Chạy Trốn Bằng Cách Yêu Đương Trong Game Kinh Dị

Chương 10: Phó bản 1 - THỰC SỰ BỊ CHẾT CHÁY




Edit: Meii
Giữa đêm, tiếng mèo kêu gào làm Lục Tây tỉnh lại, cậu xoa hai mắt, sờ sang bên cạnh, quả nhiên chỗ nằm của Kinh Đường đã trống không tự bao giờ.
Tên nhóc con này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần như vậy, chẳng lẽ là quỷ thì không cần phải ngủ à?
Con mèo ở hành lang vẫn kêu không ngừng, Lục Tây xuống giường đi giày vào, cầm di động rồi mở cửa ra. Trước mắt cậu là con mèo đen tuyền đang ngồi xổm ở cửa, hai mắt xanh biếc lạnh lùng nhìn cậu, nhìn có vẻ rất không hài lòng với sự chậm chạp của cậu.
Thấy Lục Tây ra rồi, con mèo lập tức xoay người đi dọc hành lang, cái đuôi vung vẩy, dáng đi rất thảnh thơi ngả ngớn, y hết người nào đó.
Lục Tây bật cười một tiếng rồi đi theo sau nó, đúng là mèo nào chủ nấy mà.
Toàn bộ hành lang yên tĩnh tối đen như mực, như một mê cung không có điểm cuối, Lục Tây cảm thấy như sắp có một cánh tay trắng bệch nào đó vươn ra túm lấy cậu, rồi lôi cậu vào một căn phòng nào đó vậy. Thật ra lúc này đã là nửa đêm nửa hôm rồi, nếu theo như kịch bản của phim kinh dị thì lúc này không nên ra khỏi cửa rồi đi một mình mới đúng. Dù sao thì đây cũng là thời điểm thích hợp nhất để gặp ma mà.
Thế nhưng hiện tại Kinh Đường không có ở đây, mà con mèo đen này lại là manh mối mấu chốt mà nhiệm vụ đã nhắc đến. Chẳng may cậu vì sợ mà bỏ qua tình tiết cốt truyện quan trọng nào, thì lúc đấy hối cũng không kịp. Dù sao thì ở trong trò chơi này chết là chết, cậu làm gì có cơ hội thứ hai mà làm lại chứ.
Nhìn con mèo trước mặt chạy càng lúc càng nhanh, Lục Tây cũng tăng tốc lên: "Này bé mèo đen, mày muốn dẫn tao đi đâu thế?"
Mà con mèo cũng không có khả năng trả lời cậu được, nhưng dựa theo phương hướng thì có vẻ nó lại định dẫn cậu đến chỗ thang cuốn. Thế nhưng lần này con mèo lại không nhảy lên thang cuốn như lần trước mà lại đợi cậu ở chân thang, chờ đến khi Lục Tây đến nơi, cậu liền nghe thấy gác mái kẽo kẹt một tiếng. Cánh cửa đen xì kia lại tự mở ra...
Lục Tây nhìn khe cửa hở ra kia, theo chân mèo đen bước từng bước lên thang cuốn. Cậu vừa đi vừa nghĩ, đây là muốn cậu đi vào sao?
Nhưng khi cậu gần đến cánh cửa kia, trong hành lang bỗng vang lên tiếng gió thổi. Tiếng gió rít gào va chạm với bốn bức tường nghe có vẻ rất mạnh.
Nghe âm thanh ấy, trong lòng Lục Tây bỗng lộp bộp, tất cả các cửa sổ ở hành lang tầng hai đều đã bị đóng, vậy thì đêm hôm khuya khoắt, gió từ đâu tới?
Lòng cậu thấp thỏm, chân theo bản năng mà muốn lùi lại. Thế nhưng mèo đen lại cắn lấy ống quần cậu, nó dùng hết sức mình muốn lôi Lục Tây tiến về phía trước. Không những vậy, cổ họng nó còn phát ra tiếng gầm gừ, như thể muốn cảnh cáo cậu không được chạy vậy.
Sau đó, mèo đen dùng chân nó che lại mũi, làm ra một động tác rất quái dị. Phải mất một lúc Lục Tây mới nhận ra là mèo đen đang bảo cậu nín thở.
Con mèo này, đúng là thành tinh rồi.
Rốt cuộc thì tiếng gió kỳ lạ kia cũng thổi đến thang cuốn, Lục Tây đang dựa vào tay vịn bỗng ngửi thấy một mùi gay mũi truyền đến từ phía sau. Khi cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm bức tường đằng sau và hành lang, liền thấy hai bóng ma hẹp dài màu đen ở ngay chỗ ngoặt. Mà lúc này, trên màn hình điện thoại chỉ đúng 0 giờ.
Bóng ma kia rất kì lạ, nó không giống như những cái bóng khác đổ dài trên vách tường hay trên mặt đất, mà nó giống như một bóng người được tạo nên từ sương đen. Trên người nó mang theo khói đặc cuồn cuộn, cùng mùi gay mũi phiêu tán lên trên thang cuốn.
