Cóc thở dài: "Haizz, rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt. Quên đi, nếu cô ta không muốn kiếm tiền thì tôi cũng không cho nữa. Giun, tối nay cho anh nếm trước, tôi ăn đồ thừa vậy. "
"He he, anh cũng có lúc nói ra tiếng người đó."
Giun túm tóc Lăng Dao lôi về phòng.
Lăng Dao đau đớn vật lộn trên mặt đất, khóc lóc.
"Buông tôi ra, anh buông tôi ra."
"Xin đừng làm điều này, tôi không thể."
Người phụ nữ càng lúc càng hét to, người đàn ông càng nghe càng hưng phấn, nội tiết tố trong cơ thể hoàn toàn tiết ra, dục vọng mãnh thú nguyên thủy chiếm giữ đại não.
Bầu trời đêm nay, không trăng không sao
Màn đen u tối.
Nhưng có một thứ ánh sáng khẽ vươn lên, đó là ánh sáng của đom đóm, tuy yếu ớt nhưng cũng đủ mang lại hy vọng cho những người trong bóng tối.
Cốc, cốc, cốc.
Một vài tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, phá vỡ bầu không khí của hiện tại.
Giun rất nhanh trí, ngay lập tức dùng cánh tay chặn miệng Lăng Dao, không cho cô kêu cứu.
Cóc ra giấu mắt với Mạc Thiếu Hồng.
Mạc Thiếu Hồng gật đầu, thu dọn quần áo, đi tới cửa, mở hé cánh cửa, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên ngoài.
"Mày là ai?"
"Giang Nghĩa."
"Chưa từng nghe, muốn gì?"
"Tôi đến đây để tìm Lăng Dao."
"Hôm nay Lăng Dao không về nhà, mày đi đi."
Giang Nghĩa sắc mặt hơi thay đổi: "Được, vậy tôi đi trước, khi cô ấy quay lại nói với cô ấy rằng tôi có chuyện cần tìm."
"Được, được rồi, hiểu rồi, đi đi."
Giang Nghĩa xoay người, tựa hồ chuẩn bị rời đi, Mạc Thiếu Hồng vươn tay đóng cửa lại.
Chính vào lúc này!
Giang Nghĩa đột ngột quay người lại, vươn một cú đá vòng lại một cách hung ác, đá cánh cửa và cả người vào phòng!
Mạc Thiếu Hồng nằm trên mặt đất gào thét, cửa đè lên người gã ta.
Giang Nghĩa giẫm lên cửa, giẫm qua người Mạc Thiếu Hồng, đi vào trong phòng, nhìn thoáng qua liền thấy Cóc ngồi trên sô pha, Giun đang định cưỡng hiếp Lăng Dao.
Cóc cau mày: "Cậu nhóc, đường lên thiên đường cậu không đi, địa ngục không có cửa cậu cứ muốn vào. Vốn không liên quan gì cậu, sao cứ thích đưa lên cửa tìm cái chết, có cần thiết không?”
Trong lúc nói, Cóc bật dậy, trên tay cầm một con dao găm đâm thẳng hướng vào tim Giang Nghĩa.
Cóc khét tiếng là xuống tay hiểm độc trong giới.
Đã không ra tay thì thôi, hễ ra tay là chỉ muốn mạng người, hơn nữa còn thường ra tay trong lúc cười nói, khiến người ta khó đề phòng.
Nhưng dù anh ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một kẻ lưu manh.
So với Chiến Thần Tu La rong ruổi trên chiến trường, chẳng khác nào khác biệt như mây sao với vũng bùn!
Giang Nghĩa không né tránh, ngay lúc dao găm sắp đâm vào trái tim anh, anh trực tiếp dùng tay cầm dao găm với tốc độ khó thấy bằng mắt thường!
Cóc có muốn tiến thêm một phân cũng đừng hòng.
Gã nghiến răng, bạt mạng đâm tiến tới, dùng luôn cả hai tay.
Nhưng Giang Nghĩa một tay nắm con dao găm, đứng tại chỗ, bất động.
Giun bên cạnh biết mình gặp phải tấm ván sắt nên không dám sơ suất, lập tức buông Lăng Dao ra, nhặt chiếc gậy bóng chày trên mặt đất hung hăng đập xuống đầu Giang Nghĩa.
Cùng lúc đó, Mạc Thiếu Hồng cũng đẩy cánh cửa lên, nhặt một thanh sắt trên mặt đất, tấn công từ phía sau.
Một kẻ tấn công từ bên hông;
Một kẻ từ phía sau;
Thêm vào Cóc trước mặt dốc hết sức dùng dao đâm, Giang Nghĩa không còn nơi nào để trốn thoát.
Lăng Dao ở bên sợ hãi hét lên: "Sếp Giang, cẩn thận!!!"