Chiến Thần Tu La

Chương 297: Làm không biết mệt




Nhưng Sở Lạc Đồng không ngốc, hiểu được trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, anh ta không bị sự vui sướng làm cho đầu óc mê muội, mà hỏi: “Nếu như hiệu quả không tốt thì sao?”
Vẻ mặt Giang Nghĩa trở nên lạnh lùng: “Vậy thì không cần phải nói gì nữa, từ nay về sau, cậu sẽ bị giải trí Ức Châu phong sát toàn diện, không còn cơ hội xuất hiện trước công chúng.”
“Cái gì?” Sở Lạc Đồng ngẩn người.
Năm nay anh ta mới ký hợp đồng năm năm với giải trí Ức Châu.
Nếu như bị phong sát, năm năm sau sẽ xong đời, quãng thời gian thanh xuân của anh ta đều bị bỏ lỡ, điều này sao có thể chứ?
6 tỷ cùng với phong sát năm năm, quả thật chính là khác biệt quá lớn.
Nhưng, điều kinh hãi nhất vẫn chưa dừng ở đó.
Giang Nghĩa lại cười một cách xấu xa nói: “Tôi đã suy nghĩ, nếu như chỉ để cậu làm người dẫn chương trình cuối cùng, vậy hiệu quả của đêm hội mừng năm mới tối nay có tốt hay không thực ra đều do Phương Tân Minh, không liên quan quá nhiều đến cậu.”
“Để tránh xảy ra loại chuyện như thế này, và để có thể nhìn ra năng lực của cậu lớn hay nhỏ một cách càng trực quan, tôi quyết định….”
“Gạt bỏ Phương Tân Minh, nâng đỡ cậu…Sở Lạc Đồng.”
“Đêm nay, cậu là người dẫn chính!”
Nếu như không phải cơ thể Sở Lạc Đồng cường tráng, sợ là đã bị lời nói này của Giang Nghĩa dọa cho đến mức bại liệt mà ngã xuống đất, đùa gì vậy? Người dẫn chính?
Anh ta mới gia nhập vào cái ngành này chưa đến một năm!
“Khụ, khụ….”
“Giang tổng, có phải là chơi hơi lớn rồi?”
Trình Đan Đình ở bên cạnh cũng lấy tay che mặt, gia nhập vào cái ngành này nhiều năm như vậy, cô ta cũng chưa từng thấy Giang Nghĩa đùa như vậy.
Ngược lại, Giang Nghĩa vẫn rất bình tĩnh.
Anh thờ ơ nói: “Sở Lạc Đồng, tiềm năng của cậu rất lớn, chỉ là chưa bộc phát ra, lần này chính là một cơ hội. Tôi tin cậu chắc chắn không muốn cả đời này chỉ làm người dẫn phụ? Muốn leo lên cao hơn, phải giành giật nhiều hơn, cậu phải ép buộc bản thân mình làm tốt hơn!”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Yên tĩnh mười mấy giây.
Giang Nghĩa nói tiếp: “Đương nhiên, tôi không phải là một người thích ép buộc người khác. Có muốn nhận thử thách lần này không đều do cậu lựa chọn.”
“Sở Lạc Đồng, tôi cho cậu 120 giây để suy nghĩ.”
“Đón nhận thử thách hoặc cam chịu bình thường.”
“Cậu chỉ cần nói với tôi là “được” hoặc “không” là được rồi.”
“Bây giờ, bắt đầu đếm ngược.”
Giang Nghĩa đưa tay ra ấn nút đếm ngược 120 giây, kim giây chuyển động tích tắc, tích tắc, mỗi lần kim nhảy một cái, trái tim của Sở Lạc Đồng sẽ run rẩy một cái.
Đón nhận thử thách, có thể lập tức bay lên trời, cũng có thể ngã xuống đất.
Cam chịu bình thường, ít nhất có thể đảm bảo bây giờ là an toàn, nhưng cơ hội nổi tiếng tốt như vậy, nếu như bỏ lỡ sau này còn có thể có sao?
Tục ngữ nói rất đúng, bỏ qua cái thôn này, sẽ không có nhà trọ như vậy.
Cuộc đời, không thể lúc nào cũng làm theo kế hoạch.
Trán Sở Lạc Đồng không ngừng chảy mồ hôi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt.
Ba,
Hai,
Một. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Hết giờ.”
“Kết quả của cậu là?”
Sở Lạc Đồng nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu không khí tươi mới.
“Đáp án của tôi là….”
Anh ta đột nhiên mở mắt ra, vô cùng kiên định nói ra một chữ: “Được!!”
Anh ta, Sở Lạc Đồng, quyết định đón nhận thử thách!
“Rất tốt!”
Giang Nghĩa đập mạnh một cái xuống bàn, tách trà trên bàn rung rung đến mức muốn nhảy lên.
“Sở Lạc Đồng, bây giờ cậu có thể đi chuẩn bị rồi.”
“Người dẫn chính đêm nay chính là cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.