Cấp lại, OK?

Chương 3:




Mộ Nhạc Nhạc ỉu xìu lơ đãng quay trở lại ký túc xá, phòng ở ký túc xá tổng cộng có bốn người.
Ba người nữ sinh đều đang làm các công việc bận rộn khác nhau: Tiểu Trương nhổ lông nách, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “Tê tê”; Tiểu Triệu nằm ở trong chăn gửi tin nhắn cho bạn trai, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng cười khúc khích; Tiểu Hồng là yên lặng nhất, đang xem tiểu thuyết **. (** là tác giả tự để. Mình cũng không biết nó là cái gì đâu.)
Mộ Nhạc Nhạc ngủ ở tầng trên, chậm chạp bò lên, cả người co rúc vào trong chăn…
“Ô ô ô ô…”
Tại sao những bạn học khác không thấy ta đáng thương, mọi người mau tới dỗ dành ta.
“Khóc nhỏ nhỏ thôi, ảnh hưởng tới việc nhắn tin của tớ.”
“…” 
Mộ Nhạc Nhạc bịt miệng, đúng là cái đồ không có lòng từ bi.
“Ô ô ô ô…”
“Ahhh, sao, tê tê… Sao …” Tiểu Trương vừa nhổ lông nách vừa hỏi.
Trên đời vẫn là có người tốt, Mộ Nhạc Nhạc vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nước mắt lưng tròng, đôi môi run run, vận động quai hàm một chút, vừa mới mở miệng chuẩn bị thao thao bất tuyệt phun ra…
“Thôi, coi như tớ không có hỏi.”
“…”
“Ô ô ô ô…”
Tiểu Hồng chậm rãi gập trang sách lại, mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Nhạc Nhạc một cái, Mộ Nhạc Nhạc mở trừng hai mắt nhìn Tiểu Hồng, mau hỏi tớ mau hỏi tớ đi, đến mức này rồi thật khó chịu…
Tiểu Hồng ngáp một cái, tắt đèn, trùm chăn đi ngủ.
“…”
Mộ Nhạc Nhạc tội nghiệp ngừng khóc, rơi lệ đầy mặt cũng không có người quan tâm, còn khóc cái gì mà khóc, lãng phí tài nguyên!
“Cạch”
Toàn bộ ký túc xá tắt đèn, thở phì phò một mảnh.
“Mộ đồng học, mới vừa rồi vì sao cậu lại khóc?” 
Tiểu Triệu gửi tin ngắn cho bạn trai xong, phấn khởi hẵng còn chưa ngủ được.
“Ờ? Mệt rồi… Không có gì, ngủ ngon…”
“Hoặc là không khóc, hoặc là đừng treo ngược tính tò mò của người ta như vậy, cậu đứa nhỏ này làm sao như vậy bất hòa, không đoàn kết với mọi người chứ? Đây là biểu hiện ỷ mình thanh cao, làm người ta giận sôi gan, hành động đáng xấu hổ.”
Tiểu Triệu “Lời vàng nói ra”, trực tiếp đem Mộ Nhạc Nhạc xếp vào loại đạo đức phẩm hạnh cực kém.
Mộ Nhạc Nhạc cũng không muốn mới vừa vào học đã bị các bạn học chèn ép, cho nên mơ mơ màng màng xoay người.
“Thật ra thì cũng không có gì, tớ mới vừa rồi ở trong sân trường đi dạo, đi a đi a, đi đến một rừng cây nhỏ…”
“Rừng cây nhỏ” ba chữ vừa ra, trong bóng tối toát ra sáu đạo lục quang.
“Mộ đồng học, nếu như sự việc tiếp sau không đủ đặc sắc, nhất định sẽ bị ăn đòn.” 
Tiểu Hồng trầm thấp cảnh cáo.
“Cái gì mới được coi là đặc sắc đây?” Mộ Nhạc Nhạc run run hỏi.
