Cậu Ba Là Đại Ác Ma

Chương 45: Hai chữ " khó chịu " viết rõ lên mặt cậu Ba




Thanh Nhã cảm nhận được bàn tay rắn chắc của người bên cạnh nắm chặt bàn tay thanh mảnh của mình mà bước từng bước vội vã.
Cô đưa mắt liếc nhìn sang sườn mặt của thiếu niên khí huyết rạng ngời, mỉm cười cong môi nhìn thẳng về phía trước đường kéo tay cô đi theo hắn.
Lúc này trong đầu cô không khỏi thắc mắc, tay nhỏ vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay to khỏe kia, cô cất giọng nói khẽ.
" Tôi là người làm trong nhà, bà Cả không cho tôi đi cùng anh ".
Nghe thấy giọng nói nhỏ bên tai, Bùi Thiêm chỉ cười khẩy, tự cảm thấy cô gái này lo nghĩ nhiều rồi. Hắn quay sang khàn giọng nói với cô.
" Không cần bận tâm. Tôi đã nói với bà Cả rồi. Việc của cô là chỉ cần đi chơi cùng tôi thôi! ".
Không cho Thanh Nhã có thời gian suy nghĩ, Bùi Thiêm chẳng mấy chốc đã kéo tay cô đi ra tới ngoài cửa phủ.
Bên ngoài cửa lớn lúc này đã thấy có mấy bóng dáng người trong nhà đang chuẩn bị khởi hành. Cùng lúc Thanh Nhã ra tới nơi bèn nghe được tiếng ngựa hí từ ba bốn chiếc xe ngựa đang lao tới bên này.
Khi mọi người vừa thấy có người từ trong phủ đi ra, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người Nhã và Bùi Thiêm.
Vào lúc Thanh Nhã trong bộ xiêm y lam lộng lẫy giống như thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết từ trong tranh bước ra, cậu Ba ngây ngốc nhìn đến ngây người. Cậu Hai cũng không khác là bao, cậu vừa nhìn thấy Nhã một thân lam y xinh đẹp đoan trang, yểu điệu thục nữ giống như tiên nhân hạ phàm khiến cho cậu hồn bay phách lạc.
Từ cậu Hai đến cậu Ba còn như vậy chứ đừng nói là cậu Cả bản tính háo sắc lại càng thêm mê mẩn, không thèm quan tâm ý tứ gì mà chảy cả nước miếng.
So với cô vợ thứ là Liễu hôm nay cố tình ăn mặc lộng lẫy, thay nguyên một bộ đồ hồng rực nổi trội đứng ở bên cạnh nhưng so về vóc dáng lẫn dung mạo đều chỉ có thể nói là bằng một phần mười của Nhã mà thôi.
Liễu đứng ngay bên cạnh cậu Cả, nhìn đến vẻ mặt viết rõ hai từ " háo sắc " của cậu nhìn về phía Nhã đang tới mà trong lòng cô ta chán ghét vô cùng. Cả khuôn mặt thanh tú lại bởi vì cô ta nhíu mày, vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi mà trở nên mất mỹ quan.
Liễu nhìn về phía Thanh Nhã dáng vẻ mỹ miều yểu điệu kinh diễm bước ra mà không nhịn được ở trong lòng nổi lên ghen ghét, đố kỵ đến nỗi móng tay bấu chặt vào da thịt.
Nhã cùng Bùi Thiêm vừa bước ra, cậu Cả như mèo thấy mỡ tức khắc tiến lên trước một bước mà kích động đến độ tay chân luống cuống, khuôn mặt phấn khích cười híp mắt giơ tay lên không trung định sờ má cô.
" Ôi Nhã! Hôm nay…hôm nay Nhã thật đẹp! ".
Nhận thấy bàn tay hắn định đặt xuống hai gò má hồng của cô, Bùi Thiêm phản xạ nhanh liền kéo cô nghiêng sang một bên né tránh kịp thời.
Cậu Cả hờ hững tay vẫn còn trên không trung, vẻ mặt ngượng ngùng giật giật mép miệng, cậu cười cợt.
" A ha! Mọi người đã đến đông đủ rồi thì đi thôi ".
Đám người cũng theo đó mà phân chia nhóm lên đường tới lễ hội sớm.
