Chích Thủ Già Thiên

Chương 27: Tả khiêng hoàng, hữu kình thương




[DG: Bên trái cầm khiêng, bên phải cầm thương]

Được tú cầu chỉ càng rước phong ba

Lễ thu thú mở ra bao kỳ ngộ.

Vấn đề này theo tính cách, con người của Tần Phi mà nói chính là một lựa chọn khó khăn. Gia nhập Sát Sự Thính chính là mục tiêu của hắn. Nhưng hắn lại chưa muốn gia nhập trong tình cảnh này.

Theo tính toán ban đầu, vì chuyện bí mật của mình, Tần Phi muốn bằng vào năng lực phá án và sức mạnh thành danh ở tuần kiểm thự. Sau đó hắn sẽ xin gia nhập Hình Ngục Ty Sát Sự Thính. Kể từ đó, hắn sẽ bất hiện sơn bất lộ thủy [DG: âm thầm hoạt động tìm tòi manh mối]. Ở trong Sát Sự Thính, hắn thuận tiện tìm ra chân tướng năm xưa.

Kể từ khi nhận được tú cầu, liên tiếp những chuyện phát sinh trên người mình. Nhiều chuyện bí mật che giấu bấy lâu đột nhiên bại lộ. Hôm nay, cả Đông đô có mấy người không biết Tần Phi là ai? Nếu muốn từng bước từng bước gia nhập Sát Sự Thính như trước, thật sự là quá khó khăn. Nhưng nếu hắn cứ như vậy gia nhập cũng sẽ trở thành nhân vật được mọi người chú ý. Muốn làm việc riêng ư, khó khăn đấy!

Nghĩ tới đây, Tần Phi đã bắt đầu âm thầm hối hận, ngày đó nếu mình không phải là rảnh rỗi đến nhức cả trứng[DG: bậy quá nhưng chưa tìm được cụm từ đồng nghĩa], chạy đến xem Đường Đại Nhi ném tú cầu gì đó?

"Vì sao bảo ta gia nhập Sát Sự Thính, cũng không còn hoài nghi với những bí ẩn trên người ta nữa sao?" Tần Phi hỏi ngược lại.

Con ngươi Dịch Tiểu Uyển tròn căng tối như mực - trả lời nửa úp nửa mở: "Chỉ cần ngươi gia nhập Sát Sự Thính, tự nhiên sẽ hiểu. Tóm lại, Sát Sự Thính thành lập mấy trăm năm không phải là không có phản đồ. Nhưng, mỗi tên phản đồ, cuối cùng đều chết trong tay Sát Sự Thính. Cho dù hắn là cao thủ cấp Tông Sư, cũng khó trốn số mệnh!"

"Để ta cân nhắc suy nghĩ!" Tần Phi trầm ngâm nói.

"Được rồi, mấy ngày nữa, hi vọng ngươi có thể cho ta câu trả lời thuyết phục." Dịch Tiểu Uyển giảm thanh âm thấp xuống: "Ngươi biết nhà nào mấy ngày nay làm việc thiện sao?"

Tần Phi ngạc nhiên nói: "Cái này thật không biết!"

"Nhanh thôi. Rồi ngươi sẽ biết." Dịch Tiểu Uyển lấy từ trong ngực ra một phong công văn, ném cho Tần Phi: "Đây là công việc của tuần kiểm thự. Ba ngày sau là ngày bắt đầu thu thú[DG: cuộc đi săn vào mua thu] hàng năm. Hoàng thân quốc thích, quan lớn quý tộc, danh môn đệ tử sẽ tề tụ ở Lộc Minh Sơn bên ngoài thành Đông đô. Mỗi năm tới kỳ thu thú, bệ hạ sẽ tuyên bố vài chuyện. Cho nên, công tác bảo an phải làm cực kỳ nghiêm mật . Chịu trách nhiệm bảo vệ bên ngoài chính là Ngự Lâm quân, tổng số gần ba vạn người. Tất cả đem địa điểm đi săn phong bế!"

