Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe vậy, không thể tưởng tượng
nổi trừng mắt nhìn Hàn Chiến, phát hiện trên mặt hắn có một tia đỏ sậm khả nghi
thì thiếu chút nữa bật cười,
“Ngươi sẽ không phải là đang ghen chứ?”
Đáp lời hắn là một bóng đen hướng tới trước mặt, Hoàng
Phủ Hạo Thiên cơ trí tránh được chén trà vọt qua thiếu chút nữa dính cứng trên
cửa, lắc mình trốn vào ngự thư phòng liên thông, ngồi trước bàn đọc sách đập
bàn cười to mãnh liệt.
Đám cung nữ thái giám canh giữ ngoài cửa không khỏi có
điểm tò mò, kiễng cao mũi chân nhìn nhìn hướng trong cửa. Những việc có thể
khiến cho hoàng thượng cao hứng không nhiều lắm, không biết gương mặt muôn đời
băng giá Chiến đại nhân nói cái chuyện cười gì mà có thể khiến cho long tâm
hoàng thượng vui mừng khôn xiết đến thế.
Một tiếng kim loại ma sát khẽ vang lên, Hàn Chiến đã
nắm trong tay thanh trường kiếm bảy thước nhắm thẳng vào Hoàng Phủ Hạo Thiên
đang cười đến muốn dính mặt vào bàn.
“Băng..... Băng sơn, băng sơn... Phốc ---- ha ha
ha.....” Hoàng Phủ Hạo Thiên miễn cưỡng phun ra hai chữ, ngẩng đầu nhìn
thấy gương mặt vạn năm băng giá hồng hồng của Hàn Chiến, không nhịn được lại
tuôn ra tiếng cười lớn hơn.
“Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?” Một giọng nam ôn
nhã, thanh nhuận vang lên, thuận theo bay tới mùi hương hoa lan nhàn nhạt,
Hoàng Phủ Phượng Thiên một thân quan phục tử sắc thêu ba vuốt Kim Long, chậm
rãi bước vào cửa. Thấy tình cảnh bên trong phòng khách, hắn trước tiên quét mắt
nhìn Hàn Chiến gương mặt đỏ hồng đang giương kiếm, nhíu mày buồn cười, rồi lại
hướng Hoàng Phủ Hạo Thiên đã nhanh chóng trượt xuống dưới gầm bàn cười lấy cười
để nói: “Chuyện gì có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ như thế?”
Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ giơ giơ tay chỉ về phía hắn,
tiếp tục cười vang rung trời, một chủt ý tứ muốn
dừng cũng không có.
Thấy sắc mặt Hàn Chiến càng ngày càng khó coi, tay cầm
kiếm đã nổi gân xanh, có dấu hiệu như sắp bộc phát. Vì nghĩ cho mạng nhỏ của
Hoàng Phủ Hạo Thiên, Hoàng Phủ Phượng Thiên liền bước lên trước, ngón tay sạch
sẽ nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Hàn Chiến, “Nếu làm dơ bẩn thư phòng Tuyết
Nhi, nàng sẽ mấy ngày không thèm để ý đến ngươi.”
Cũng không phải là tính mạng hoàng đế không đáng giá
bằng một cái thư phòng nho nhỏ mà là trong lòng Hàn Chiến, đem “giết Hoàng Phủ
Hạo Thiên cho hả giận” cùng “khiến cho Hàn Tuyết mấy ngày sẽ không để ý tới
hắn” ra so sánh, cán cân đã nghiêng về một bên, mặc dù sự thật đúng là đả
thương người, nhưng hiện thực vẫn luôn thảm khốc, sát khí trong mắt Hàn Chiến
tự tiên tán, hắn lạnh mặt quét mắt nhìn tay Hoàng Phủ Phượng Thiên, thấy hắn
thu tay mới thu hồi trường kiếm.
Trường kiếm bảy thước trong tay Hàn Chiến thoắt một
cái liền hoa lệ biến mất, nhìn bề ngoài thực không ra hắn có dấu hiệu nào như
vừa mang kiếm
“Thanh trường kiếm như vậy, ngươi thu chỗ nào rồi
nha?” Hoàng Phủ Phượng Thiên vây lấy Hàn Chiến, đi quanh một vòng, có chút
không tưởng tượng nổi.
Hàn Chiến ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí
cho hắn, lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên gương mặt vẫn còn đang tươi cười
một cái liền xoay người ra khỏi thư phòng, trở về đại sảnh.
“Uy, đừng không quan tâm người khác như vậy chứ, ngươi
đem kiếm giấu chỗ nào rồi a? Dạy cho ta chút đi.” Thử nghĩ, thị vệ hoàng gia
nếu cũng học được chiêu này, chỉ cần lúc kẻ địch không phòng bị liền “Ba” một
cái, rút kiếm ra, như vậy sao còn phải sợ không thể đấu thắng địch thủ?
“Ngươi đừng tự làm mình mất mặt nữa, ngươi xem, trừ
Tuyết Nhi ra, ai có thể cùng người nói chuyện nhiều nhiều một chút đây?” Hoàng
Phủ Hạo Thiên vừa cười cười, vừa thở hổn hển theo đuôi ra ngoài.
“Quản cho tối cái mặt của ngươi, còn cười nữa, ta
không ngại lại dời đến một chỗ khác rồi lột da mặt ngươi xuống đâu.” Hàn Chiến
hung tợn xem Hoàng Phủ Hạo Thiên bằng một mắt
Hoàng Phủ Phượng Thiên tiến tới bên cạnh Hàn Chiến,
mặc kệ hắn một thân lãnh khí, trực tiếp nhiệt tình nói nhảm: “Ngươi xem, ngươi
thu kiếm ở trên người như thế, nếu Tuyết Nhi không cẩn thận đụng phải rồi bị
thương là không tốt.” Binh pháp đã dạy, đánh địch chủ yếu là phải nhanh mới có
thể thành công đánh thắng. Cũng không tin mang cả Tuyết Nhi ra mà vẫn không bắt
hắn nói được lời nào.
Hàn Chiến mặc kệ chỉ coi một thân Hoàng Phủ Phượng
Thiên như không khí, chỉ chú tâm uống trà nguôi giận.
Hoàng Phủ Hạo Thiên cười híp mắt ngồi vào phía bên
kia, cũng bưng chén trà đã lạnh lên nhấp một ngụm, “Nói thật, ngươi đó, kiếm
nên cất kĩ một chút, vật này một đao chém đứt cả lông tơ, nếu thời điểm ngươi
cùng Tuyết Nhi mà cái đó lại đả thương Tuyết Nhi thì phải làm sao?” Thật ra,
hắn vốn cũng không muốn nói hàm súc như thế, bởi vì bất quá trước đó hắn đã
kích thích Hàn Chiến một lần rồi, để tránh Hàn Chiến bị chọc mà vượt quá sức
chịu đựng, không cẩn thận lấy mất cái mạng nhỏ của hắn, Hoàng Phủ Hạo Thiên vẫn
là nên biết điều sửa đổi từ ngữ của mình.