Chiến Thần Tu La

Chương 43: Ông lớn




Đại diện tương ứng mười công ty lớn lần lượt ngồi xuống, mặt mày ai nấy đều viết hai chữ “cao ngạo”, có thể nhìn ra trong lòng họ khinh thường gia tộc nhỏ hạng hai như nhà họ Đinh.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đinh Trung khẽ ho một tiếng, muốn mở miệng lại không biết phải nói từ đâu.
Vì từ ban đầu ông ta đã chưa từng nghĩ tới những ông lớn này sẽ tới, cho nên căn bản không chuẩn bị những điều muốn nói gì cả, lén nhìn Giang Nghĩa một cái, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Giang Nghĩa có đức năng gì mà có thể mời những người này tới?
Ngược lại là Đường Văn Chương chủ động hỏi: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, các vị hôm nay tại sao tới nhà họ Đinh chúng tôi?”
Phan Hiếu lãnh đạm nói: “Không phải nhà họ Đinh các người viết thư mời, mời chúng tôi đến sao? Thế nào, cậu làm chủ nhân ngược lại hỏi khách à?”
Đường Văn Chương nghe vậy, cười ha hả, dùng ánh mắt khinh thường nhìn sang Giang Nghĩa.
“Cũng chính là nói, mọi người đều nhắm vào Đinh Thu Huyền mà tới, mà không phải nhắm vào Giang Nghĩa? Ha hả, Giang Nghĩa, suy cho cùng cậu chỉ là dựa vào một người phụ nữ mới có thể hoàn thành mục tiêu, thật yếu đuối.”
Lời này là mắng Giang Nghĩa, nhưng các chủ tịch nghe vào tai lại vô cùng không thoải mái, có cảm giác chỉ chó mắng mèo.
Phan Hiếu lạnh lùng nhìn Đường Văn Chương: “Cậu là ai?”
Đường Văn Chương kiêu ngạo nói: “Tôi là phó chỉ huy Chiến khu phía đông.”
“Phó chỉ huy?” Phan Hiếu khinh thường nói: “Nguồn hậu cần của Chiến khu các cậu có phân nửa đều là công ty chúng tôi cung cấp, dù là lãnh đạo của các cậu đến cũng phải khách sáo với tôi, cậu ở trước mặt tôi ra vẻ gì chứ?”
Sắc mặt Đường Văn Chương thoáng chốc trở nên khó coi, ở trước mặt Phan Hiếu, anh ta quả thực không đáng nhắc tới.
Anh ta vốn chỉ là muốn trào phúng Giang Nghĩa vài câu, không nghĩ tới ngược lại đắc tội Phan Hiếu, vừa muốn giải thích, lại bị Phan Hiếu khinh thường.
Phan Hiếu lướt nhìn toàn trường, lạnh lùng nói: “Hội nghị hôm nay hẳn không cần nhiều người như vậy đi? Những người không liên quan khác đều ra ngoài đi.”
Người nhà họ Đinh nhìn nhau, ngoan ngoãn cúi đầu rời đi.
Cuối cùng, nhà họ Đinh chỉ còn lại mấy người Đinh Trung và Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa, Đường Văn Chương.
Phan Hiếu chỉ vào Đường Văn Chương: “Không nghe thấy lời tôi sao?”
Sắc mặt Đường Văn Chương càng thêm khó coi, ở nhà họ Đinh ai cũng tâng bốc anh ta, trước nay chưa từng chịu đối xử như vậy, nhưng anh ta thật sự không dám tranh cãi với Phan Hiếu, đứng dậy đi ra ngoài.
Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu vừa nhìn thấy Đường Văn Chương cũng bị đuổi ra, thế là vội đứng dậy rời đi.
Lúc lướt qua cạnh Giang Nghĩa, trong lòng Đường Văn Chương không vui, xả hết tức giận lên người anh, mắng: “Không nghe thấy lời của chủ tịch Phan sao? Còn không cút ra ngoài cho tôi!”
Giang Nghĩa cười lạnh: “Tôi vừa rồi hình như chỉ nghe thấy chủ tịch Phan kêu anh cút đi thôi?”
Đường Văn Chương cắn răng kẽo kẹt, tức giận muốn xông lên cho anh một đấm.
Đinh Trung thấy anh ta vô cùng tức giận, vội nói giúp anh ta đôi câu: “Giang Nghĩa, cậu mau ra ngoài, nơi này chỉ cần tôi và Thu Huyền ở lại là được rồi.”
“Ồ.” Giang Nghĩa đứng dậy, đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng quay đầu nói với Phan Hiếu: “Vậy chủ tịch Phan, chuyện đất phía nam thành phố tôi thấy qua mấy ngày nữa lại bàn đi.”
Hử?
Phan Hiếu thoáng sửng sốt, nhìn Giang Nghĩa thêm mấy lần.
Có thể biết chuyện này cũng không có mấy ai, hơn nữa Phan Hiếu hôm nay tới đây mục đích chủ yếu chính là vì chuyện khu đất.
Ông ta nhận thức ra được rằng Giang Nghĩa tuyệt đối không phải người tầm thường, vội mở miệng nói: “Người anh em này cơ trí thông minh, trầm ổn đáng tin, ở lại cùng họp đi.”
Phụt...