"Bảo vệ bên trong do Sát Sự Thính cùng tuần kiểm thự chịu trách nhiệm." Dịch Tiểu Uyển cười cười trêu tức: "Dĩ nhiên, đám người tuần kiểm thự chẳng qua chỉ là đóng góp người cho đông thôi. Nhân vật trọng yếu cũng đều do tinh anh của Chấp Hành Ty cùng Giáo Tập Ti của Sát Sự Thính chịu trách nhiệm bảo vệ. Tuần kiểm thự chỉ cần coi chừng đám con cháu thế gia không bị dã thú quấy rầy là được. Lần này, ngươi phải đi."

Tần Phi lười biếng nói: "Có thể không đi được không?"

"Dĩ nhiên không được." Dịch Tiểu Uyển đứng dậy, thản nhiên nói: "Mấy ngày sắp tới ngươi chuẩn bị một chút. Ba ngày sau theo đội tuần kiểm thự đi Lộc Minh Sơn. Đúng rồi, gần đây Sơ Vân sống cùng ta rất thoải mái, nàng nhờ ta gửi lời thăm hỏi ngươi. Ngươi đúng là không có lương tâm, có rảnh rỗi cũng lại đi xem tiểu cô nương nhà người ta!"

"Thịch thịch thịch!" Tần Phi vội vàng hành động. Hắn nhảy từ trên giường xuống, đẩy Dịch Tiểu Uyển ra ngoài.

Nhoáng một cái thời gian ba ngày đã qua, Ngự Lâm quân đã sớm xuất động, đem Lộc Minh Sơn phong bế. Bên trong nếu là có chút dân chúng sinh sống, liền bị Ngự Lâm quân đưa ra khỏi núi. Không ai ở trước mặt Ngự Lâm quân như lang như hổ dám khóc lóc om sòm. Ngoại trừ việc ở ngoài phong bế núi, trách nhiệm của Ngự Lâm quân còn phải thả các loại gia súc, lùa các loại muông thú vào trong núi..

Nói một cách vui đùa là: ở thời điểm thu thú, từ quan lớn quý tộc tới môn phiệt đệ tử tổng số lên đến mấy ngàn người, nếu mỗi người chỉ bắn chết mấy con thú săn thì cả Lộc Minh sơn chỉ sợ đến một con chuột sống cũng không tìm ra con nào nữa rồi. Nếu Ngự Lâm quân không chuẩn bị thêm nhiều dã thú, làm sao có thể để cho những quan lớn, các quý tộc săn bắn thoải mái cho được?

Nhóm thứ hai tiến vào Lộc Minh Sơn, là những tinh anh Chấp Hành Ty cùng Giáo Tập Ti Sát Sự Thính. Bọn họ đều có thực lực cấp Tiên Thiên. Chúng vừa nhanh chóng vừa cẩn thận kiểm tra toàn bộ ngọn núi một lần, phàm chỗ nào có thể mai phục nhân thủ, hoặc là dễ dàng cho đánh lén, cũng bị Sát Sự Thính vững vàng khống chế trong tay.

Cho đến ngày thứ ba, một ngày lành, vầng mặt trời rực rỡ ở trên cao chiếu xuống. Đội ngũ lớn từ Đông đô xuất phát, phàm là quan viên ngũ phẩm trở lên được mang theo đệ tử tham gia thu thú.

Không có ai không muốn đi thu thú. Đây chính là một cơ hội để hạ cấp nối quan hệ với thượng cấp, hoặc để cho con gái của mình tìm được nơi chốn tốt mà gả, hoặc giả là cơ hội điên cuồng nịnh bợ, vuốt mông ngựa cấp trên.

Nếu nữ nhi của một vị quan ngũ phẩm lại được nhi tử của một vị quan lớn nhìn trúng... Cho dù hắn không phải là trưởng tử, cũng là một mối hôn sự tốt, đối với con đường làm quan về sau có trợ giúp rất lớn.

Mỗi năm một lần thu thú, chính do vậy mà náo nhiệt. Dân chúng Đông đô hưng phấn cắn hạt dưa, ăn quà vặt, nhìn những vị quan đại thần bình thường khó thấy đang theo đội ngũ xuất thành. Sau đó, đám đông cao hứng phấn chấn thảo luận, Trương Thượng Thư cái trán rất rộng, vừa nhìn thấy có bộ dáng làm quan, Lý Thị Lang lỗ tai rất lớn, đây là phúc tướng... Nếu là thấy quan lại mà mình không ưa, không thể thiếu một số ngôn ngữ ác độc, nguyền rủa bọn họ ở Lộc Minh Sơn không bị mũi tên bắn chết cũng bị dã thú cắn chết...