Lúc này Lục Tây đã đi đến giữa thang rồi, cậu thấy hai bóng ma kia có vẻ có ý định lên thang. Cậu xoay đầu nhìn cánh cửa đen tuyền kia, lại nhìn độ cao của mình so với mặt hành lang bên dưới mà không biết phải làm sao.
Với độ cao này, nếu ngã xuống thì cũng sẽ bị què mấy ngày mất.
Lục Tây muốn quay đầu hỏi ý kiến của mèo đen, lại phát hiện con mèo này đang ngồi xổm một bên, vô cùng lười biếng mà liếm móng rửa mặt.
Nhiệm vụ nói rằng mèo đen có thể trừ tà, có thể nhìn thấy những thứ con người không thấy được, nếu như nó thật sự có thể trừ tà tránh quỷ, lúc này lại không để ý đến bóng ma kia, điều đó có nghĩa là bóng ma kia không nguy hiểm sao?
Lục Tây che lại mũi và miệng, cậu hận không thể che luôn cả nhịp tim đang đập dồn dập của mình. Từ từ chậm rãi, hai bóng ma kia cũng bay đến trước mặt cậu.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lục Tây mới phát hiện hai bóng ma kia đang mặc đồ giống với quản gia và Kinh Thành, chỉ là quần áo đã bị đốt đến còn mấy miếng vải vụn nên khó mà phân biết được trong đêm tối như này.
Gương mặt của hai người cũng bị đốt cháy hết, chỉ còn hai hốc mắt đang không ngừng tỏa ra khói trắng dày đặc.
Nếu không phải trước ngực quản gia có một cây bút máy màu vàng bằng kim loại đang phát sáng trong bóng đêm, Lục Tây cũng không thể nhận ra đấy là bọn họ.
Xem ra phán đoán lúc trước của cậu không sai, Kinh Thành và quản gia chết do hỏa hoạn. Mùi hương gay mũi cùng hai bóng ma cháy đen này đã chứng minh rằng cậu đoán đúng.
Còn hầu gái treo cổ ở ban công kia, rõ ràng là chết do treo cổ. Nhưng hiện tại vẫn chưa biết được cô ta tự tử hay là bị giết.
Còn Kinh Đường, vừa nãy ở trong phòng cậu đã ngửi thử. Trên người hắn không có mùi khét, hay có thể nói rằng hắn không chết vì trận hỏa hoạn kia. Vậy hắn chết vì lí do gì?
Cuối cùng là con quỷ đã bị cậu đánh bay đầu trong rừng, nhìn vết thương của người đó thì có vẻ người đó chết do tai nạn xe, nhưng hình như đó không phải là người của biệt thự. Người đó có vẻ cũng không biết Kinh Đường, thế nhưng sao người đó lại đột nhiên tấn công cái xe kia?
Nhìn chung thì Kinh Đường vẫn là nơi có nhiều bí mật nhất, điểm đó chắc sẽ không sai. Từ tần suất xuất hiện của hắn cũng như hệ thống gọi hắn là đối tượng mục tiêu, cũng đủ để chứng minh hắn là nhân vật quan trọng trong phó bản này rồi. Bây giờ cậu chỉ cần tăng thêm 20 điểm thiện cảm nữa.
Đến lúc đó, cậu có thể có được sự trợ giúp của hắn.
Chỉ mong lúc này không xuất hiện biến cố gì.
Nhìn hai bóng đen lướt qua mình đến gần cánh cửa màu đen kia, Lục Tây chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng đúng vào lúc này, điện thoại trên tay cậu reo lên, giọng nữ cao vút vang lên ở hành lang yên tĩnh nghe chói tai vô cùng.
Giật mình, Lục Tây cuống quít tắt di động đi, nhìn màn hình điện thoại phủ một lớp hơi trắng, cậu mới nhận ra được một sự thật đáng sợ.
Cậu vừa bị dọa đến thở hắt ra...
Cậu vội vàng nín thở, quay đầu nhìn lên thang cuốn, liền thấy hai bóng đen kia đều dừng lại tại chỗ. Ngay sau đó, bóng đen cao hơn lay động một chút.
Trong lòng Lục Tây cầu nguyện đừng tới đây, đừng tới đây không ngừng. Coi như tôi xin cậu đấy Kinh Thành, đừng đến đây!
Thế nhưng chớp mắt một cái, thân ảnh kia đã xuống cầu thang tiến lại chỗ cậu đứng, tốc độ so với lúc lên nhanh hơn nhiều.
Lục Tây ngay lập tức xoay người chạy xuống, mèo đen đằng sau nhảy dựng lên phát ra tiếng kêu hung ác. Lục Tây cứ nghĩ mèo đen sẽ cản được bóng ma kia, thế nhưng nó còn chạy nhanh hơn cậu, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Đây là muốn cậu bọc hậu sao?
Lục Tây chạy như điên về phía trước, trái tim cậu sắp nhảy ra khỏi cổ họng tới nơi. Nhưng cậu cũng không dám quay đầu lại nhìn, hai đùi đã chạy đến không còn cảm giác gì, nhưng tiếng gió kia vẫn không ngừng theo sau.
