Mấy ngày sau đó, Giang Nghĩa chuyên tâm vào việc xây dựng giải trí ức châu, qua mấy hôm nữa thì sẽ xây xong.
Cốt Lang nghe theo lời dặn của Giang Nghĩa, luôn ở nhà kiên nhẫn chờ đợi.
Chính vì thế làm vợ của anh ta rất tức giận, đứa con thì không đến trường được, anh ta ở lì trong nhà, ngu ngốc đợi người khác đến nhà xin lỗi? Có phải là bị “khuyết tật não” rồi không?
Cốt Lang cũng lo lắng trong lòng, nhưng mà, với sự tin tưởng dành cho Giang Nghĩa, Cốt Lang vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Một ngày;
Hai ngày;
Ba ngày;
Đợi đến ngày thứ tư, sự việc đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Cốt Lang đang ở trong nhà chán nản làm việc nhà, đột nhiên có một người phụ nữ đến trước cửa, mỉm cười tươi rói: “Xin chào anh Cốt Lang.”
Cốt Lang ngây ra: “Cô là ai?”
“Tôi là mẹ của Hoa Hoa đó, à, Hoa Hoa nhà chúng tôi đang học ở trường mẫu giáo Húc Huy, mấy ngày trước không phải chúng ta mới gặp nhau sao?”
Cốt Lang chau mày lại, hơ hơ, cô ta còn có thể nhắc đến chuyện mấy ngày trước?
“Cô đến nhà tôi làm gì?”
Người phụ nữ xách giỏ trái cây bước vào, đặt giỏ trái cây lên bàn, cười nói: “Tôi chân thành đến đây xin lỗi anh, anh Cốt Lang à, tôi nghĩ kỹ rồi, lỗi lầm của cha mẹ sao có thể áp đặt lên người đứa con? Anh Cốt Lang, tôi cảm thấy đứa trẻ nhà anh nên đi học đi.”
Cốt Lang hoàn toàn ngơ ngác luôn.
Thái độ này, khác một trời một vực so với mấy ngày trước, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa!
Anh ta mừng thầm trong lòng: anh Giang Nghĩa đúng là không có lừa mình, thực sự có người đến xin lỗi!
Nhưng mà anh ta cũng ghi nhớ lời của Giang Nghĩa hôm đó, phải lạnh lùng một tí, không thể quá mềm lòng.
Cốt Lang lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi là tên lưu manh lớn, con trai tôi là tên lưu manh nhỏ, kêu con trai tôi đi học, không sợ nó ảnh hưởng xấu đến con của mấy người sao? Hơ hơ, đến lúc đó tôi không gánh vác nổi trách nhiệm này đâu.”
Người phụ nữ vội nói: “Ây da, anh đang nói gì vậy? Không phải anh cũng đã thay đổi kiếm được một công việc ổn định rồi sao? Hơn nữa, tôi thấy đứa trẻ nhà anh mặt mày sáng sủa, vừa nhìn là biết một đứa trẻ ngoan gan dạ tài giỏi, sao có thể ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ nhà chúng tôi được?”
Cốt Lang bật cười: “Thật sao? Nhưng đáng tiếc thật, tôi không muốn để con đi học ở trường mẫu giáo Húc Huy nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì tôi bị tổn thương nặng nề, bây giờ tôi đang tích cực tìm cho nó một trường mẫu giáo mới đây.”
“Ây da, đừng làm như vậy mà, nếu như anh đi, đứa trẻ nhà chúng tôi sẽ xong đời thôi!”
Cốt Lang chau mày: “Tôi có đi hay không liên quan gì tới con của mấy người?”
Người phụ nữ cảm thấy không thể che giấu nữa, thở dài nói: “Anh không biết là kể từ ngày hôm đó, toàn bộ phụ huynh của trường chúng tôi đều bị liệt vào danh sách đen, mọi lỗi lầm của chúng tôi đều lần lượt bị liệt kê ra. Kết quả là đến cả con của chúng tôi cũng bị liên lụy, đến quán ăn không được, ngồi xe bus không được, đi thư viện không được, đến cả đi siêu thị mua đồ cũng bị người khác nhòm ngó.”
“Không thể sống những tháng ngày như vậy được, giống như đang ngồi tù vậy, đi đến đâu cũng bị người khác nhìn, làm gì cũng không được. Con của chúng tôi ngày nào cũng lo lắng khóc lóc ở nhà, anh nói phải làm sao đây?”
Người phụ nữ lau nước mắt, tiếp tục nói: “Sau này tôi đã đi tìm anh Giang, anh ta nói chuyện này anh ta không lo, nhất định phải được sự tha thứ của anh trước, để con trai của nhà anh đi học, anh ta mới giúp tôi xóa đi những chuyện xấu trong danh sách đen.”
“Anh Cốt Lang, xem như tôi cầu xin anh, anh đại phát từ bi, tha thứ những lỗi lầm trước đây của tôi đi.”
Nghe tới đây, Cốt Lang mới hiểu xảy ra chuyện gì.