Chí Tôn

Chương 501: Thực lực của Thạch Gia Minh





- Sở Vân, huynh không cần nhiều lời. Mấy năm nay cũng không phải chỉ một mình huynh tiến bộ. Thạch Giới này là người thế nào chẳng lẽ ta không rõ sao?
Thạch Gia Minh khoát tay, ngăn không cho Sở Vân nói gì thêm.

- Chiến đi, Ngũ Hành trận!
Quay đầu lại, Thạch Gia Minh vỗ nhẹ tiên nang, nhất thời năm đạo huyền quang, tạo thành đại trận.

- Thập phương trận.
Thạch Giới quát một tiếng, đồng thời có mười đạo Hoa Quang lao ra.
Hai bên phi thẳng lên va chạm trong không trung rồi lập tức biến mất. Hai người đã tiến vào trong không gian trận pháp, tiến hành quyết đấu.

- Hừ! Chỉ là Ngũ hành chiến trận, sao có thể ngăn cản được Thập Phương trận? Tên Thạch Gia Minh chết chắc rồi.
Quỷ Lệ bỗng nhiên mở miệng nói.

- Không sai, chiến trận yêu thú đương nhiên tạo thành bởi càng nhiều yêu thú, uy lực càng lớn. Ta đã giao thủ với Thạch Giới. Thập Phương trận của hắn chính là một trong những ưu thế của hắn. Ngay cả Thất tinh trận của ta cũng không bằng nó.
Lãnh Mạc Danh nói.
Chiến trận yêu thú vốn được ghi chép trong di thư của Tinh Thánh. Gồm Nhất Nguyên trận, Lưỡng Nghi trận, Tam Tài trận, Tứ Tướng trận, Ngũ Hành trận, Thất Tinh trận, Bát Quái trận, Cửu Cung trận, Thập Phương trận. Lần lượt do mười vị Cường giả Vương Cấp, quan sát di thư của Tinh Thánh sáng tạo ra.
Trong đó Ngũ Hành trận, là do Đôn Hoàng vương ngộ ra, lưu truyền tại Đôn Hoàng quốc. Thất Tinh trận, là do Giang Việt Vương ngộ ra lưu truyền trong Giang Hán
quốc cũng được phát triển thêm. Ám các có Thất Tinh Tuyệt Sát trận, chính là được tạo thành từ Thất Tinh trận.
Mười chiến trận này, ngoại trừ Bát Quái trận ra, đều lưu truyền rộng rãi tại các đại quốc đảo ở Tinh Châu.
Lãnh Mạc Danh nói là nhận thức bình thường ở Tinh Châu. Hiện nay Thập Phương trận đối phó Ngũ Hành trận, trong Ngũ Hành trận xuất hiện năm Linh Yêu đỉnh phong, Tiên Thiên đã chiếm ưu thế rất lớn.

- Thạch Gia Minh là ai? Ta căn bản chưa từng nghe nói qua. Không ngờ dám chủ động khiêu chiến Thạch Giới, trái lại có dũng khí đối mặt cái chết.

- Hay hắn có đòn sát thủ gì cũng không chừng. Chỉ là tới tình cảnh này rồi, trong lúc ngự yêu sư tranh đấu, giống như hai quân quân đối chọi. Uy lực chiến trận cường đại, chính là dựa vào đội hình ra trận. Một khi Ngũ hành chiến trận không địch lại Thập Phương trận, chính là toàn quân sụp đổ. Ưu thế này thật sự là quá lớn.

- Ta hiểu Thạch Giới, nửa giờ sau, chắc chắn hắn sẽ thắng, xuất hiện trước mặt chúng ta, trong tay cầm thủ cấp của tiểu tử kia.

- Tiểu Bá Vương, hiện tại ngươi giao thu hoạch ra đây còn kịp. Hà tất phải để bằng hữu của ngươi toi mạng vì ngươi?

Đám người Tể tướng Thiết Sơn tràn ngập lòng tin với Thạch Giới, hoặc là than nhẹ cười nhạt, hoặc là ngẩng đầu đứng ngạo nghễ. Ngươi một lời ta một câu, ý định làm tan rã niềm tin của đám người Sở Vân.

- Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!
Bạch Toa Toa cười một tiếng, nhìn mọi người. Trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
- Trên thế giới này luôn luôn có một đám người kiến thức nông cạn, đến khi kết quả xuất hiện quả thực một trời một vực. Thạch Gia Minh là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng được Đôn Hoàng vương thất chúng ta. Thiên tư của hắn thế nào, những người tầm thường như các ngươi sao có thể tưởng tượng được?

- Ha hả, vịt chết còn mạnh miệng.

- Sự thực thắng hùng biện, chờ sau khi thấy kết quả, xem ngươi nói như thế nào!