Tần Phi đi theo đội ngũ tuần kiểm thự hướng Lộc Minh Sơn tiến vào. Đám tuần kiểm biết mình cũng chỉ là đi bảo vệ những đám quan gia đệ tử. Áp lực trên thân giảm đi rất nhiều, trên đường vừa nói vừa cười, coi thu thú là một dịp tốt đi du ngoạn mà thôi. Thật ra đám Tuần kiểm cũng có chút mong đợi, vạn nhất hầu hạ quan lớn đệ tử vui vẻ, tiền đồ của mình sẽ thuận lợi hơn.

Xuất phát từ Đông đô, ước chừng đi ba mươi dặm chính là Lộc Minh Sơn. Buổi sáng lên đường, mặt trời chưa xuống núi đã đến nơi! Đám tuần kiểm bận rộn xây dựng cơ sở tạm thời. Tần Phi tay chân lanh lẹ, mấy lần nâng lên đặt xuống đã dựng được một cái trướng bồng[DG: lều trại]. Hắn ngồi bên trong lẳng lặng xuất thần cho đến khi mặt trời lặn hẳn.

Đột nhiên, một đoàn người ngựa ở xa xa đi qua trước mặt hắn, trong đó có một người ngồi tên con tiểu mã trắng như tuyết, phảng phất chính là thiếu nữ phát cháo miễn phí ngày đó ở ngã ba phía Nam thành.

Tần Phi vội vàng xoay người lại kêu: "Chủ sự Lại Thăng, ngươi đến xem một chút, bọn họ người nhà nào thế?"

Đợi đến khi Lại Thăng mồ hôi đầm đìa chạy tới đoàn người ngựa đã đi xa mất rồi. Lại Thăng tay giơ lên trán che nắng, ngắm nhìn phương xa, lẩm bẩm nói: "Nhà ai nhỉ? Ta cũng không biết a..."

Thế giới này thật là kỳ quái. Có người, ngươi muốn gặp nàng, nhưng thường chỉ gặp thoáng qua. Có người, ngươi rõ ràng không muốn gặp hắn, nhưng luôn phải gặp.

Lại một đội nhân mã đi qua nơi trú quân của đám tuần kiểm. Đội nhân mã này phần lớn mặc nhuyễn giáp, thoạt nhìn hết sức uy vũ, chạy băng băng, ẩn hiện khí thế kiên cường.

Trung tâm là một gã nam tử, sắc mặt tái nhợt, quần áo hoa lệ, hắn nhìn quanh thì thấy Tần Phi, sắc mặt nhất thời khó coi. Tần Phi không chút yếu thế, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lại Thăng là một người biết chuyện, vừa nhìn điệu bộ này, nhìn lại cờ hiệu đội nhân mã. Hắn lập tức cúi đầu, âm thầm kêu khổ nói: "Phi anh em, ngươi muốn gây sự với thế tử của Yến Vương, cũng không nên kéo theo chúng ta xuống nước. Thế tử có thể không giết được ngươi, nhưng chỉ một đầu ngón tay của hắn là có thể giết chết chúng ta!"

"Yên tâm đi!" Tần Phi trầm giọng nói: "Nơi này là tràng săn thú. Quan lớn như mây, ngay cả bệ hạ cũng đích thân tới. Sở Dương cho dù muốn ương ngạnh, cũng không dám quá mức càn rỡ. Chỉ cần hắn không tìm tới tận cửa, ta cũng chả muốn dẫm vào người hắn!"

Mới nghe qua, đây là khẩu khí gì vậy? Mặt Lại Thăng tái mét. Hẳn hắn người đông thế mạnh mới dám nói với thế tử của Yến Vương những lời như vậy. Đừng nói, người ta thật là có thực lực, ở Phố chợ đánh cho Sở Dương kêu cha gọi mẹ, thiếu chút nữa mất mạng. Chính là trước mắt vị này tiểu gia hàng thật giá thật sỉ nhục tới thế này.

