vào con mồi, tàn nhẫn thưởng thức vẻ sợ hãi của con mồi trước khi chết.
Đám thuộc hạ của hắn giờ đều cúi đầu, mặc gió biển vượt tường qua cửa sổ gào thét thổi tới. Tay áo tung bay, hàn khí thấu tận xương. Đôi mắt nhìn chằm chằm đất, như thể dưới đất có vàng, không chịu ngẩng đầu.
Hắc Nghiên một thân hắc y, mái tóc dài đen dùng một chiếc dây cột tóc cao lên. Thắt lưng giắt bảo kiếm, đứng ở bên người Tàn Nhất. Đôi mắt sáng ngời nhìn quét một lượtt, không nói một lời.
Không khí thắt chặt, chỉ có tiếng sóng thủy triều cuồn cuộn bên ngoài hòa cùng âm hưởng vù vù của gió biển.
Tàn Nhất nhíu mày kiếm, ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn, lãnh mâu xẹt qua những đỉnh đầu phía dưới, mở miệng, giọng nói như băng sơn:
“Sao? Đều an phận vậy. Không phải rất lợi hại sao?”
Mọi người cúi đầu càng thấp, dường như sợ bị điểm mặt.
“Lam đường chủ.” Tàn Nhất nhắc đến Lam Tĩnh Đường, người phụ trách bảo vệ phòng tuyến bên ngoài của Viêm Nguyệt Lâu, lạnh lùng mở miệng nói, “Người của Lam bộ các ngươi có phải nên có gì hay không, chẳng những để đối phương đánh cho không thể đỡ lại, còn công khai bước vào Viêm Nguyệt Lâu.”
Lam Tĩnh Đường cúi đầu, không dám chống lại ánh mắt của Tàn Nhất. Áo bào xanh bị bàn tay siết chặt, lòng bàn tay hằn vào da thịt, trong lòng xôn xao như sóng biển. Đám người kia, bọn họ đã kết thù. Lần sau nếu gặp mặt, nhất định phải báo nhục lần này.
“Xin Lâu chủ giáng tội.” Hắn quỳ xuống, thấp giọng nói.
“Hừ.” Tàn lạnh lùng hừ một tiếng, “Đến hình phòng lĩnh phạt.” Làm sai thì phải bị phạt.
“Rõ.” Trong lòng Lam Tĩnh Đường run lên, cũng không dám phản bác. Hắn ngoan ngoãn lui ra ngoài, đi đến hình phòng.
Mọi người thấy Lam đường chủ bị khai đao, cũng sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ sợ sau hắn là đến phiên mình.
“Cát Đường chủ.” Tàn Nhất điểm danh.
“Có thuộc hạ.” Cát Đường chủ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy sau gáy, gần như run run đi lên trước. Hai tay chắp vào nhau, tùy ý chờ Tàn Nhất phán quyết.
“Ảnh Tam là cấp dưới của ngươi, bởi vì gã xử lý không chu toàn mà liên lụy phần đông huynh đệ bị thương, tội này thuộc người của ngươi gây ra. Tuy rằng Ảnh Tam không vi phạm Lâu quy, nhưng lỗi gã phạm là nhận việc mà không xác định rõ người đã chết đủ hay chưa, đến nỗi để thiếu nữ mặc phấn y kia đào thoát, thậm chí mang theo người tìm đến.
“Dạ, thuộc hạ biết tội.” Cát Đường chủ tức giận Ảnh Tam đến nghiến răng, tên đầu sỏ gây họa chết tiệt kia lại không có ở đây.
“Mặt khác, tất cả mọi người cùng gã gia nhiệm vụ, đều đến hình phòng nhận phạt đi.” Tàn Nhất nói thêm.
“Rõ.” Cát Đường chủ sửng sốt, gật đầu lĩnh tội. Aiz, lần này chạy không thoát rồi. Hắn chịu trừng phạt, không biết khi trở về nhà, lão bà kia sẽ ép buộc mình thế nào.
“Lý Đường chủ.” Giọng nói của Tàn Nhất lại vang lên, lý Đường chủ lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Có thuộc hạ.” Cúi đầu, xoa xoa tay không biết làm sao.
“Đối phương chỉ có vài thiếu niên đã dễ dàng đánh bại bọn ngươi, bản Lâu chủ nhìn cách huấn luyện của Đường chủ ngươi cũng phải kiểm tra kĩ càng lại.” Huấn luyện ra một đám bỏ đi, làm hắn mất mặt.
