Mười hai năm trước, Tương Vương bị vu khống tội phản nghịch, thê huynh(1) của Tương Vương là Tấn Quốc công Chu thị cũng bị liên lụy, hàng nghìn người của hai gia tộc bị sát hại thảm thương.
(1)Thê huynh: Anh trai của vợ
Trong cuộc tàn sát máu chảy thành sông, xương chất thành đống đó chỉ có tiểu công tử của Tấn Quốc công Chu Tân Diên đang đi du học ở bên ngoài và Lục Xung, người được phu thê Tương Vương lấy mạng đổi mạng, còn sống sót.
Những năm qua, kẻ thù thì cao cao tại thượng ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nắm giữ quyền lực cả thiên hạ, mà bọn họ một người mai danh ẩn tích ở một ngôi chùa, một người bị giam giữ trong cung điện hoang vắng, điều này như khẳng định rằng Lục Xung không có khả năng an yên mà sống cả đời.
Nhiều năm lập mưu tính kế, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội tốt chỉ để mong một ngày trở về kinh thành báo thù.
Đối với Lục Xung mà nói gặp được Tô Anh là một chuyện ngoài ý muốn, và cũng là một giấc mộng đẹp đối với hắn.
Tốt đẹp đến mức có những lúc Lục Xung không muốn tỉnh lại khỏi giấc mộng này.
Nhưng đã là mộng thì chung quy vẫn phải tỉnh lại, bản tính của Lục Xung vốn ngang tàng, cho nên khi hắn tỉnh mộng, cũng ngoan cố muốn bắt được tiểu tiên nữ trong mộng đẹp đem nàng mang về nhân gian của hắn.
Con đường dẫn tới nhân gian hiện thực dải đầy đao nhọn, chỉ cần hơi vô ý một chút sẽ khiến vạn kiếp bất phục(2), Lục Xung không dám để tiểu tiên nữ của hắn mạo hiểm.
(2) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Trong Kinh Phạm Võng có nói: Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục <Một phen mất thân người, vạn kiếp khó có lại được.>
Lục Xung nghĩ nếu bây giờ thẳng thắn nói cho Tô Anh biết tình hình thực tế, nàng có thể sẽ tức giận, cũng có thể sẽ đau khổ, nàng còn sẽ vì hắn lo lắng sợ hãi.
Hắn nghĩ tới trăm ngàn cách để mang nàng đi cùng hắn, nhưng lỡ như kế hoạch thất bại……
Trong lòng Lục Xung lập tức loại trừ khả năng này, nhưng đêm khuya từ trong mộng bừng tỉnh, đáy lòng ẩn chứa nỗi sợ hãi khiến hắn cảm thấy rất bất an.
Vì vậy, chỉ cần nàng chờ hắn một thời gian, chờ hắn quét sạch chướng ngại, chờ hắn mở đường, hắn sẽ quay lại đến tìm nàng, đến lúc đó hắn sẽ đem sự thật nói cho nàng, cầu xin nàng tha thứ.
Đến lúc đó mặc kệ nàng tức giận cũng được, đánh hắn mắng hắn cũng được, toàn bộ đều cho nàng quyết.
“Anh Anh, nàng có nguyện ý đến kinh thành cùng ta không?”
Rất nhiều việc không thể thay đổi đã được dự báo từ trước, tựa như theo bản năng Tô Anh muốn che lỗ tai lại, muốn trốn tránh.
Nhưng những lời Lục Xung nói ra đã không thể rút lại.
Tô Anh ngẩn ra, đôi mắt mê mang lại bất lực.
Không ai biết được sự thấp thỏm lo lắng trong lòng Lục Xung, hắn gắt gao nắm chặt lấy tay nàng: “Ta cần phải rời đi mấy tháng.”
Tô Anh sắc mặt tái nhợt, nàng ngây người nhìn hắn, tựa như muốn tiêu hóa thông tin này, há miệng thở dốc: “ Chàng phải đi sao?”
Âm thanh nàng run rẩy, ẩn chứa một tia khóc nức nở.
Nàng biết sớm hay muộn sẽ có ngày này, chỉ là nàng còn chưa nghĩ cách làm thế nào để giữ hắn lại mà.
Nàng đã cố gắng hết sức đối xử tốt với hắn thế mà.
Trái tim Lục Xung giống bị người ta dùng búa nặng nề đập một phát, hắn vội vàng duỗi tay ôm lấy nàng: “Ta muốn trở lại kinh thành giải quyết một số việc, chờ ta trở lại, chờ ta trở lại đón nàng, chúng ta cùng đến kinh thành được không?”
“Anh Anh, ta bảo đảm, chỉ vài tháng, khi mọi việc hoàn thành, ta liền sẽ trở về.”
