Chiến Thần Tu La

Chương 431: Đại gia tộc




Chiếc ferrari phi như băng trên đường nhựa.
Đinh Thu Huyền đã quen với thân thủ của Giang Nghĩa lên cũng không ngạc nhiên cho lắm. Như Hoàng Lực Ngôn thì không như vậy, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng tầm cỡ như vậy bao giờ đâu?
Nên lúc này đây, ánh mắt hắn nhìn Giang Nghĩa cứ như nhìn thần tiên vậy.
“Thưa ngài, ngài là thần tiên hạ phàm sao?”
Giang Nghĩa bật cười: “Tôi tên là Giang Nghĩa, lúc trước từng đi lính nên thân thủ chỉ hơi tốt chút thôi.”
Thế này mà là chỉ?
Sự ngưỡng mộ của Hoàng Lực Ngôn dành cho Giang Nghĩa được thể hiện cả trong lẫn ngoài, quán triệt toàn thân.
Giang Nghĩa đúng là đàn ông đích thực.
Một đường im lặng.
Sau khi lái xe được một quãng đường dài, chiếc xe từ từ dừng lại trong một trang trại.
Vừa đẩy cửa ra.
Giang Nghĩa có chút bất ngờ. Trang viên này nhìn có vẻ khá lớn và có rất nhiều người hầu, chắc chắn không phải là quy mô của một hộ gia đình bình thường.
Anh hỏi: “Hoàng Lực Ngôn, nhà anh có vẻ khá giàu nhỉ?”
Hoàng Lực Ngôn cười cười: “Nhà tôi không giàu, người giàu là ba tôi cơ. Ba tôi làm kinh doanh, kiếm được không ít tiền, cưới mười mấy người vợ, sinh ba mươi mấy đứa con. Tôi chỉ là một trong số những đứa con được sinh ra trong cái nhà này, số tiền chia tới tay tôi cũng chẳng được mấy đồng đâu.”
“Hả?”
Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền liếc nhìn nhau, có chút khó tin.
Thời đại này rồi mà vẫn còn kiểu thổ tài chủ đó sao?
Mấy người bọn họ đi vào trong trang viên, Hoàng Lực Ngôn vừa đi vừa giới thiệu: “Vì ba tôi ăn nằm với quá nhiều phụ nữ rồi nên thân thể luôn yếu ớt. Gần đây lại mắc nhiều bệnh cùng lúc nên có vẻ sắp không trụ nổi rồi.”. Ngôn Tình Sắc
“Tuy ông ấy đa tình nhưng đối xử với con cái không tệ. Tôi không thích ông nhưng vẫn phải đền đáp công ơn sinh thành nuôi dưỡng.”
Giang Nghĩa gật đầu, anh cũng nhìn ra được Hoàng Lực Ngôn là một người hiếu thảo.
Không lâu sau, họ tới một căn nhà lớn, hơi giống kiến trúc thời trung cổ.
Bước vào trong là một đại sảnh cực lớn, ở đó có tầm 20-30 người. Xét về diện mạo thì họ ắt hẳn là con cái của ông Hoàng, cộng với những bác sĩ mà họ mời về.
Giang Nghĩa vừa vào thì mọi người liền nhìn anh bằng ánh mắt thù ghét.
“Lại thêm một đứa muốn giành tài sản à?”
“Haha, bình thường chẳng có lấy một người quan tâm lão già. Tới lúc lão già xảy ra chuyện thì từng người từng người đều tới hầu hạ chăm sóc lão, đúng là đồ đạo đức giả.”
“Không phải đều là vì tiền sao? Diễn cho ai xem chứ?”
Hoàng Lực Ngôn giải thích: “Ngài Giang, ngài đừng bận tâm. Ba ngã bệnh nên mọi người đều muốn cứu ông, có vậy thì mới giành được cảm tình của ông và tài sản thừa kế cũng nhiều hơn.”
Giang Nghĩa gật đầu, anh cũng nhìn ra.
Đứng trước đồng tiền, anh em ruột thịt thân thiết còn có thể trở mặt thành thù chứ đừng nói là những người anh em trên danh nghĩa này?
Đang đi sâu vào bên trong, một người cao lớn bước tới, chặn đường bọn người Giang Nghĩa.
Hoàng Lực Ngôn nhỏ giọng: “Đây là anh cả của bọn tôi-Hoàng Hoa Lộ.”
Hoàng Hoa Lộ tay vừa cầm điếu xì gà vừa liếc mắt nhìn Giang Nghĩa, sau đó lại nhìn Hoàng Lực Ngôn, hắn ta cười lạnh: “Ngôn, mày mang tới thứ rác rưởi gì đây?”
Hoàng Lực Ngôn vội giải thích: “đây là Ngài Giang, y thuật vô cùng cao siêu, em mời ngài ấy tới để chữa bệnh cho ba.”
“Đúng rồi, Ngài Giang còn giúp em mua được một cây nhân sâm nghìn năm nữa.”
Nói tới đây, anh ta mở hộp ra để lộ cây nhân sâm bên trong.
Hoàng Hoa Lộ cúi đầu nhìn rồi bật cười.
“Thứ rác rưởi gì đây, thế này mà cũng dám bảo là nhân sâm?”
“Ngôn, mày vẫn ngu như vậy, suốt ngày bị người khác lừa.”
Hắn ta quay đầu nhìn Giang Nghĩa: “Cầm lấy cái thứ rác rưởi này rồi cút đi, mày lừa được Ngôn nhưng không lừa được tao đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.