Về đến nhà, Mạn Mạn vội vã hỏi chuyện năm đó. Bạch Kiểu Thiên kéo con trai cùng bà xã đến trên ghế sa lon ngồi “Mạn Mạn lời anh nói bây giờ, có lẽ em nghe xong sẽ không tin, nhưng em nhất định phải nghiêm túc nghe cho hết, nhớ tất cả những lời anh nói đều là thật, được không?” Bạch Kiểu Thiên nghiêm túc nói. Thường Mạn Mạn thấy Bạch Kiểu Thiên nghiêm túc như vậy, cô cũng không khỏi nghiêm túc theo. ae Thận trọng gật đầu một cái. “Em tin trên đời này có hồ tiên không?” Bạch Kiểu Thiên có chút lo lắng nhìn Mạn Mạn. “Không biết, em chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng trên sách viết rằng hồ tiên rất đẹp, chẳng lẽ anh chính là.. .” Thường Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn Bạch Kiểu Thiên. Thiên cũng rất xinh đẹp đấy nha. “Em sợ sao?” Dáng vẻ Mạn Mạn không giống như sợ hãi, chỉ có chút hứng thú cùng bất ngờ, lòng hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. “Sợ, có gì đáng sợ chứ, anh đâu có làm hại đến em, nhưng anh là vật kia thật hả ?”Thường Mạn Mạn kích động nhìn Bạch Kiểu Thiên. c Khi còn bé, cô đối với những thứ đặc biệt rất có hứng thú, không nghĩ tới, cô lại đụng phải đồ thật. “Cái gì vật kia, sao em nói khó nghe vậy.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói. “Vậy, anh là thật ư?” Thường Mạn Mạn kích động nói. “Ừ, là thật.” Lúc này, hắn vẫn đang quan sát vẻ mặt của Mạn Mạn, chỉ sợ nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện một tia sợ hãi. “A quá tuyệt vời, em thế nhưng lại thấy được “vật sống”.” Thường Mạn Mạn vui vẻ kêu to. “Cái gì sống, anh luôn luôn sống.” Bạch Kiểu Thiên “thưởng” một cái cốc đầu cho cô. “A, thật đau.” Thường Mạn Mạn che che chỗ bị hắn cốc. “Có ư, anh xuống tay rất nhẹ mà, để anh nhìn xem.” Bạch Kiểu Thiên khẩn trương nói. “Vậy anh hẳn có đuôi?” Thường Mạn Mạn ngước nhìn phía sau lưng Bạch Kiểu Thiên. Cô quên luôn cái đau vừa rồi. “Đúng.” Bạch Kiểu Thiên bình thản nói, hắn sao lại có cảm giác ánh mắt Mạn Mạn nhìn hắn có chút mờ ám nhỉ. “Ờ ừm, anh cho em nhìn một chút có được không !?.” Thường Mạn Mạn đáng thương nói. “Không được.” Bạch Kiểu Thiên cự tuyệt thẳng. “Cho em nhìn một chút thôi?” “Không được.” Thường Khoái Khoái dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hai người kia, nhóc khẳng định trăm phần trăm là trước sau gì ông già kia cũng sẽ chiều theo ý của Mạn Mạn, nhưng mà… nhóc cũng rất tò mò, ông già kia rốt cuộc có mấy cái đuôi nhỉ. Theo như những gì nhóc biết, đuôi của các hồ ly không phải đều giống nhau, số đuôi của hồ ly tỉ lệ thuận theo pháp lực mà họ luyện được, nhưng cũng có ngoại lệ, có một loại hồ ly trời sinh ra đã có chín đuôi, và đó chính là loại hồ ly có huyết thống thuần chủng. “Nhất định không ư?.” “Không.” “Thiên” “…” “Tiểu Thiên Thiên “ “…” “Honey, Tiểu Thiên Thiên ” thanh âm ngọt đến mức có thể tiết ra mật rồi. Cả người Khoái Khoái nổi da gà, sao nhóc lại không biết Mạn Mạn của nhóc cũng có loại biểu tình này nhỉ. “Được rồi, lần này thôi đấy nhé !?.” Bạch Kiểu Thiên thật sự không thể chịu được sự công kích dịu ngọt này của Mạn Mạn, hắn không thể làm gì khác hơn là chiều ý cô. “Ừ.” Thường Mạn Mạn cười híp mắt, tạm thời cứ đồng ý trước đã, Mạn Mạn nói thầm. Bạch Kiểu Thiên thấy cô đáp ứng, bèn “tâm bất cam, tình bất nguyện” đem chín cái đuôi của mình ra, hắn đã không lấy nó ra tận mấy chục năm rồi. Mạn Mạn kích động vuốt ve kia chín cái đuôi trắng như tuyết, thật… thật không thể tưởng tượng nổi, đây là thật sao? Khoái Khoái nhìn chín cái đuôi kia xong, nhóc cũng hơi bất ngờ, nhóc thật không ngờ là cha của mình lại có tận chín cái đuôi.