Tô Anh trong lòng bối rối, nhưng cũng nghiêm túc mà nghe những lời hắn nói, nàng hiểu được hắn đang nói gì, nàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thật sao?”
“Đúng vậy, cho nên Anh Anh đến lúc đó nàng có nguyện ý đến kinh thành cùng ta không?” Lục Xung bàn tay vuốt ve phía sau lưng nàng, trấn an nàng lại như đang trấn an chính mình.
Hắn vốn không phải người dịu dàng, nhưng giờ phút này lại cực kỳ ôn nhu, thật ra trong lòng hắn đang rất căng thẳng, xiêm y sạch sẽ mới vừa thay lại đã thấm đẫm mồ hôi.
Tô Anh nhìn rõ khuôn mặt Lục Xung, nàng không bị vứt bỏ, hắn rời đi là bởi vì hắn có kế hoạch của riêng mình, hắn sẽ trở về, hắn sẽ quay lại!
Hắn sẽ trở về đón nàng.
Tô Anh liều mạng tự thuyết phục chính mình, không phải sợ!
Chu Huyền Diễm sẽ không lừa nàng.
Nhưng nàng phải rời khỏi núi Nhạn Hàng sao?
Tô Anh không biết, nàng không có gia đình, Tô phủ không phải nhà của nàng, mặc dù núi Nhạn Hàng là nơi nuôi nàng lớn nhưng đậy không phải là nhà mà nàng khao khát nhất từ trước đến giờ.
Suy nghĩ của Tô Anh hỗn loạn, nàng có thể cảm nhận được tình yêu của hắn, nàng cũng thích hắn, nàng không muốn rời xa hắn, nàng vẫn là nên đồng ý thôi.
Nhưng trong lòng nàng có quá nhiều vấn đề, hắn bắt buộc phải đi sao? Hiện tại nàng không thể đi cùng hắn sao?
Nàng không hiểu.
Tô Anh khổ sở mím môi, nàng không có cách nào nói ra, là bởi vì trong lòng nàng hiểu rõ, hắn nói ra có nghĩa rằng trong lòng hắn đã quyết định.
Lục Xung như là đoán được nàng muốn nói gì: “ Đường xá xa xôi, sự việc ở kinh thành rất phức tạp, Anh Anh ngoan ngoãn ở lại nơi này chờ ta quay lại nhé.”
“Chuyện rất quan trọng sao?” Tô Anh không biết hốc mắt mình đã đỏ, mặt hiện rõ vẻ bất an.
Lục Xung tàn nhẫn gật đầu.
Tô Anh cũng cảm thấy lời nói của nàng thật ngu ngốc, nàng không muốn làm hắn cảm thấy nàng không hiểu chuyện, nàng không muốn gây cho hắn thêm phiền toái.
Nàng nên tin tưởng hắn!
Tô Anh cố gắng hết sức, đôi môi mềm mại nở ra một nụ cười, nàng hít thật sâu, cố gắng chớp đi những giọt nước mắt trong mắt.
Nàng không thể khóc sướt mướt khiến người khác phiền lòng được, nàng rầu rĩ mà nói: “Vậy khi nào chàng đi?”
Hốc mặt Lục Xung cũng có chút hồng, không có kiêu ngạo, cũng không có đắc ý, hắn xoa xoa đầu nàng, nói: “Đừng lo lắng, hơn một tháng nữa cơ.”
Tô Anh cho rằng hắn muốn xử lý hàng hóa bị người Hồ cướp đi, duỗi tay ôm lấy eo hắn: “Ta không nỡ xa chàng.”
Trái tim Lục Xung bị nàng làm cho tan nát, tựa lên trán của nàng nói: “Ta cũng vậy.”
Mắt Tô Anh hơi hơi phiếm hồng sáng rực lên một chút: “ Như vậy……”
Lục Xung cúi đầu hôn cánh môi nàng: “Không được, nàng đi theo, ta không thể chăm sóc tốt cho nàng được, cho nên nàng an tâm ở lại núi Nhạn Hàng chờ ta được không?”
Lục Xung phá lệ trở nên vô cùng kiên nhẫn.
Tô Anh hít một hơi, thỏa hiệp gật gật đầu.
“ Chu Huyền Diễm, chàng nhất định không được quên ta!”
Tô Anh khổ sở nghĩ.
Lục Xung đem nàng ôm chặt vào lòng, hắn sao có thể quên nàng.
Một đêm đó, Tô Anh ngủ không ngon giấc.
Trong mộng đều là bóng lưng Lục Xung rời đi, khi nàng tỉnh lại thì trời đã sáng nhưng không thấy bóng dáng Lục Xung, hốc mắt nàng hồng hồng, trầm mặc một hồi lâu.
