Hôm nay đi trực nà, qua đêm ở bệnh viện luôn. Chị thì trực chính, còn nó đi theo học. Do là đi trực nên cả sáng chị ở nhà lo chuẩn bị đồ đạc cho nó còn con bé đi học đến tận trưa mới về.
- Chị ơi, em đi học về rồi nè. Chị ơi chị ơi chị ới. - cái tính nhí nha nhí nhảnh của con nhỏ nó thế.
- Làm gì mà mới đi học về đã kêu tui từ dưới nhà rồi hả?
Chị đang trên phòng mà còn nghe giọng nó í ới. Con bé giờ quấn chị còn hơn là chị họ của ẻm. Khánh Quỳnh đứng từ trên lầu nói vọng xuống, bé con nghe giọng liền chạy ào lên phòng, ôm chầm lấy nàng.
- Này đi tắm đi rồi ôm tui. Nay đi học sao rồi, hôm qua chị đánh còn đau lắm không? - chị vừa nói vừa nựng hai má của nó. Bé con của chị nay da mịn quá, êm êm làm sao.
Nó lắc lắc đầu, thật ra còn đau lúc ngồi thôi nhưng sợ chị lo nên không nói ra. Con bé nhón lên hôn má chị rồi chạy ùa vào tắm. Nhìn trong gương, mấy lằn roi hôm qua, nay tím lại trông đến tội. Có mấy lằn chị đánh mạnh quá nên vẫn còn cộm lên. Nó xoa xoa nhẹ chỗ đó, tắm nhanh để không chị lại đợi cơm nó thì tội.
Vừa kéo cửa, tay vừa xoa tóc. Nhìn vẻ mặt ngây thơ đó, chị chỉ muốn cắn nó một cái mà thôi. Hình như trên tay chị đang cầm chai gì đó, chẳng quan tâm nhiều, cô bé liền bay vào ôm chị.
- Chị... sấy tóc cho em đi, nay chị muốn ăn gì, em nấu cho chị nhé. - nó vừa nói, vừa mở tủ lấy máy sấy ra đưa chị.
- Um để chị sấy cho bé nhé, ngồi xoay lại nào. Sấy xong chị bôi thuốc cho bé.
Tiếng máy sấy cứ ồn ồn vang lên, nó ngồi ngoan ngoãn trong khi chị đang xoa xoa nhẹ đầu, vuốt từng lọn tóc lên cho mau khô. Ngay cả mùi hương trên tóc của nó, chị cũng thích nữa là.
Chị tắt máy, quay sang nựng nó cái nữa. Nó với chị nhìn nhau. Thật không hiểu tại sao chị cứ muốn bảo vệ con bé này, muốn làm mọi điều vì nó. Có thể do chị không có em, xa gia đình từ bé cũng nên. Nhưng tất cả đều chỉ là cảm giác, thật sự chị đã rất hạnh phúc khi nó ở bên. Từng cử chỉ chị cứ nhẹ nhàng, chiều chuộng nó. Con bé cũng hiểu chuyện, luôn quan tâm, không đòi hỏi vô lý.
- Nằm xuống chị xoa thuốc cho bé. - lại là những cái xoa đầu thân quen, có ngày chị xoa đầu nó gần cả chục lần. Cứ tưởng tóc nó mà không chắc, hẳn là rụng sạch tóc luôn rồi.
- Dạ... mà chị ơi... - cô nhóc này có cái tật hay ấp úng, mỗi lần vậy ngồi đợi nghe nó nói như chơi đoán ô chữ vậy.
- Sao, chị nghe? - chị vẫn đứng đó cầm chai thuốc đợi đứa nhỏ đang ngồi trên giường nhìn mình nãy giờ nói gì đó.
- Chị thoa nhẹ thôi nha, bé đau.
- Mới nãy tui hỏi còn đau không, ai đó lắc đầu mà ta?
Chị để tay ngay trán nó, giữ yên, là doạ con bé đây mà. Con nhỏ hí hí mắt ra nhìn làm chị bật cười.
- Thôi được rồi, nằm xuống đi, chị không chọc nữa. Không lẽ tui làm bác sĩ mà còn không tin tui hả?
- Hong phải vậy, tại em sợ đau mà.
Vừa nằm xuống, hai lớp quần đã được chị kéo xuống tận gối. Mặt nó đỏ lên còn hơn là mông hôm qua bị đòn. Tay chị cứ xoa đều đều, thật nhẹ. Đúng là tay bác sĩ, vừa êm vừa dịu dàng. Vậy mà đánh roi nào là thấu roi đó. Lúc đó chắc hong phải chị bác sĩ của em đâu đúng không chị?
- Xong rồi tình yêu của chị. Xuống ăn cơm nha. À nay chị đặt đồ ăn, tại tối mình cũng đi trực nên thôi nấu mắc công dư rồi tối không ai ăn.
- Dạ hihi.
Nó lẻo đẻo theo chị xuống bếp, đồ ăn chị dọn sẵn, chỉ việc ngồi vào ăn thôi. Cả hai ôm nhau ngủ đến tận chiều rồi chị chở nó đi làm. Lên cơ quan, chị đối khác với nó, nghiêm hơn, không xà nẹo như ở nhà. Ở bệnh viện, chị trở về hình mẫu là một người cô, kể cả là nó, nếu làm sai thì vẫn bị la như mọi người, thậm chí còn bị la nặng hơn.