“Không cẩn thận nhìn thấy có người đang làm gì đó ở trong rừng cây, nam nữ, nam nam, nữ nữ đều có thể.” ( Bạn này chắc vừa đọc ngôn tình vừa đọc đam mỹ, lại ôm luôn cả bách hợp)
Mộ Nhạc Nhạc hít vào một luồng khí lạnh, đặc biệt hối hận khi nãy đã khóc sướt mướt khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú.
“Yêu cầu quá cao rồi, hay là cứ ra tay đi, đừng đánh vào mặt là được.”
“Cậu là vi phạm lần đầu, cho phép bản thân mình tự xử.” 
Tiểu Trương lười biếng phán quyết.
Trời, đây là nữ sinh ở ký túc xá hay là nữ cai ngục a? 
Mộ Nhạc Nhạc thật cẩn thận, sợ còn có cực hình, cho nên phối hợp tiếp tục sướt mướt. “Trong rừng cây nhỏ có một nam một nữ nói chia tay, nữ sinh rất xinh đẹp, nam sinh không thấy rõ, nhưng khẳng định không phải là thứ tốt, sau đó nữ sinh kia lầm tưởng tớ là bạn gái của nam sinh kia, vươn ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, liền hướng gương mặt tớ đánh tới! …”
Ba người bỗng nhiên hưng phấn mà ngồi dậy.
“Mấy cái tát, mấy cái tát?”
“Mặt cậu không có xưng phù a, xem ra đánh không dùng hết sức lực rồi!”
“Sao cậu không cắn cô ta! Xem lúc cậu ăn cơm, điều đó là rất có thể xảy ra.”
“…”
“Vào thời khắc này, có một bạch mã hoàng tử rất phong độ đã cứu tớ, cho nên không có bị đánh.”
Ba người bóp cổ tay thở dài, lại nằm xuống.
“Các bạn học thân mến, các cậu không quan tâm bạch mã hoàng tử là ai sao?”
“Đầu năm nay không thịnh hành nuôi mã (nuôi ngựa), xuất hiện hoàng tử BMW thì hãy gọi chúng tớ.”
Mặc dù không ai phản ứng theo Mộ Nhạc Nhạc, nhưng cô vẫn cứ muốn nói !
“Đều do cái tên Hàn Tư Viễn chết tiệt kia! Làm cho bạch mã hoàng tử của tớ tức giận bỏ đi… Ô ô…”
Ba người đột nhiên đứng dậy, bật đèn pin, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai càn quét ở Mộ Nhạc Nhạc.
Tiểu Trương: “Năm thứ tư hệ đại học... cái kia Hàn Tư Viễn?”
Mộ Nhạc Nhạc chớp mắt tránh ánh sáng, phẫn hận nắm quả đấm.
“Không biết, nhưng nhất định là một nam nhân vô sỉ! Biết rõ tớ sẽ bị đánh mà còn trốn sang một bên. Nếu như không phải bạch mã hoàng tử của tớ xuất hiện…”
Tiểu Triệu: “Ai thèm quan tâm bạch mã hoàng tử của cậu, mặc kệ là con ngựa trắng hay con lừa, nói nhanh lên Hàn Tư Viễn nói chuyện gì với cậu? !”
“…” 
Bạch mã hoàng tử mới là trọng điểm mà.
Tiểu Hồng hảo tâm giải thích nghi hoặc. 
“Hàn Tư Viễn rất nổi danh, một năm trước vào T đại, rất đẹp trai, trong nhà tiền nhiều, điều kiện tốt, cho nên có ảnh hưởng rất lớn đến các nữ sinh.”
Mộ Nhạc Nhạc trong lòng “lộp bộp” vang lên, dường như vẻ mặt lạnh như băng của Địch Nam là do tức giận quá mà thành.
“Cấp lại nam sinh… Rất mất thể diện sao?”
Tiểu Trương: “Nam nhân đều là đồ đê tiện, mất đi rồi mới biết đó là bảo bối.”
Mộ Nhạc Nhạc cau mày, nhưng mà, rất nhanh tìm ra cho mình một cảm giác hài lòng. Oa, thì ra là thầy Địch là đang ghen?
Tiểu Hồng: “Mộ đồng học, xin đừng nửa đêm canh ba dũng cảm nhe răng cười như vậy.”
Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa nước miếng, thật xin lỗi, có chút không kiểm soát nổi.
Nhạc Nhạc say mê chớp mắt nhìn xa xăm… Địch Nam, I love you…
Mộ Nhạc Nhạc mới vừa ngủ đã phải tỉnh dậy, sáng sớm hôm nào cũng vậy, cô cảm thấy rất mơ màng, nhưng cô còn phải đi học, đã muộn năm phút rồi, ngày nào Nhạc Nhạc cũng đi học muộn.
Nhạc Nhạc lười nhác bò dậy, chậm rãi đánh răng rửa mặt, dù sao cũng đã muộn rồi
Mộ Nhạc Nhạc lấy sách giáo khoa, thừa dịp bác bảo vệ đi nhà vệ sinh, tranh thủ khom lưng chuồn ra ngoài
Nhạc Nhạc đang đắc ý, tự dưng bị cốc đầu một cái.
Địch Nam nhìn đồng hồ. 
“Sinh viên Mộ Nhạc Nhạc, hôm nay em đi học thật sớm.” 
Xin chú ý, hắn nói không phải là nói mát, Mộ Nhạc Nhạc quả thật so với bình thường, hôm nay cô đã dậy sớm mười phút đồng hồ.
Mộ Nhạc Nhạc cũng không cho là thầy Địch muốn bắt phạt cô, hắc hắc… Nhất định là mượn cơ hội để gặp cô rồi.
Nhạc Nhạc nhăn nhó kéo kéo góc áo.
“Sao thầy lại gọi xa lạ như vậy, chung quanh cũng không có người ngoài.”
“Ở trong mắt tôi, em chính là người ngoài.” 
“…” 
Mộ Nhạc Nhạc gãi gãi khuôn mặt, vội vàng xua xua tay giải thích.
“Thầy Địch, có phải tại vì chuyện tối ngày hôm qua mà tức giận không? Em thật sự không biết cái tên Hàn Tư Viễn kia!”
Địch Nam bất đắc dĩ thở dài, nghiêm túc nói. 
“Sau khi tan học ở lại trực nhật, bây giờ nhanh nhanh đi học.”
Tin dữ như sét đánh trúng đầu, Mộ Nhạc Nhạc mấp máy môi, mong muốn ăn quỵt, Địch Nam đẩy Nhạc Nhạc, coi Nhạc Nhạc chẳng khác một túi rác. Giương một tay lên ra lệnh cô mau mau đi.
Mộ Nhạc Nhạc cẩn thận mỗi bước đi.
“Thầy cùng em làm trực nhật có được không? Coi như ước hẹn …”
Địch Nam chỉ là đang nghĩ, nếu như giết người mà không phạm pháp, Mộ Nhạc Nhạc sớm đã biến mất trên địa cầu này.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn chăm chú ánh mắt bén nhọn của hắn, cảm thấy lạnh run, nhanh chóng rời đi.
Nhạc Nhạc chỉ lo cúi đầu nhanh chóng rời đi, không có chú ý bên cạnh đi ngang qua hai nam sinh, nhưng có một tên có thể làm cho cô bùng nổ.
“Tư Viễn, đi đánh bóng bàn sao?”
Hàn Tư Viễn còn chưa mở miệng, một đầu ngón tay đã đâm ở cằm của hắn.
“Đều tại anh, đồ nam nhân vô sỉ! Làm cho bạch mã hoàng tử mà tôi yêu thương sinh khí !”
Hàn Tư Viễn quan sát nữ sinh nhỏ bé này, lui về phía sau một bước né tránh đầu ngón tay của cô, nhưng Mộ Nhạc Nhạc theo sát một bước, đâm đâm! Tiếp tục đâm! 
Bạn học của Hàn Tư Viễn đứng im một bên xem náo nhiệt, hắn đã sớm thấy nhưng chẳng hề ngạc nhiên, chỉ là cô gái này cũng quá… □ đi? (Cái hình vuông xinh xinh kia hẳn là biểu thị cho điều khó nói đi!)