- Tầm thường? Hắc hắc, còn chưa từng có người nào có thể nói Quỷ Lệ ta tầm thường. Tốt, mặc kệ kết quả ra sao, ngày hôm nay ta nhất định phải chém chết Thạch Gia Minh này. Cho ngươi thấy thế nào là lợi hại.
Bạch thống lĩnh nói, lập tức khiến đối phương cười nhạo.
Sở Vân bình tĩnh. Suy cho cùng, hắn vẫn nghĩ Thạch Gia Minh không đơn giản, là một người có bí mật. Huống hồ Tiếu Tiểu Hiền đã ẩn phía sau, có Thương Không Hạc trong tay, chiến trận không gian này cũng không chống được hắn. Đây coi như một phần thủ đoạn bảo hiểm.

- Hà tất phải giãy dụa làm gì? Chờ đợi thế này, quả thực là lãng phí thời gian. Sở Vân ngươi đứng ra đánh một trận với ta.
Lãnh Mạc Danh ngạo khí tận trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Vân.
- Ngươi học trộm đạo pháp thần thông của Yến Vương Kiếm phủ chúng ta, ta đã sớm muốn kết liễu ngươi. Mặc kệ chuyện lệnh bài thông hành gì, không thể nghi ngờ hôm nay ngươi nhất định phải chết.

Giọng điệu hắn vô cùng kiêu ngạo, vô cùng căm ghét Sở Vân. Yến Đông Lưu chính là người trong phủ Yến Vương kiếm, là sư đệ của hắn, lại chết ở trong tay Sở Vân.
Nhưng đúng lúc này, hai người Thạch Gia Minh và Thạch Giới, bỗng nhiên lại xuất hiện.

- Thập Phương trận cũng không hơn gì, Thạch Giới, ngươi chủ động trốn tránh không đánh. Ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi. Hiện tại người còn có gì để nói?
Thạch Gia Minh cười gằn ba tiếng. Những lời nàng nói khiến tất cả mọi người giật mình.
Điều này cũng khiến Sở Vân cảm thấy kinh ngạc. Với thực lực của Thạch Giới hẳn là tương đương Tiếu Tiểu Hiền. Lúc này mới chiến đấu chưa bao lâu, không ngờ cũng không địch lại Thạch Gia Minh?
Sắc mặt Thạch Giới tái xanh, chăm chú nhìn thẳng vào Thạch Gia Minh:
- Không ngờ ngươi nắm giữ một đàn Kim Ngọc Tiên Điệp, mười hai con Linh Điệp đỉnh phong, gần trăm con Đại Yêu. Còn có một pháp môn âm ngự tuyệt phẩm. Tốt, quả thật là sắc bén vô song, ta đã nhìn lầm rồi. Tóm lại, các hạ là ai? Thạch Gia Minh, là tên giả. Nói cho ta biết của tên thực của ngươi. Sỉ nhục bại trận hôm nay, tương lai ta xin trả đủ.
Thái độ của hắn hoàn toàn thay đổi. Thực lực của Thạch Gia Minh khiến hắn phải coi trọng.
Lời hắn vừa nói ra, mọi người liền xôn xao.

- Kim Ngọc Tiên Điệp, chính là yêu thú tộc đàn tuyệt phẩm của Đôn Hoàng quốc, vẫn bị vương thất nắm trong tay. Tiểu tử này là thân phận gì, lại có thể nắm giữ thứ đó trong tay?

- Thảo nào Thạch Giới sẽ thất bại. Kim Ngọc Tiên Điệp, có đạo pháp thiên phú Phỉ Thúy Mộng Cảnh, có thể kéo tất cả vào trong mộng. Đây là đạo pháp thuộc tính tâm, so với đạo pháp thời gian, không gian càng khó chống đỡ hơn.

- Linh Yêu đỉnh phong tạo thành Thập Phương trận, từng con từng con bị kéo vào trong mộng. Tất nhiên Thập Phương trận lộ ra sơ hở chồng chất, bị Ngũ Hành trận đánh tan là phải rồi.

- Có đàn Kim Ngọc Tiên Điệp, quả thực có thể loại trừ tất cả chiến trận! Thạch Giới rơi vào Ngũ hành chiến trận, có thể trốn thoát cũng xem như hắn có bản lĩnh.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Thạch Gia Minh đều trở nên thận trọng hơn. Thảo nào Bạch Toa Toa tự tin như vậy. Đây là một người tuyệt đối không kém so với bất kỳ thiên chi kiêu tử nào.
Tuy rằng không có tên trên đằng bảng, nhưng tất cả cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Đám người Tể tướng Thiết Sơn cũng tức giận nhìn về phía Thạch Gia Minh. Trong ánh mắt liên tục lóe sáng hiện ra vẻ hung ác. Đây là một uy hiếp rất lớn. Ngoại trừ Đôn Hoàng công chúa ra, không ngờ còn có một thành viên của Đôn Hoàng vương thất, có thiên phú xuất chúng như vậy.
Người này quả thực rất đáng sợ, phải tiêu diệt!