“Thuộc hạ biết tội.” Lý Đường chủ áy náy, vốn tưởng rằng thủ hạ của mình mặc dù không phải người người đều là đệ nhất cao thủ, nhưng người bình thường không thể sánh với. Không nghĩ tới chẳng những tất cả thủ hạ đều bị một chiêu đánh bại, ngay cả tứ đại đường chủ cũng thua thảm hại, không biết giấu mặt đi đâu.
“Tiếu Đường chủ.” Từng bước từng bước giáo huấn.
“Có thuộc hạ.” Tiếu Đường chủ đứng ra, đi lên trên, chờ đợi trừng phạt. Ai bảo vì bọn họ thua chứ. Chẳng những làm Viêm Nguyệt Lâu mất mặt, còn làm cho thủ hạ cảm thấy mất mặt.
“Ngươi theo chúng cùng đến hình phòng lĩnh phạt.” Liếc mắt một cái, đều ngu ngốc như nhau.
“Rõ.”
Tam đại Đường chủ cũng mặt xám mày tro xoay người, đi làm bạn cùng Lam đường chủ.
Sau khi Tứ đại Đường chủ rời đi, bất kì ai ở đại sảnh cũng không dám ra tiếng, người người hận không thể hiện ra một cái lỗ để bọn họ chui đi.
Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào đám người quỳ trên mặt đất kia. Thờ ơ, tựa như là phủ thêm một tấm chăn màu vàng. Mái tóc đen được điểm tô sắc màu, lóe ra ánh sáng vàng rực.
Tàn nhìn thẳng, cánh tay đặt ở thành ghế. Hai tay đặt hai bên mặt nạ, đôi mắt nâu nhìn quét những người còn lại, cũng không lên tiếng.
Mọi người không dám lộn xộn, trong sự yên tĩnh, bọn họ giống như chỉ nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực. Đến phiên bọn họ sao? Nhớ tới hình cụ trong hình phòng, mọi người nhịn không được run run.
“Các ngươi…”
Tàn lạnh lùng mở miệng, kéo dài giọng.
Mọi người theo giọgn nói của hắn mà run lên, chỉ cảm thấy hàn khí ứa ra. Nhịn không được bèn dập đầu, cầu xin tha thứ:
“Lâu chủ tha tội.”
“…”
Ngón tay Tàn Nhất gõ trên bề mặt thành ghế, khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười giống như đùa cợt. Hắn không có nghe nhầm, cầu xin tha thứ ư. Hắn có nói trừng phạt họ sao? Tuy nhiên, hiện tại nếu dám xin tha thứ, hắn càng muốn trừng phạt. Ánh mắt mị mị, cười đến ác liệt:
“Bản Lâu chủ có nói trừng phạt các ngươi sao?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Lâu chủ không trừng phạt bọn họ? Đây là thật vậy chăng?
“Tuy nhiên…” Tàn nhìn khuôn mặt đột nhiên trắng bệch của mọi người, tàn nhẫn cười. “Các ngươi đã dám cầu xin tha thứ, bản Lâu chủ càng muốn trừng phạt các ngươi. Các ngươi lập tức đến hình phòng.”
“Rõ, Lâu chủ.”
Ai nấy vẻ mặt thảm đạm, sớm biết không nên cầu xin tha thứ.
“Còn không mau đi?” Tàn trừng mắt nhìn đám người vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, “Chẳng lẽ muốn phạt nặng hơn sao?”
“Thuộc hạ cáo lui.”
“…”
Mọi người đứng lên, gần như hoảng loạn bỏ chạy.
Tàn Nhất nhàn nhạt nở nụ cười, mang theo châm chọc không thể nói rõ. Quả thực ai cũng rất sợ hắn.
“Hắc Nghiên.” Quay đầu liếc mắt nhìn nữ tử đứng bên người.
“Lâu chủ có gì phân phó?” Hắc Nghiên cúi đầu, trầm giọng hỏi.
“Tra được thân phận chúng chưa?” Đám người bất phàm đó hẳn không phải người thường.
“Thuộc hạ vô năng, không thể tra được.” Hắc Nghiên cúi đầu, mái tóc ở hai mai lướt nhẹ.
“Không thể tra được?” Ngón tay thon dài vuốt trán, quá kỳ quái. Không thể tìm hiểu thân phận chúng ư. Không đúng, đều xuất chúng như thế, nam tử đeo mặt nạ màu vàng kia còn có một đôi mắt tím hiếm thấy.
“Xem ra, có lẽ là ta phải tự mình rời lâu một chuyến.” Hắn nói nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.