Hàn Tư Viễn hôm nay tâm tình tốt, cho nên lười tranh cãi với cô gái này, hơn nữa lại không nhớ rõ cô ta là ai.
“Cô là nữ sinh có cách tiếp cận tôi độc đáo nhất, thật đáng khen ngợi.”
Mộ Nhạc Nhạc hai tay chống nạnh. 
“A phi, một bãi nước bọt phun chết anh! Tôi cảnh cáo anh, không cho phép anh có ý định phá hư chuyện tình cảm của tôi cùng bạch mã hoàng tử, nếu không nửa đêm tôi sẽ đứng ở dưới cửa sổ phòng anh hát kinh kịch!”
Hàn Tư Viễn không tức giận ngược lại cười rất tươi, tựa hồ nhớ tới tiểu quỷ đang tức giận này là ai. 
“Cô tên là Nhạc Nhạc sao? Nhìn cô lớn lên ngốc nghếch như vậy, cũng biết cách gây chú ý, sợ tôi đã quên cô sao?”
Mộ Nhạc Nhạc vẻ mặt nhăn nhó, từ xưa tới nay chưa thấy một nam nhân nào không biết xấu hổ như vậy.
Nhạc Nhạc từ trong túi quần móc ra một bọc khăn giấy, rút ra một tờ, tiếp theo, giơ lên cao, làm cờ trắng ở trước mặt Hàn Tư Viễn quơ quơ.
“Bởi vì cái gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng, tôi đầu hàng, mong rằng tôi và anh sau này không còn gặp lại.”
Hàn Tư Viễn nhìn chăm chú bóng lưng tức giận rời đi của Nhạc Nhạc, một cách tiếp cận mới đây, bệnh thần kinh.
“Tư Viễn, bây giờ cậu đói bụng ăn quàng à, cái loại không có vóc người này cậu cũng hạ thủ được sao?”
Hàn Tư Viễn cười mà không nói, nhìn chăm chú phía trước Tống Mỹ Lệ đang tiến tới gần, sắc mặt thay đổi, đột nhiên xoay người đuổi theo Mộ Nhạc Nhạc, Mộ Nhạc Nhạc còn chưa kịp phản ứng, lại bị một lực kéo mạnh vào trong ngực.
Mộ Nhạc Nhạc trong nháy mắt dại ra.
“Không cho kêu, nếu không tôi sẽ đánh cô.” 
Hàn Tư Viễn lạnh lùng cảnh cáo nói.
Mộ Nhạc Nhạc không có cốt khí, mím chặt môi, thậm chí hô hấp cũng là len lén.
“Hàn Tư Viễn, anh chớ ở trước mặt em diễn trò, muốn chọn bạn gái mới, cũng nên chọn người có thể cùng em phân cao thấp a? …” 
Tống Mỹ Lệ cao ngạo, khinh thường cười mỉa.
Hàn Tư Viễn không nói hai lời, nắm lấy bả vai Nhạc Nhạc, “Bá!” … Đem cô đẩy tới gần Tống Mỹ Lệ.
Mộ Nhạc Nhạc cùng Tống Mỹ Lệ hai mặt nhìn nhau, Tống Mỹ Lệ bực bội thở mạnh, cô nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn xuống phía dưới một chút, nhất thời bị một đôi mắt to tròn làm tổn thương lòng tự ái.
Tống Mỹ Lệ nhìn chằm chằm người lùn trước mặt, chẳng những kiểu đầu nấm buồn cười, trên đầu còn đang kẹp một cái kẹp tóc hình búp chì, quần yếm rộng thùng thình như cao bồi, đi giày chơi bóng… Sách sách, trông cô ta chẳng khác gì học sinh trung học.
“Nhạc Nhạc khả ái hơn cô rất nhiều, chính là đôi mắt không to không nhỏ, lỗ mũi không cao không thấp, đôi môi không mỏng không dày…” 
Hàn Tư Viễn nói một đống những đặc điểm của người bình thường, nhiệm vụ này quá gian khổ, bởi vì thật sự tìm không ra điểm đặc biệt gì ở Nhạc Nhạc, nếu như gắng nói ra ưu điểm của cô, đó chính là da rất trắng.