- Sao thế? Tể tướng Thiết Sơn, ngươi cũng muốn đánh sao? Ha ha a, ta sẽ phụng bồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Gia Minh mở miệng nói không chút úy kỵ. Tuy rằng hắn chỉ có Linh Yêu, nhưng một con Kim Ngọc Tiên Điệp đàn trong tay, khiến hắn cũng có vô cùng lo lắng, chờ một trận đánh với Chiến lực Kiếp yêu!

- Đúng là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Cũng tốt, chết ở trong tay của ta, coi như là vinh quanh của ngươi.
Tể tướng Thiết Sơn vuốt râu cười nhạt, sát ý nặng nề.

- Chư vị còn chờ gì nữa? Lẽ nào thực sự muốn buông tha cho bọn họ. Chờ những người này lớn lên trở lại đối phó chúng ta sao?
Thái thượng trưởng lão Thiên Sát bang cũng là lạnh lùng nói.

- Tuy rằng ta không mong muốn bóp chết thiên tài. Nhưng cũng chỉ có thể trách các ngươi quá không thức thời.
Thái thượng trưởng lão Hồi Mộng Các cũng đứng ra.
Đây là ba chiến lực Hào Hùng cấp lớn, sau khi thấy được thiên phú của Thạch Gia Minh, đều động sát tâm. Một Sở Vân lại thêm một Thạch Gia Minh, khiến bọn họ cảm nhận được uy hiếp rất lớn.
Có ba người này đi đầu, những người khác cũng rục rịch.
Khuôn mặt Sở Vân lạnh lùng cay nghiệt, hắn cho rằng có Tiếu Tiểu Hiền chuẩn bị ở phía sau, cũng không cần lo lắng tới những người này. Điều duy nhất mà hắn kiêng kỵ chính là bảo thạch mật môn trong tay Lãnh Mạc Danh, Quỷ Lệ và Thạch Giới.
Cuộc chiến này hết sức căng thẳng.
Bầu không khí nghiêm trọng tới cực điểm. Bỗng nhiên, trong mắt Tể tướng Thiết Sơn hiện tinh quang, hét lớn một tiếng:
- Nạp mạng đi... Ách!

Hắn đang muốn động thủ, nhưng thân hình đột nhiên bị kiềm hãm. Trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một đạo yêu khí lớn bàng bạc, xông tới tận trời, trong lòng mỗi người đều cảm nhận được nguy cơ kinh khủng sắc bén đang tới gần.
Rống…
Sau một khắc, một tiếng rống to như tiếng rống của rồng của sư tử, rồi đột nhiên một tiếng nổ vang lên.
Tiếng gầm vang vọng tất cả tám hướng, chấn động trời đất, vô số người đều chấn động mãnh liệt.
Đám người Sở Vân càng chấn động, trong mắt hiện lên vẻ hồi hộp.

- Mặc Kỳ Lân, nó thức dậy rồi sao?

Rống…. ngôn tình ngược
Mặc Kỳ Lân đang ngủ chợt tỉnh lại, phát ra tiếng rống lớn khiến người khác phải kinh sợ.
Trong nháy mắt, yêu khí cuồn cuộn xông tới tận trời, trời đất đều rung động. Toàn bộ Dạ Đế thành cũng đang rung lên.

- Yêu khí kinh khủng này khiến máu cũng như muốn đông lại! Kiếp Yêu, đây là cấp số Kiếp Yêu nghìn vạn năm!

- Không ngờ giữa Cổ Thành còn tồn tại như vậy?

- Mau chạy đi, mau chạy đi!

Trong lúc nhất thời, bọn người Tể tướng Thiết Sơn quá sợ hãi, cũng không tiếp tục muốn đánh nhau với đám người Sở Vân, thầm nghĩ mau chóng chạy khỏi nơi này.

- Nhất Kiếm tây khứ!
Lãnh Mạc Danh thôi động một kiếm pháp cấp số tuyệt phẩm, hóa thành một đạo kiếm hồng, cắt không gian rời đi.