Ở đây có tới ba chiếc xe ngựa. Vì Liễu và cậu Cả là vợ chồng của nhau nên tất nhiên phải đi chung một xe ngựa rồi.
Còn lại hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho cậu Hai, cậu Ba và Bùi Thiêm ngồi chung. Chiếc còn lại là dành cho Nhã và Thiều.
Trước lúc bước lên xe ngựa, cậu Ba còn ngoảnh lại ngước nhìn Nhã thêm một cái. Thiều đứng cạnh đó ngay lập tức bắt được ánh mắt đó của cậu. Xong cũng chỉ biết ngậm ngùi mím môi, lại ở bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ.
Không biết là do nổi lên tia hèn mọn hay gì Thiều giả bộ thân thiết kéo tay Nhã cùng mình đi lên xe ngựa ngăn không cho Cảnh Bình nhìn cô lâu hơn.
" Chúng mình cũng lên thôi Nhã! ".
Cảnh Bình thấy hai cô gái đã bước lên xe ngựa, rèm cũng khép lại không thấy được người ở bên trong nữa thì bản thân cũng nhấc chân bước lên chui vào trong xe ngựa.
Lễ hội chèo thuyền cách phủ Lý cũng không quá xa. Đi một đoạn liền tới nơi.
Lúc này ở nơi diễn ra lễ hội người người nhà nhà đã tụ tập đông đúc nô nức đua nhau đi lên thuyền. Có những cặp tình nhân đôi lứa thường hay nhân dịp này để được ngồi thuyền cùng người mình yêu.
Khi đám người Thanh Nhã bước xuống đã thu hút không ít sự chú ý của người dân ở đây. Bởi lẽ chỉ có người giàu có, danh môn hào phú mới đi xe ngựa như thế này. Chẳng những vậy mà nhìn đến đám người bọn cô ai nấy đều mặc áo nhung gấm lụa cao sang, cho nên dân chúng chú ý để mắt đến cũng là lẽ thường.
Lễ hội chèo thuyền trên sông mỗi năm tổ chức một lần. Người muốn ngồi thuyền đều phải trả hai quan tiền cho một lần đi. Mỗi một chiếc thuyền đều sẽ có những tay lái thuyền lành nghề ngồi đầu thuyền đèo chở khách thăm quan du ngoạn sông nước.
Cậu Cả vừa nhìn đến thuyền liền hớn hở hớn hở định chạy đến chỗ Nhã muốn đi chung thuyền với cô. Nào ngờ người vợ thứ là Liễu đã sớm nhìn ra ý định của cậu cho nên vội vã ôm tay cậu kéo đi trước khi cậu kịp hành động.
Liễu lôi kéo cậu Cả lên một con thuyền, còn mỉm cười tỏ ra là một người vợ hiền dịu mà nói khẽ.
" Cậu à! Mình đi chung chiếc này nhé! ".
Ở trong lòng Liễu thừa biết cuộc hôn nhân này của mình là từ đâu mà có. Biết rõ bản thân mình được lên làm vợ thứ của cậu Cả là do bản thân giở trò hèn hạ.
Chứ thực ra nói Liễu chẳng có chút tẹo cảm tìn nào với cậu Cả hết. Nếu không phải là lúc trước cô ta nghĩ rằng cậu Cả là con trưởng, địa vị cao trong nhà thì cô ta thèm vào ôm chân cậu.
Cậu Cả thấy bản thân bị Liễu lôi lôi kéo kéo lên thuyền, vẻ mặt nhăn nhó miễn cưỡng còn cố ngoái đầu lại nhìn về chỗ Nhã.
Mà ở bên Thanh Nhã lúc này, cậu Ba cùng cậu Hai đồng thanh gọi tên cô.
" Nhã! ".
Lúc hai người đàn ông kinh ngạc quay ra nhìn đối phương, bọn họ đều hiểu rõ tâm tư của nhau. Biết được đối phương định nói cái gì.
Mà Bùi Thiêm hắn có tâm tư như vậy đương nhiên dùng trực giác của đàn ông để nhìn ra. Càng biết rõ là hai người này định mở lời hẳn là muốn đề nghị được đi chung thuyền với Nhã.
Nhưng hắn nào có chịu để chuyện đó xảy ra.
