Nghe thấy có tiếng bước chân, Cảnh Bình đang mải miết nâng sáo lên thổi bỗng ngừng lại. Giai điệu ngân nga cũng ngừng hẳn.
Người đàn ông mặc áo vạt lam, khuôn mặt trầm mặc, rạng rỡ sáng lán đánh mắt sang một bên, nhìn đến người con gái còn đang đứng ngây dại tại chỗ, trên tay cô là một rổ cam chín mọng.
Cảnh Bình thấy Thanh Nhã im bặt, vẻ mặt còn thoáng hiện lên một tia hoảng hốt nhìn mình. Ngay sau đó Thanh Nhã như định thần lại, nụ cười gượng gạo trên cùng với giọng nói lắp bắp mà vang lên.
" Hơ hơ...Cậu..cậu Ba cũng ở đây sao? ".
Cảnh Bình hơi gật đầu khẽ, âm giọng trầm thấp,
" ừm " một tiếng.
Thấy cô nặn một nụ cười gượng ép bản thân nhìn mình, Cảnh Bình rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi rõ khúc mắc trong lòng.
Cậu từ dưới gốc cây sồi ngồi bật dậy, tiến từng bước đến chỗ Thanh Nhã. Đến khi chỉ còn cách cô một bước chân, cậu mới cất giọng khàn khàn.
" Nhã! Rốt cuộc em tại sao lại thay đổi? Tôi có cảm giác như từ lúc trở về em đối với tôi rất xa cách, còn giống như...sợ hãi tôi ".
Câu hỏi này của cậu khiến cho Thanh Nhã trở nên căng thẳng. Lúc này nhiệt độ trong người cũng nóng dần lên. Đặc biệt là lúc đứng gần cậu như thế này. Gần đến mức làm cho cô không dám nhúc nhích.
Cậu Ba nhìn thẳng vào trong đáy mắt Thanh Nhã, muốn từ đây nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô. Lại vô tình làm cho cô cảm thấy khó chịu mà khẽ đánh mắt đi chỗ khác muốn lảng tránh cậu.
Nhìn thấy cô không có ý muốn đối mặt với mình, lại chọn cách trốn tránh. Cậu ghét như vậy! Ghét cô im lặng không giải thích rõ ràng với cậu! Ghét việc bị cô giữ khoảng cách, bị cô ngó lơ! Hay nói chính xác hơn là cậu đang sợ.
Sợ người con gái này thật sự không còn một chút tình cảm nào với mình nữa. Nhưng cậu lấy đâu ra tự tin rằng cô có tình cảm với mình chứ? Cậu lấy đâu ra niềm tin đó đây?
Thấy Thanh Nhã ánh mắt rối rắm lảo đảo nhìn xuống mặt đất, Cảnh Bình sớm đã không thể giữ được bình tĩnh, hai bàn tay rắn chắc đặt ở trên đôi vai thanh mảnh của Thanh Nhã khiến cho cô giật bắn mình, không còn cách nào phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu.
Hai người lúc này mặt đối mặt nhìn nhau chăm chăm. Bỗng chốc Thanh Nhã chỉ cảm thấy hơi thở của mình không đều, có chút ngột ngạt.
Nhưng cô nên sớm nghĩ đến có một ngày cảnh tượng như này sẽ xảy ra. Dù sớm hay muộn thì cô cũng phải đối diện hai mặt một lời nói rõ với cậu Ba. Không thể cứ mãi trốn tránh như vậy được.
Cô có thể trốn tránh trong một khắc nhưng không thể lảng tránh cả đời người đàn ông này được. Cũng tốt! Chi bằng tại thời điểm này cắt đứt quan hệ, nói rõ ràng một lần dứt khoát với cậu Ba. Cũng là để sau này không còn dây dưa, dính líu gì đến nhau nữa.
Thanh Nhã hơi mấp máy môi, rít một hơi, ánh mắt từ hoảng loạn liền trở thành kiên định, đối với Cảnh Bình nhìn thẳng vào mắt cậu.
" Cậu Ba! Tôi cũng nói thẳng. Tôi bây giờ không muốn quá gần gũi với cậu. Tôi nghĩ giữa chúng ta vẫn luôn là quan hệ chủ tớ. Ngoài cái quan hệ đó ra thì chúng ta không là gì cả. Mong cậu từ giờ đừng đến gần tôi nữa. Tôi...không thích cùng cậu dây dưa! ".
Dứt lời, bàn tay còn đang đặt trên đôi vai gầy của cô bỗng trượt xuống. Cảnh Bình đem hai tay đặt về mép áo của mình. Nhìn đến vẻ mặt quyết tuyệt bây giờ mạnh mồm hơn bao giờ hết. Lại cùng mình thẳng thắn, vừa rồi còn giống như lấy hết can đảm mới không sợ hãi như thường ngày.
Không hiểu sao, so với việc cô tỏ ra sợ cậu còn đỡ hơn là hiện tại nghe được những lời từ chính miệng cô nói ra này. Cô là đang muốn cắt đứt tình nghĩa, không muốn có liên quan với cậu sao?
" Tôi hiểu rồi! Cô nói đúng! Giữa tôi và cô...chỉ là quan hệ chủ tớ. Tôi cũng không phải kẻ cố chấp. Vả lại, tôi cũng không mong cùng một người hầu dây dưa không rõ. Vậy từ giờ cũng mong cô Nhã đây giữ đúng thân phận của mình ".
Cậu Ba không biết là do trong lúc tức giận, không thể nào tiết chế được mới đem những lời tuyệt tình này nói ra. Nhưng chỉ e là sau khi trở về phòng cậu sẽ lại hối hận.
Có điều, đó là chuyện sau đó. Còn bây giờ, cậu nói xong những lời với lực sát thương lớn kia, cũng không có để tâm đến Thanh Nhã cả khuôn mặt cứng đờ. Cậu trực tiếp nhấc chân đi qua người Thanh Nhã mà rời đi.
Thoáng chốc, trong khu vườn này chỉ còn lại thân ảnh cô gái nhỏ nét mặt sững sờ, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại. Đôi bàn tay đang cầm rổ cam không hiểu sao lại như vô lực mà buông xuống chiếc rổ đựng cam, khiến cho những trái cam tươi ngon rơi xuống mặt đất tung tóe.
Rõ ràng...rõ ràng là đã biết sẽ là như thế này. Đây chẳng phải là những gì mà cô muốn sao! Được tự do thoát khỏi tầm mắt giám sát của đại ác ma đó. Không còn dính líu hay liên quan gì đến người đàn ông đó nữa...Đây vốn là điều khiến cho cô vui mừng mới phải! Nhưng tại sao...giờ phút này, ở nơi nào đó lại như có ai đó bóp nghẹt khiến cho cô đau đớn, ngột ngạt đến gần như không thể thở được.
Thanh Nhã trong vô thức liền đặt tay lên trên vị trí ngực trái của mình. Cảm giác đau nhói khiến cho cô vô cùng khó chịu, ngay tức khắc rơi vào trạng thái mơ hồ không rõ.
Chẳng lẽ...cô thật sự vẫn còn tình cảm với người đó!................