Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 124:




Phúc thấy ý kiến hay liền đi tìm cậu Hoan đề xuất kế hoạch. Cậu ban đầu lớn tiếng chửi nó bị điên, nhưng lúc sau, nghĩ tới người vợ đến bây giờ vẫn còn hôn mê, cậu lại phải kiềm nén cái sự tức giận của mình lại. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Buổi đêm, như thường lệ, đợi Nghé ngủ, cậu Hoan lặng lẽ ôm Nghé đi ra khỏi biệt phủ từ cổng sau rồi Phúc chở hai cha con tới bệnh viện. Ba mẹ vợ thấy cậu tới liền ẵm cháu ngoại một lúc. Khi ông bà về khách sạn ngủ, cậu Hoan bồng Nghé vào phòng vợ đang nằm, đặt con nằm cạnh vợ cho tình cảm. Cậu không dám cho Nghé tới thăm bu lúc con thức, tại cậu sợ nó quấy ảnh hưởng tới vợ, với cả nó cũng khôn lắm, sợ nhìn thấy bu lâu lâu nó nhớ mặt, về biệt phủ không thấy bu nó lại tủi thân gào khóc. Cậu đây còn nhớ vợ muốn xỉu nữa là đứa con nít bé xíu. Cậu biết ban ngày mẹ Hà đã chăm vợ rất chu đáo rồi nên đêm vào với vợ, cậu chỉ bóp chân, bóp tay xíu xíu cho vợ rồi nằm xuống bên cạnh nó, ôm nó xíu cho đỡ nhớ. Vợ nằm giữa cậu và Nghé. Có hai người nền ông đẹp trai ở bên thế này mà vợ chưa chịu tỉnh, thật ghét quá đi! Chắc vợ mệt lắm! Từ hồi làm vợ cậu tới giờ có phút giây nào vợ được nhàn nhã? Chồng thì chẳng xuất sắc gì, xung quanh tứ phía lại biết bao kẻ muốn hãm hại, may mà vợ mạnh mẽ chứ không thì chắc lên bờ xuống ruộng với lũ xấu xa kia từ lâu rồi. Cơ mà đúng như mẹ Hà bảo, đàn bà dẫu khôn thế nào vẫn sẽ có lúc yếu mềm, có lúc sẽ phải dựa vào người đàn ông của đời mình. Bây giờ chính là lúc vợ có thể dựa vào cậu. Vợ cứ an tâm nghỉ dưỡng, mọi việc đã có cậu lo. Cậu thơm má vợ rồi dụi mặt vào cổ vợ thủ thỉ:
- Cậu biết trước đây làm việc gì vợ cũng nghĩ cho cậu trước, vợ luôn bảo vệ cảm xúc của cậu. Bị bu Tuyết hành hạ vợ không nói vì sợ ảnh hưởng tình cảm bu con của cậu, bị người ta chơi xấu vợ cũng giữ kín vì lo cậu buồn cậu lại đi gây sự. Vợ đã luôn bao bọc thằng chồng khờ như cậu. Nhưng từ bây giờ, cậu sẽ cố gắng bớt khờ, cố gắng chín chắn để có thể bao bọc được vợ. Cho dù có phải đi đường vòng hay chịu nhục, cậu cũng sẽ nhất định đòi lại công bằng cho vợ.
Sở dĩ cậu Hoan nói vậy là vì đối với cậu, việc phải tiếp cận Diễm là một nỗi nhục lớn. Tuy nhiên, cậu đã quyết định sẽ vào cuộc. Chỉ riêng hẹn hò với Hân là cậu hay bị run rẩy, thẹn thùng như trai mới lớn thôi chứ còn với các em khác thì còn mơ đi. Với kinh nghiệm tình trường dày dặn, trình tán gái của cậu không hề tệ. Diễm không phải loại người hễ thấy tiền là sáng mắt như tụi con gái cậu hay quen, nó thể hiện là người rất tự trọng, khá giống vợ cậu, cơ mà giống thật hay là bắt chước thì còn chưa biết. Đối với nó, cậu không thèm vồ vập như hổ đói. Mỗi ngày, khi tình cờ gặp Diễm cậu chỉ bóng gió vài câu như bữa nay tóc em đẹp, má em hồng, môi em chúm chím duyên quá. Diễm được cậu khen trái tim không khỏi thổn thức, nó đợi cậu chính thức mở lời rủ nó đi hẹn hò đến mòn mỏi cả người. Nó càng trông ngóng, cậu càng bình tĩnh. Có lúc, cậu đặt vấn đề một cách ngập ngừng:
- Diễm này! Tối nay em có rảnh… à… mà thôi…