Tối đấy trực êm xuôi, đến tận 10h, cả khoa ngủ rồi, chị với nó mới vào phòng riêng. Kể ra, nhờ chị nghiêm nên mấy chuyện đơn giản như tiêm thuốc, thăm bệnh nó đều làm được. Vào phòng thôi nhưng vẫn chưa ngủ, giờ trực đêm phải đến tận 12h khuya mới ngủ được. Chị bảo nó đọc bài rồi có gì không hiểu thì hỏi, thế mà được cớ cứ la con nhỏ hoài thôi.
- Học xong chưa? Đưa sách đây chị chỉ cho.
- Mà chị, cái này là sao, em không hiểu? Chỗ để ống nghe này này?
- Đặt ở đây này, sách ghi này, hiểu chưa bé?
- À à haha em hiểu rồi.
- Rồi làm thử động tác này chị xem.
- Cái này... humm....
Bốp... ây da... đau... - chị tiện tay đánh cho nó một cái vào bắp tay, đau điếng.
- Cái tay để vậy hả, hôm trước chị mới dạy sao?
- Dạ... để vầy? - không được khóc, không được, khóc một cái chị còn la dữ hơn cho mà biết.
- Ăn đòn! Cho em lần cuối, mở sách ra coi.
Chị xoay lại máy tính làm việc tiếp, nhìn qua gương, thấy con nhỏ đang lật lật sách, vừa giận lại vừa buồn cười.
Khánh Quỳnh mới lên chức Phó Khoa, cả khoa này, trừ Trưởng Khoa và chị nó, không ai dám nhờn với chị cả. Nhìn phong thái làm việc thôi cũng đủ thấy độ nghiêm túc.
Nó vội mở sách ra xem, à thì ra là vậy. Nhìn mặt chị lúc này, thật không ai dám đùa. Mặc bộ đồ phẫu thuật, khoác thêm cái áo blouse, tóc cột cao, đeo kính... éc... ngầu quá nhưng không phải lúc để tỏ tình yêu đương. Tập trung vào cô bé!
- Chị, vậy đúng chưa chị? - giọng nó run lên.
- Tưởng tối nay đi trực rồi còn phải cho ai kia ăn đòn. - chị đẩy trán nó rồi nhếch mép mà cười khẩy.
Đúng là thở phào.
Reng... reng... reng...
Bỗng có chuông báo động, chị vội chạy ra xem, có một phòng báo khẩn, 23h hơn rồi. Nó ngồi trong phòng lo cho chị. Đồng hồ cứ chạy liên tục, đã 2 tiếng trôi qua.
1h sáng rồi, chị vẫn chưa về, nó không ngủ được. Bỗng có tiếng đẩy cửa.
- Chị. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
- Chưa ngủ hả, chị có làm sao đâu? Người đó không sao, ổn rồi bé con!
Chị ôm nó vào lòng, mới nãy còn nghiêm ra mặt, vậy mà giờ như thành con người khác. Cởi chiếc áo blouse ra, bế đứa nhỏ lên giường, tắt đèn rồi ôm bé ngủ. Nó nằm xoay lưng, trong lòng chị thế này dù tối lạnh nhưng vẫn thấy ấm áp lắm. Trước khi ngủ, chị cũng không quên xoa thuốc cho mông nhỏ. Con bé cứ thế rút vào lòng chị.
Cả hai ngủ đến sáng, nó xuống sân đợi chị đi giao ban rồi cùng đi ăn. Chị đi xe hơi, nó cũng có bằng lái ô tô rồi nên thỉnh thoảng đổi qua lại cầm lái. Nay chị có vẻ mệt, đứa nhỏ xung phong chở chị về. Đến nhà rồi cũng không quên đặt vài thứ về nhà nấu, pha một chút nước ấm và tinh dầu vào bồn cho chị tắm.
- Chị hơi mệt, em ăn trước đi nhé, có ra ngoài nhớ đóng cửa cho chị nha. - chị kéo cửa nhà tắm rồi ngâm mình trong làn nước ấm.
- Dạ, em biết rồi.
Bình thường hai chị em ngủ chung nhưng nó cũng có phòng riêng, nó về phòng tắm rửa rồi xuống nấu ăn. Lo rửa rau, nêm nếm, loay hoay một lát cũng gần 45 phút rồi,
"Sao chị chưa xuống nhỉ?" - nó tự hỏi bản thân, không lẽ chị ngủ?
Đúng thiệt, nó vừa hí cửa phòng ra đã thấy chị đang ngủ say, chắc mệt lắm. Nhã Khanh từ từ đóng cửa lại cho chị ngủ. Nó về phòng học bài, lúc chị dậy, mở nắp nồi thấy đã nấu xong hết nhưng chẳng thấy người đâu, chị lên phòng nó gõ cửa.
- Khanh à, có trong đó hong? Ra ăn với chị đi.
- Dạ, đợi em tí.
Chị mở cửa phòng, thấy nó đang học bài thì mỉm cười. Sẵn dọn dẹp phụ con bé rồi xuống cùng ăn.
Khánh Quỳnh là thế đó, cũng không hẳn là chỉ biết nghiêm túc và công việc thôi. Tình trường đôi khi còn hơn người thường, tụ điểm nào cô cũng biết, chẳng qua là đang giấu diếm thôi. Nhưng một điểm này chắc hẳn là Khánh Quỳnh: làm việc gì thì tập trung, không đùa giỡn.
Hai người cứ vui đùa cả ngày, ngoài những lúc nổi cáu vì giảng hoài mà nó cứ làm sai thì được khi nào chị vui là chọc chị tới bến. Chưa từng trải qua cảm giác yêu một người đàn ông, nhưng nó cũng chẳng muốn chọn lại. Chị đủ dịu dàng, yêu thương nó, nhiêu đó đủ để yêu rồi.
Em và chị mãi bên nhau nhé?
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123