Mộ Nhạc Nhạc không muốn cuốn vào trận đại chiến nhân thú này, đúng lúc đưa lưng về phía Hàn Tư Viễn đang đứng, cho nên hướng Tống Mỹ Lệ nháy mắt phát ra ám hiệu.
Tống Mỹ Lệ nhìn chăm chú Nhạc Nhạc, vẻ mặt tức giận, đến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng trở nên vặn vẹo. 
“Lá gan không nhỏ, còn dám công khai hướng tôi khiêu khích?”
“? !”
Mộ Nhạc Nhạc con ngươi mở lớn hơn, theo bản năng lắc đầu.
“Không có, không có, không có, tôi cùng hắn…”
“Cô dám nói, ngay sau khi đi qua bụi cây kia, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cô.”
Hàn Tư Viễn từ trong kẽ răng rít ra từng lời âm hiểm, nhưng vẻ mặt vẫn là vui vẻ, thật ra thì hắn cũng sợ Tống Mỹ Lệ nổi bão tố, chẳng qua là muốn cho tiểu quỷ này chịu chút đau khổ, ai kêu cô ta cứ đâm đâm đâm vào cằm hắn không dứt.
“Tôi tôi tôi cùng anh ta… Rất yêu nhau!” 
Mộ Nhạc Nhạc kinh sợ, không chút nghĩ ngợi khóc nức nở trả lời. Cô đúng là đầu óc bã đậu, thì ra Hàn Tư Viễn cũng không nhớ rõ cô là ai, tự dưng lại đi chọc vào hắn làm gì không biết.
Hàn Tư Viễn chịu đựng nén cười, cứng ngắc ôm Mộ Nhạc Nhạc, làm ra một tư thế cố gắng phải bảo vệ Mộ Nhạc Nhạc.
“Tống Mỹ Lệ, chúng ta đã là quá khứ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sau này vẫn là bằng hữu nha, ngàn vạn không nên tìm Nhạc Nhạc gây phiền toái, cô ấy là năm thứ nhất đại học khoa Công nghệ thông tin, là học sinh mới, tuổi còn nhỏ, rất đơn thuần đó.”
Tống Mỹ Lệ tự nhiên không cam lòng bại bởi loại ranh con này, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc, ánh mắt kia hiển nhiên đang nói: Cô chờ đấy! 
“? !” 
Mộ Nhạc Nhạc trước mắt hiện lên một hình ảnh, chính là những hành động trả thù của đại tỷ Tống Mỹ Lệ .
Đang lúc này…
“Sinh viên Mộ Nhạc Nhạc, tại sao em còn không lên lớp?”
Mộ Nhạc Nhạc âm thầm hô to SOS, hất Hàn Tư Viễn ra, xông về phía Địch Nam.
“Thầy Địch, ngài... ngài đã tới bao lâu rồi? !” 
Nhạc Nhạc ở trong lòng không ngừng cầu nguyện.
“Chừng mười phút đồng hồ.” 
Địch Nam thờ ơ nói, sau đó thản nhiên đi qua.
Sấm sét giữa trời quang! Đó chính là đều đã nghe thấy cả rồi?
Mộ Nhạc Nhạc không dám đuổi theo, bởi vì vẻ mặt của thầy Địch lạnh đến dọa người, tuyệt vọng tựa vào thân cây.
Đợi Tống Mỹ Lệ nổi giận đùng đùng rời đi, Hàn Tư Viễn hai tay khoanh trước ngực, khuỷu tay nhẹ đụng vào cô. 
“Nhạc Nhạc a, người nào chọc giận em sinh khí ? Nói cho anh, anh báo thù cho em đi.”
Mộ Nhạc Nhạc đẩy ra, ngửa mặt lên trời khóc lớn. 
“Bạch mã hoàng tử của tôi vừa sinh khí , Hàn Tư Viễn ngươi là đồ khốn kiếp, Oa ô ô…”
Hàn Tư Viễn cau mày, mắt nhìn về phía Địch Nam, không khỏi nhếch miệng, cười đầy xấu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.