Đường Văn Chương xém chút ói máu, Giang Nghĩa chỉ nói một câu khiến người khác nghe không hiểu, sao đã cơ trí thông minh, trầm ổn đáng tin rồi? Có thể có lý chút được không?
Giang Nghĩa được tiện nghi còn khoe mẽ, cố ý hỏi Đinh Trung: “Vậy ông, cháu rốt cuộc nên ra ngoài hay nên ở lại?”
Câu này đúng là khiến Đinh Trung tức đến ói máu.
Phan Hiếu cũng kêu anh ở lại rồi, Đinh Trung còn có thể nói gì? Giang Nghĩa là cố ý khiến ông ta khó xử.
Đinh Trung cắn răng nói: “Văn Chương, các cháu ra ngoài trước, Giang Nghĩa, cậu ở lại.”
Giang Nghĩa nhún vai, lại nói với Đường Văn Chương: “Anh cũng nghe thấy rồi, không phải tôi không muốn ra ngoài, thực sự là hết cách. Anh rể, mấy người bọn anh ra ngoài hóng gió trước, đợi lát nữa tôi họp xong sẽ ra ngoài với các anh.”
Con ngươi Đường Văn Chương đỏ bừng, hung hăng giậm chân, quay đầu rời đi.
Ra khỏi phòng hội nghị, Đường Văn Chương điên cuồng hét vào phía dưới cầu thang, sau đó điên cuồng đập vào tay vịn cầu thang.
“Giang Nghĩa, tên khốn, sớm muộn gì cũng có ngày ông đây đập chết mày!”
“Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”
Đinh Phong Thành vội bước tới khuyên: “Anh rể, anh bớt giận, Giang Nghĩa cũng chỉ đắc ý chốc lát được thôi. Tin em, không quá 10 phút, anh ta sẽ xong đời!”
Đường Văn Chương cau mày: “Tại sao?”
Đinh Phong Thành nói: “Đơn giản thôi, anh rể suy nghĩ cẩn thận xem, ông lớn mười công ty này tại sao tới? Họ căn bản không phải do Giang Nghĩa mời tới, chỉ là nhận được thư mời của Đinh Thu Huyền, miễn cưỡng cho nhà họ Đinh chúng ta mặt mũi mới tới. Từ thái độ cao ngạo đó của họ là có thể nhìn ra, căn bản không xem hội nghị lần này ra gì, càng không xem nhà họ Đinh chúng ta ra gì.”
Đường Văn Chương sững sờ: “Người ta không xem cậu ra gì cậu còn vui mừng?”
“Không phải...” Đinh Phong Thành gãi đầu, nói: “Ý em là đám người này đơn thuần chính là đến chỗ chúng ta ra oai, căn bản không định đầu tư. Cũng chính là nói, hội nghị đầu tư lần này nhất định không lấy được đồng nào, người ta tới chỉ là quy trình thôi. Đợi hội nghị kết thúc, không có đồng nào, chúng ta không phải cũng vẫn có lý do đuổi Giang Nghĩa cút khỏi nhà họ Đinh sao? Đến lúc đó, không còn thân phận con rể nhà họ Đinh này, anh muốn giết chết anh ta thế nào thì làm thế ấy!”
Đường Văn Chương vội gật đầu, lời này vừa lòng anh ta.
...
Trong phòng hội nghị, Đinh Trung tạm thời biên soạn vài lời, miễn cưỡng xua đi cục diện ngượng ngùng.
Chủ tịch tập đoàn Trường Khuynh – Ôn Nguyên Hà cắt ngang nói: “Không cần nói mấy thứ linh tinh đó, trực tiếp nói trọng điểm, thời gian của chúng tôi đều rất quý báu, không hơi đâu dây dưa với ông.”
“Ai, được.” Đinh Trung dứt khoát nói: “Mọi người cũng biết nhà họ Đinh chúng tôi lấy được hạng mục cải tạo của Cục xây dựng thành phố, chỉ là tiền vốn không đủ, cần các vị giúp đỡ mới có thể hoàn thành tiền vốn khởi động...”
Phan Hiếu cắt ngang: “Chuyện này chúng tôi đều rõ ràng, không cần phí lời, trực tiếp nói các ông thiếu bao nhiêu là được rồi.”
Trực tiếp như vậy?
Đinh Trung nuốt nước miếng, suy nghĩ hồi lâu, không biết nên nói con số thế nào mới thích hợp.
Nói ít thì sợ không đủ, nói nhiều thì sợ dọa cho mấy ông lớn này chạy mất.
“Trực tiếp nói, đừng đánh bàn tính với chúng tôi.”
Đinh Trung gật đầu, ngượng ngùng nói: “Công ty chúng tôi cần...chín trăm tỷ tiền vốn khởi động.”
Chín trăm tỷ, tuyệt đối không phải con số nhỏ.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Đinh Trung cho rằng mình nói nhiều, vội nói: “Thực ra con số này vẫn có thể thương lượng, nhà họ Đinh chúng tôi còn có thể...”
Phan Hiếu lạnh lùng nói: “Chín trăm tỷ? Nhà họ Đinh các ông ngay cả chút tiền này cũng không lấy ra được? Gia tộc nhỏ chính là gia tộc nhỏ.”
Ông ta phất tay: “Tiền vốn khởi động chín trăm tỷ, tôi bao hết, hội nghị có thể giải tán rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.