- Bách Quỷ dạ hành!
Quỷ Lệ giống như ma quỷ, chỉ một lát đã không thấy hình bóng.
Thái thượng trưởng lão Thiên Sát phóng ra một cây chiến kỳ phát ra ánh sáng màu đỏ, cuồn cuộn cuốn lấy tinh nhuệ Thiên Sát bang. Thái thượng trưởng lão Hồi Mộng Các triệu ra một kiện Vân Quang Mạt, hóa thành một đám mây trắng, năm người Hồi Mộng Các đứng lên trên.
Tể tướng Thiết Sơn thì ngay cả thủ hạ của mình cũng từ bỏ lại. Hắn giẫm lên Súc Địa Thành Thốn Hài, bước một bước, thân hình liền biến mất, sau đó xuất hiện ở trăm mét phía trước. Một trong những đôi giày nổi tiếng của Tinh Châu, hiệu quả thật trác việt.
Mới rồi còn hùng hổ, muốn vây sát đám người Sở Vân, lúc này lại cùng thi triển thần thông chạy tán loạn, hận không thể mọc thêm một đôi cánh.
Căn bản bọn họ cũng không có khả năng chống đỡ được Kiếp Yêu cấp số nghìn vạn năm.
Sở Vân cũng điên cuồng thôi động Hồng Yêu không màu, bao lấy thân hình mọi người rồi biến mất, chạy vội về phía trước. Tiếu Tiểu Hiền dùng Ám Độ Toa, Bạch Toa Toa dùng Phi Vân Sa. Tất cả cũng toàn lực thôi động, hiệp trợ Hồng Yêu không màu, rút lui thật nhanh khỏi đó.
Ba Linh Yêu đỉnh phong, tư chất đều là thượng đẳng, tuyệt phẩm, lại sử dụng đạo cấp số pháp tuyệt phẩm, tốc độ nhanh đến cực hạn, rất nhanh đã khiến đám người Sở Vân vượt qua những người khác một đoạn.
Rống…
Đột nhiên, lại một tiếng rít gào, như tiếng sấm nổ vang. Tiếng gầm như sóng lớn chấn động không gian, vang vọng qua. Dĩ nhiên chạy thẳng về phía mấy người phía sau.
Ngay sau đó, Mặc Kỳ Lân to lớn như một ngọn núi, giống như Ma Thần Thượng cổ ở sâu trong Cửu U vực, từ phía sau cung điện mạnh nhảy ra.
Thân thể nó to lớn, đầu như đầu rồng, đuôi như đuôi trâu, bốn chân mạnh mẽ có lực, chân trên có móng vuốt sắc bén lợi hại, trên người có vảy màu đen sắc nhọn rực rỡ.
Lúc này, con mắt mở lớn như mắt sư tử tràn ngập vẻ phẫn nộ.

- Không ngờ đám kiến hôi ti tiện cũng dám vào Dạ Đế chi thành. Chỉ có cái chết mới có thể xóa hết nghiệp chướng của các ngươi!
Miệng nó vang lên tiếng nói của con người, yêu khí của Kiếp Yêu vạn năm dày đặc như núi, như biển, khiến trời đất như muốn tê liệt, làm mọi người vô cùng kinh sợ.
Nó dùng móng sắc nhọn chụp bốn cái.
Vù vù vù.
Hơn mười vị ngự yêu sư không có khả năng chống đỡ, đã bị nó chụp biến thành máu huyết lẫn lộn.
Nó há mồm rống lên, ra sức phun ra, một làn khói màu đen lạnh lẽo, bao trùm một đám người. Khi Sở Vân nhìn lại, tất cả đám người đó đã đông lạnh thành những khối băng màu đen. Sau đó băng tan ra, dần dần không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đây là đạo pháp thuộc tính Ám, mạnh mẽ khủng khiếp, có thể ăn mòn tất cả. Mặc Kỳ Lân lại được công nhận là nhân tài kiệt xuất trong những yêu thú thuộc tính Ám môn.
Đạo pháp công kích của nó kinh khủng tới cực điểm.

- Chạy mau, chạy mau!

- Á! Tốc độ của nó quá nhanh, đạo pháp công kích nhiều như vậy, nhất định không phải yêu thú hoang dại!

- Đây là Kiếp Yêu nghìn vạn năm, giết chúng ta như giết gà, giết chó. Chúng ta căn bản không chống đỡ được, làm sao bây giờ? Mọi người mau nghĩ cách đi!

- Nhất định là bọn Tiểu Bá Vương đã thấy nó. Đám nhóc đáng chết này, khó trách bọn chúng lại muốn trở về!

Mọi người cực đoan kinh hãi. Chiến lực của Mặc Kỳ Lân khiến bọn họ đều cảm thấy tuyệt vọng. Tể tướng Thiết Sơn càng ra sức vu oan giá họa, đổ tất cả tội lỗi lên đầu Sở Vân.

- Hả! Ngươi làm gì?
Đột nhiên một ngự yêu sư trong đó phát ra tiếng kêu to đầy kinh hoàng. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn người đã đánh lén hắn. Tốc độ của hắn giảm sút, nhanh chóng rơi lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.