Sở Dương giục ngựa mà qua, trong lòng uất khí càng tăng, hắn chậm rãi kéo cương ngựa, quay sang nói với người bên cạnh: "Oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới Tần Phi cũng ở chỗ này. Thu thú lần này, rầm rộ hơn hẳn, người tới cũng thần kỳ hơn. Nếu là một tên tuần kiểm có gì bất trắc, ắt hẳn cũng không ai thấy kỳ quái!"

Người nọ nghe được cười lớn: "Chỉ là một tên tuần kiểm, cho dù nhận được tú cầu Đường gia, vẫn chỉ là thân phận hạ nhân. Giết hắn, tựa như giết con chó mà thôi!"

"Ừ, sau khi thu thú chấm dứt, ta không muốn nghe thấy tin tức người này còn sống. Cơ Hưng, ngươi đang ở trong đại quân Bắc Cương, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, tu vi cực cao, trong quân cũng khó gặp. Chuyện này, giao cho ngươi làm. Lúc trước, phụ vương cũng từng nói qua, Cơ Hưng bất kể tu vi hay là binh pháp, ở Bắc Cương cũng đều là người nổi bật. Phụ vương có lòng muốn chọn ngươi, chuyện này làm thỏa đáng, ta sẽ xin phụ vương tiến cử ngươi thành tướng quân!" Sở Dương thản nhiên nói.

Cơ Hưng mừng rỡ. Năm này hắn ba mươi mốt tuổi, là một trong những cao thủ cấp tiên thiên ở Bắc Cương. Ở trong quân đảm nhiệm chức vụ phó tướng, mặc dù hắn nhiều lần lập chiến công, nhưng lại không có người tiến cử, việc thăng quan tiến chức vẫn rất chậm, nếu không bây giờ cũng không phải chỉ là phó tướng quân. Hắn được coi là loại người bất đắc chí. Lần này đi theo thế tử từ Bắc Cương trở về Đông Đô tham gia thu thú, hắn cũng đã nghĩ đến là phụ tử Yến vương muốn cho mình cơ hội. Hôm nay nghe ám hiệu của Sở Dương, chức tướng quân kia coi như nắm chắc, nhất thời tâm hoa nộ phóng [DG: mở cờ trong bụng].

Những chuyện về Tần Phi, hắn có nghe nói. Mặc dù thiên tài, nhưng lại bị giới hạn trong tuổi, hôm nay cũng chỉ là cửu phẩm đỉnh phong mà thôi. Lấy tu vi tiên thiên của mình, muốn giết chết Tần Phi, quả thực dễ dàng.

"Ngươi phải cẩn thận mà làm, tên Tần Phi này rất cổ quái." Sở Dương dặn dò: "Hơn nữa, hắn dù sao cũng nhận được tú cầu, rất nhiều người đang dõi theo hắn. Nếu như động thủ, phải gọn gàng. Nhân thủ đến tham gia kỳ thu thú này, tùy ngươi điều động, trọng yếu nhất chính là không nên lưu lại nhược điểm."

Đám quân sĩ nơi này đều là tâm phúc của Sở Dương ở Bắc Cương quân, dù ở trước mặt bọn họ công khai đàm luận muốn giết chết một tên tuần kiểm cũng không ai ngu dại đi tiết lộ phong thanh. Trong đám quân sĩ này Cơ Hưng dù là chức quan hay tu vi cũng là cao nhất. Hôm nay, thế tử đưa cả quyền điều động chỉ huy cho mình, nếu không tóm được một Tần Phi, sau này làm gì còn mặt mũi gặp người?

"Thế tử xin yên tâm, mạt tướng nhất định tìm một sách lược vẹn toàn, tuyệt không để lại dấu vết nào." Cơ Hưng nhìn đám tuần kiểm một cái, hừ lạnh một tiếng, ở trong mắt của hắn, Tần Phi đã là người chết!

Sở Dương nhàn nhạt liếc mắt một cái, tâm tư đã hướng về Đường Đại Nhi. Thu thú lần này nhất định sẽ gặp được Đường Đại Nhi. Nhân dịp này có lẽ bệ hạ sẽ tuyên bố hôn sự của Đại Nhi cùng Tần Phi. Đối với sự kiêu ngạo của Sở Dương mà nói, đây chính là chuyện tuyệt đối không thể tiếp nhận.

"Hỏi xem Đường phủ đóng tại đâu, ta muốn mời Đường Hiên công tử tới chơi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.