Cậu thở dài nhìn Nghé, cố tình để cho Diễm tưởng rằng cậu thực sự có ý với nó, nhưng vì hoàn cảnh gà trống nuôi con, sợ không xứng với nó nên thái độ còn e dè. Quả thật, Diễm hiểu y như những gì cậu muốn nó hiểu. Ưu điểm của việc làm kẻ khờ lâu chính là người ta chẳng bao giờ tin bạn có thể tiến bộ, có thể khôn lên và thậm chí có thể chơi lại họ. Ngay cả bà Liên khi nghe con gái kể lể được cậu Hoan tán tỉnh cũng cho rằng cậu đã mê muội Diễm rồi. Diễm thấy mẹ nói như vậy thì vui đáo để. Mẹ Liên giỏi mà. Mẹ nhận xét cái gì thì chỉ có chuẩn thôi. Thực ra, Diễm cũng mê cậu lắm, mỗi lần nom thấy cậu, nó lại tưởng tượng ra cảnh được cậu ôm vào lòng thôi. Ngặt nỗi, cậu mãi vẫn vậy, ý tứ rõ mười mươi ra rồi mà chẳng chịu hành động. Mẹ Liên bảo điều đó cho thấy cậu thương Diễm, sợ Diễm phải làm mẹ kế chịu nhiều thiệt thòi, tình cảm cậu dành cho Diễm phải cực kỳ sâu đậm thì cậu mới vậy. Mẹ khuyên Diễm nên chủ động tạo cơ hội cho hai người nên một bữa nọ, Diễm gọi điện nhờ cậu qua thay hộ cái bóng đèn mới cháy. Bình thường, cậu quấn Nghé lắm, vậy mà hôm đó cậu qua một mình. Diễm nghe người giúp việc nhắn tin báo cáo cậu nhờ ông Tài trông bé để cậu tới chỗ nó thì lại càng cảm động. Đợi cậu thay xong bóng đèn, nó đột ngột lao vào ôm cậu, sụt sịt bảo:
- Người ta chịu mà… chỉ cần là cậu thì dù làm mẹ kế hay làm vợ thứ hai, thứ ba người ta cũng chịu…
Cậu Hoan nghe giọng Diễm mắc ói vô cùng, nhưng cậu vẫn phải kiềm nén để bảo:
- Chỉ sợ thiệt thòi cho em.
- Không hề. Diễm không thấy thiệt thòi gì sất á. Cậu và Diễm… tụi mình… đừng tự giày vò bản thân nữa… tụi mình… sống thật với trái tim được không?
- Ừ.
Cậu nghẹn ngào nói rồi đi luôn. Cậu cố ý làm cho Diễm tưởng cậu đang rất xúc động, không muốn Diễm thấy mắt cậu đỏ. Thực ra, cậu đang rất buồn chán. Đã từ lâu rồi, cậu không còn muốn ở bên cạnh ai ngoài vợ. Cậu vào bệnh viện thăm vợ. Cậu ôm vợ, ghé tai vợ thủ thỉ:
- Cậu… sắp… sắp chơi bời phóng túng rồi đấy. Vợ không liệu liệu mà dậy đi đánh ghen đi à?
Nấm lùn của cậu lặng thinh. Cậu thở dài vuốt ve tóc mái của nó, hôn trán nó rồi chạm môi mình lên môi nó, hôn một cái thật sâu. Cậu buồn buồn bảo:
- Cậu đùa thôi. Thằng nền ông như cậu tư cách quẳng đi đâu mà lại để cho vợ phải đi đánh ghen? Vợ nhỉ?
- Nhỉ? Nhỉ? Nhỉ?
Hỏi mãi vẫn chỉ thấy một sự im lặng, cậu buồn phát khóc. Khóc xong một trận cậu mới lấy lại được bình tĩnh, cậu thở dài nói:
- Hân! Tự dưng … cậu… cậu… nhớ em quá!
Thực ra cậu xạo đấy! Chẳng phải tự dưng đâu, lúc nào cậu chả nhớ vợ. Nhớ điên rồ, nhớ cuồng dại, nhớ đến mức bị lẫn luôn rồi, biết vợ chẳng đáp mà cậu vẫn cứ nhiều lời:
- Hân có nhớ nhung gì cậu không em?
- Con vợ Nấm Thị Hân Lùn kia! Vợ có thương cậu không thế? Chắc là có phải không? Phải thương mới lấy cậu… rồi còn đẻ con cho cậu nữa chứ…
- Vợ ơi! Vợ nấm lùn xinh đẹp cao ráo ơi!
Chẳng hiểu có phải do cậu nhì nhèo mãi phiền không mà cậu thấy ngón tay vợ cử động, còn thấy cả nước mắt vợ chảy, nhưng buồn là vợ không hề mở mắt ra nhìn cậu. Chuyện thật như đùa! Cậu cuống cuồng gọi bác sĩ. Bác sĩ khám xong nói nhiều lắm, cậu nghe không nhớ được hết, chỉ nhớ đại khái là tình hình của vợ cậu tiến triển rất tốt. Cậu vui đáo để. Cậu nhe nhởn cười cợt trêu vợ:
- Em Hân xinh xinh kia! Cậu hết nhớ em rồi! Khi nào em nhớ cậu thì tự bò dậy rồi về biệt phủ thăm cậu nhá! Nhanh nhanh lên kẻo đến lúc cậu phải lòng con khác thì lại hối không kịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.