Cuối cùng, cậu nhìn thấy trước mắt có một cánh cửa đang mở ra. Cậu không suy nghĩ gì ngay lập tức chạy vào khóa trái cửa lại. Cánh cửa không ngừng bị đập từ bên ngoài, Lục Tây sợ khóa cửa không giữ được nên chỉ còn cách dùng thân mình chắn cửa.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng đập cửa bên ngoài mới dừng lại, toàn thân Lục Tây đã ướt đẫm mồ hôi, cậu khẽ thở phào rồi ngồi bệt xuống cạnh cửa.
Cậu mở di động lên, thấy bây giờ đã là 1 giờ sáng, cuộc gọi nhỡ ban nãy là từ ba của Giang Chi Hàm. Lục Tây đưa ngón tay ấn gọi lại, thế nhưng điện thoại lại báo không có tín hiệu.
Đến sóng điện thoại còn kì dị như vậy, chỉ có thể gọi đến mà không thể gọi đi.
Nhưng xem ra ba của Giang Chi Hàm cũng chẳng quan tâm đến cậu ta mấy. Nếu thực sự quan tâm thì sao phải gọi điện thoại, không liên lạc được lâu như vậy rồi thì phải báo công an mới đúng.
Nhưng ở nơi quỷ quái như thế này, sợ là công an cũng chẳng thể tìm nổi.
Lục Tây đang miên man suy nghĩ, bỗng khóa cửa phía sau cạch một tiếng mở ra. Cánh cửa phía sau bị đẩy ra một khe hở, một luồng khói đen đầy mùi khét cứ thế chui vào phòng.
Thôi xong!
Lục Tây đang định đứng lên chạy trốn, lại bị một cánh tay lạnh băng vươn ra che miệng cậu lại rồi kéo cậu vào tủ quần áo phía sau.
Miệng và mũi bị che lại khiến Lục Tây không thở nổi. Mãi cho đến khi tiếng gió bên ngoài đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, bàn tay che miệng cậu mới thả ra.
"Đêm hôm không ngủ đi còn chạy ra ngoài làm gì?"
Nghe được giọng nói của Kinh Đường, tâm trạng Lục Tây bỗng thả lỏng hơn.
Lục Tây quay đầu lại: "Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu ở hành lang, lại phát hiện cậu không ở bên cạnh nên ra ngoài tìm cậu đó mà."
Trong tủ quần áo chật chội tối om, Kinh Đường nhìn chằm chằm vào Lục Tây như thể xem cậu có đang nói dối không. Chính Lục Tây còn cảm thấy mình nói rất thật, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cậu vẫn thấy sởn gai ốc lên.
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ thắm của hắn, vẻ mặt si mê, mục tiêu rất rõ ràng. Cứ nghĩ là Kinh Đường sẽ lại không kiên nhẫn mà tránh đi, vậy là chuyện này cũng coi như xong. Thế nhưng hắn lại đứng im không hề nhúc nhích, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm cậu.
Lục Tây: "..."
Kinh Đường: "Tiếp đi."
Lục Tây cười gượng bóp bóp xương cổ mình: "Vừa nãy cổ hơi cứng."
Kinh Đường ngay lập tức chộp lấy bả vai, kéo cậu lại gần, gương mặt nhợt nhạt của hắn ngay sát mặt cậu: "Gần như thế thì không phải cử động cổ nữa."
Lục Tây: "..." Hình như có gì đó sai sai thì phải?
Nhìn Kinh Đường đang bày ra vẻ mặt xem trò vui, Lục Tây nghĩ thầm, lúc trước cái miệng đầy dòi như thế mình còn dám hôn, như này có là gì, chạm môi cái thôi có gì mà phải sợ.
Thế nhưng ngay khi Lục Tây định hôn lên, Kinh Đường khẽ cười nhạo một tiếng, vươn tay ra nắm lấy miệng cậu.
Lực bóp trên tay không ngừng tăng lên, hai má cậu bị bóp đến đỏ ửng, gương mặt đẹp trai cứ thế bị bóp như con vịt mà tều môi lên.
Kinh Đường cười cười: "Anh nghĩ là tôi muốn để anh hôn sao?"
Lục Tây bị bóp đến không nói thành câu được: "Đau..."
Thế nhưng cậu càng kêu đau, Kinh Đường lại càng bóp mạnh. Đến khi xương hàm của cậu mất đi cảm giác, má trong đau xót, một mùi vị rỉ sét của máu lan tràn trong miệng cậu.
Sau đó, cửa tủ quần áo bị mở mạnh ra từ bên ngoài, Kinh Đường trước mặt cậu cũng biến mất.
Nhìn vị trí của người kia đã trống trơn, Lục Tây có chút hoang mang chưa hồi phục lại tinh thần.
Cậu chỉ nhớ rõ trước khi biến mất, Kinh Đường có nói bên tai cậu: "Nếu còn dám nói dối tôi, trừng phạt sẽ không đơn giản thế nữa đâu."
_______
Đôi lời của editor: từ chương 11 mình sẽ set pass và chỉ đăng ở W0rdpress nha mọi người. Hẹn gặp lại mọi người lúc 8h30 tối CN ạ 🥰🥰

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.