Cậu Ba Là Đại Ác Ma

Chương 43: Câu hỏi của Thiều trực tiếp đánh vào góc tim sâu bên trong suy nghĩ mà Nhã bấy lâu nay vẫn luôn giấu nhẹm đi. Thú th




Liễu ở ngoài mặt tỏ ra e ngại, chần chừ một hồi lâu mới mở lời ngập ngừng.
" Thật ra…Nhã ngoài mặt thì tỏ ra như vậy thôi, chứ thực chất là cô ta tìm đủ mọi cách để quyến rũ, dụ dỗ cậu Ba đó. Tôi ở trong phủ lâu như vậy, còn từng có lần chứng kiến cậu Ba vào phòng của cô ta nữa ".
Liễu đem những lời nói xấu về Nhã nói với Thiều, ánh mắt liếc nhìn để ý thấy Thiều đang thơ thẩn ngồi đó như suy ngẫm, cô ta lại tiếp tục nói.
" Haizz! Tôi cũng là vì thấy người hợp với cậu Ba chỉ có thể là cô Thiều đây thôi. Người như cậu Ba, con Nhã đó làm sao xứng chứ! ".
Nói rồi, cô ta còn bày ra vẻ mặt cảm thông, xúi giục Thiều nghĩ xấu về Nhã.
Nhìn thấy Thiều có hơi nhíu mày, Liễu hếch miệng, nhếch mép mừng thầm ở trong lòng vì nghĩ bản thân đã đạt được mục đích muốn " mượn tay hại người " của mình.
Thiết nghĩ, cô ta muốn đối phó với Nhã trước đây có hơi khó khăn. Hiện tại cô ta đang có thân phận là vợ cậu Cả, ra tay với người làm như Nhã chỉ sợ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô ta không ra làm sao cả.
Nhưng nếu là người ngoài như Thiều thì lại khác.
Thiều là khách quý trong phủ. Lại nói thân phận cũng cao quý, là con của thầy đồ học sĩ trên kinh, khẳng định là dù cho có làm gì sai ở đây cũng sẽ không ai trách móc.
Huống chi vừa nhìn qua Liễu liền biết cô Thiều này trăm phầm trăm là thích cậu Ba.
Nếu bây giờ cô Thiều này ghen tuông, đi tìm Nhã trút giận cũng dễ hiểu thôi.
Thiều trầm ngâm lâu như vậy, lúc đứng thẳng lên phủi phủi bụi trên ống tay áo xong mới quay sang liếc nhìn Liễu một cái.
Liễu còn nghĩ sẽ nghe được những lời chửi rủa, khó chịu từ Thiều nhưng không. Trái ngược với những gì mà Liễu mong đợi, thái độ của Thiều rất bình thản, không có khoa trương mà làm to chuyện. Thiều chỉ khẽ nói.
" Chuyện này dù sao cũng là chuyện tôi có thể tự mình giải quyết. Ngược lại là cô. Theo tôi thấy thì người không xứng nói những chuyện này là cô- vợ thứ của người ta mới đúng. Cô dù sao cũng là thân chủ, lại ở sau lưng nói xấu người khác mới thật đáng xấu hổ! ".
Nói xong những lời Thiều cảm thấy là đúng, cô liền phất tay áo thẳng thừng rời đi. Lúc đi ngang qua người Liễu còn nghênh ngang cao ngạo khiến cho Liễu đứng tại chỗ sắc mặt thay đổi. Cả khuôn mặt lúc này vặn vẹo trông vô cùng khó coi. Cô ta dùng móng tay miết chặt vạt áo của mình đến độ nhăn nheo. Liễu làm ra hành động nghiến răng nghiến lợi mà giữ khuôn mặt hằm hằm bực tức.

Buổi chiều nắng đẹp, ở sân vườn phía sau phủ nhà họ Lý, Nhã đứng ở dưới một gốc cây bạch đàn lớn một hồi lâu ngẩng đầu lên đưa mắt ngắm nhìn những chú chim ri đang bay lượn trên bầu trời, có lúc chúng lại sà xuống một thân cây nào đó trong vườn.
Đang lúc ngây ngẩn nhìn chăm chú quan sát cảnh vật, hòa mình vào thiên nhiên thì một giọng nói từ phía xa đi đến vang vọng lên làm cho cô bất giác giật mình ngoái đầu lại.
" Cô đang nhìn gì đó? ".
Người tới vậy mà lại là cô gái mấy ngày nay được coi là vị khách quý trong nhà, con gái của ân sư dạy học cho cậu Ba trên kinh- cô Thiều.
Thiều từng bước chậm rãi đi tới, tận cho đến khi đứng sát Nhã, chỉ cách cô trong gang tấc, Thiều lúc này mới mỉm cười khẽ, như chờ đợi Nhã lên tiếng trả lời.
Nhã lấy làm lạ, không hiểu vì sao đối phương lại tự dưng hỏi đến mình cho nên mới đầu còn ngây ra một xíu. Rất nhanh liền lấy lại dáng vẻ bình thản như ban đầu mà mỉm cười dịu dàng, đoan trang nói.
" Tôi đang ngắm nhìn những chú chim đang bay lượn trên kia ".
Giọng nói thanh thoát lại tao nhã, trong trẻo cất lên giống như thần tiên thoát tục. Ở điểm này Thiều phải âm thầm công nhận bản thân không bằng Nhã. Vẻ mặt ngây ngẩn ra vài giây mới rõ vì sao Cảnh Bình lại thích Nhã.
Quả nhiên ở người cô gái tên Nhã này có điểm hơn người mà người khác không sánh được.
Thiều từ trong suy nghĩ ấy thoát ra, mỉm cười nhạt, đối với Thanh Nhã có mấy phần thắc mắc.
" Không biết…cô vì sao lại ngắm chúng? Chẳng hay, ở chúng có điểm gì thú vị sao? ".
Thanh Nhã ngước nhìn lên lũ chim bay lượn. Thiều cũng theo tầm mắt Nhã mà dõi lên. Lại nghe cô mỉm cười vô tư nói.
" Bởi vì chúng được tự do bay lượn. Lũ chim là loài vật mà tôi…vô cùng ngưỡng mộ. Muốn bay đi đâu thì đi, tới đâu thì tới. Khắp chân trời góc bể đâu đâu cũng là nhà. Thật sự hạnh phúc, ung dung tự tại! Mới thích làm sao! ".
Những lời này của Nhã nghe thì có vẻ chỉ là lời nói vu vơ, nhưng người có ăn học thì có thể dễ dàng nghe ra tâm sự nặng trĩu ẩn ý sâu sắc trong từng lời từng chữ của người con gái này.
Thiều cảm thấy bề ngoài Nhã tưởng chừng như một cô gái vô tư vô lo, nhưng tận sâu bên trong lại là người có nhiều tâm sự như vậy.
Điều đó đúng là như vậy. Đây không chỉ đơn giản là tâm sự khó lòng giãi bày, mà đó còn là khao khát được giống như loài chim tung cách tự do bay đi, thoát khỏi chiếc lồng bị giam hãm ở nơi này.
Chần chừ hồi lâu, Thiều quay sang, dùng giọng điệu nghiêm túc mở lời.
" Có một số chuyện, tôi vẫn là nên làm rõ. Cô Nhã, cô…có tình ý gì với Cảnh Bình không? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.