Hắn nhân lúc mấy người kia còn chưa có lên tiếng đã kéo tay Nhã cùng mình đi tới chỗ một con thuyền khác.
Để lại trên bờ ba người. Thiều cũng chớp lấy cơ hội mà vui vẻ ôm tay cậu Ba lên một con thuyền trống.
Cuối cùng chỉ còn cậu Hai một thân một mình ngồi trên một chiếc thuyền được người lái thuyền chở đi.
Giữa muôn vàn con thuyền, thuyền của cậu Ba với Thiều thế nào lại trôi xong xong cùng với thuyền của Nhã và Bùi Thiêm.
Hai chiếc thuyền gần như chèo sát nhau.
Lúc ngồi ngắm nhìn cảnh sông nước, Nhã khẽ đánh mắt sang lại vô tình thế nào bắt gặp ánh mắt thơ thẩn của cậu Ba không biết từ lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm.
Nhã dừng lại một hồi, hàng lông mi khẽ rung chớp mắt một cái, đem vẻ mặt ngượng ngùng ngay lập tức quay ngoắt sang hướng khác.
Không biết làm sao thái độ lạnh nhạt tránh né của cô lại làm cho cậu cảm thấy khó chịu, thất vọng, thậm chí là buồn lòng.
" Bình! Cảnh sông nước nơi đây đẹp thật ha! ".
Thiều lần đầu tham gia ngồi thuyền ngắm cảnh sông nước như thế này, tự nhiên phấn khích vô cùng, nhìn ngang nhìn dọc rồi quay ra tươi cười hỏi Cảnh Bình, lại vô tình thấy được đối phương thực ra vẫn luôn nhìn sang con thuyền bên cạnh.
Lập tức nụ cười trên môi liền dập tắt.
Ở bên này Bùi Thiêm thấy ngồi không có chút buồn chán, liền nhí nhảnh liên tục pha trò làm cho Nhã vui. Lúc thì kể chuyện cười cho cô nghe, lúc lại làm ra mấy cái trò ảo thuật lừa người. Nhưng cũng chỉ là kĩ xảo lừa được con gái mà thôi.
" Ha! Giờ tôi sẽ cho cô thấy một bất ngờ ".
Nói rồi Bùi Thiêm liền búng tay một cái ra sau tai Nhã, lập tức một bông hoa mai vàng cài lên tai cô.
Thanh Nhã mới đầu còn kinh ngạc đưa tay sờ lên bông hoa mai, lấy xuống mà nhìn ngắm. Lại nhìn lên vẻ mặt hí hửng tự hào của Bùi Thiêm, một lát sau cô bèn mỉm cười, vạch trần chiêu trò của hắn.
" Là vừa rồi trước lúc lên thuyền anh đã ngắt một bông ở cây mai trên bờ, sau đó đem đặt ở trong ống tay có đúng không? ".
Bùi Thiêm còn đang tự đắc, vốn tưởng người trước mặt sẽ khen ngợi mình, hoặc là reo hò lên vui mừng tán tụng. Ai mà có ngờ, Thanh Nhã không giống như những cô gái bình thường. Hắn phải công nhận cô rất thông minh.
Hắn nhăn mày, hắng giọng buồn thủi buông xòe hai tay sang ngang nói với vẻ mặt chán nản.
" Haizz, vậy mà lại bị cô nhìn ra! Chán thật! ".
Thanh Nhã thấy hắn như vậy thì chỉ biết cười tủm, đưa tay lên che miệng buồn cười.
Bùi Thiêm thấy cô cười, trong vô thức cũng tự nhiên cười theo. Xem ra mặc dù hắn không lừa bịp được cô nhưng đổi lại có được nụ cười của mỹ nhân. Cũng xem như không uổng phí!
Cảnh Bình nhìn thấy hai người bên kia cười nói vui vẻ như vậy, cả người đã không thể ngồi yên được nữa. Bàn tay đặt phía dưới thuyền cũng bất giác siết chặt. Khuôn mặt thâm trầm cau mày lại lộ ra vẻ mặt không vui mà hậm hực quay đi chỗ khác không nhìn nổi cảnh thân mật vui vẻ kia được nữa.
Thiều thấy rõ thái độ cảm xúc của Cảnh Bình, cũng chỉ biết mím môi lặng thinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.