Tối hôm qua không phải là giấc mơ.
Tô Anh đứng dậy, ở bên gối đầu thấy được tờ giấy Lục Xung để lại cho nàng, cũng giống như hôm qua, hắn xuống núi.
Hắn nói bữa sáng hắn đã chuẩn bị, để ở trong nồi, bảo nàng ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối hắn trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho nàng.
Cuối cùng lưu lại hai chữ: Huyền Diễm.
Sống mũi Tô Anh hơi cay cay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bút danh hắn viết.
Từng nét bút đều rất khí phách, cho dù Tô Anh không có quá nhiều kiến thức về thư pháp cũng biết chữ hắn viết rất đẹp.
Cũng giống như những chữ nhỏ hắn tận tay khắc ở đầu giường cho nàng, từ trước tới nay Tô Anh chưa từng biết thì ra tên nàng lại đẹp như vậy.
Tô Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng không kìm được nước mắt, chiếc giường nhỏ của nàng đã được hắn dọn ra ngoài, để ở trong viện phơi nắng.
Mọi thứ đều được hắn an bài chu đáo.
Hiện tại, mặt trời cũng đã lên cao, ước chừng chỉ cần phơi mấy ngày là có thể ngủ được.
Tô Anh vặn ngón tay đếm đếm, chờ khi hắn rời đi, trời đã đến đầu thu, thời tiết chuyển lạnh.
Tô Anh không muốn hắn trên đường chịu khổ, nàng cẩn thận tính toán chuẩn bị hành lý cho hắn, vội vàng ăn bữa sáng xong liền xuống núi.
Chợ nhỏ khẳng định sẽ không có trang phục thu đông, chắc phải vào thành mới có.
Hôm qua Tần đại ca nói trong thành hiện tại có chút loạn, nhưng Tô Anh chỉ cần tưởng tượng đến việc Chu Huyền Diễm phải rời khỏi, trong lòng liền nôn nóng bất an, nàng không đi dạo lung tung, nàng chỉ mua trang phục rồi lập tức trở về.
Tô Anh tìm được một nơi để thuê xe ngựa, trả 70 văn tiền.
Trong xe cũng không lớn, bên trong đã có hai phụ nhân ngồi rồi, Tô Anh thân thiện mỉm cười với họ, chọn một bên không có ai, ngồi vào tận bên trong cùng.
Đợi nửa canh giờ, chiếc xe ngựa mới đầy ắp người, chậm rãi chạy về phía thành.
Thời điểm này, nắng có chút gay gắt, tám người ngồi lắc lư trong thùng xe nhỏ. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Tô Anh ngoan ngoãn ngồi dựa vào vách thùng xe, tay gắt gao ôm chặt lấy bao tay, tận lực co cơ thể mình lại.
Tuy nhiên, nàng vẫn có chút khó chịu, những sợi tóc nhỏ ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ bừng, mím môi, nhẹ nhàng hô hấp.
Đi trên đường lớn, nàng thấy từng đoàn binh lính đi dọc theo bên đường.
Trong thùng xe có mấy người nói chuyện phiếm: “Nghe nói trong thành có quan lớn tới.”
“Thật hả?”
“ Tất nhiên, nếu không sao có thể có nhiều binh lính như vậy!” Người nọ vén rèm lên, gặp một đôi quan binh cưỡi ngựa vượt qua xe ngựa bọn họ đang ngồi.
Trong xe dần dần trở nên náo nhiệt lên.
Mà Tô Anh chỉ mơ mơ hồ hồ nghe bọn họ nói chuyện, im lặng không nói chuyện.
Vừa tới cửa thành, nàng liền vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nếu không đi xuống, nàng hẳn sẽ bị sốc!
Tô Anh sau khi bình tĩnh lại, cũng không dám chậm trễ, ôm bao tay liền đi của hàng bán trang phục.
“Cô nương nhìn cái này, đây là áo ngoài có hai lớp bông dày, rất thích hợp cho thời tiết đầu đông sắp tới.” Tiểu nhị ân cần giới thiệu cho Tô Anh.
Cũng không khó trách hắn ân cần, cô nương này nhìn vẻ ngoài rất khiêm tốn, nhưng lại ra tay rất hào phóng, đã mua hai bộ trang phục.
Tô Anh cẩn thận sờ sờ, rất dày, còn có thể mặc thêm áo bên trong, nàng lấy túi tiền, mua nó.
Tiểu nhị mặt mày hớn hở, lời nói cũng dễ nghe: “Cô nương là mua cho ca ca trong nhà sao? Cô thật hiểu chuyện!”
Tô Anh lắc đầu.
Tiểu nhị nhíu mày tưởng tượng, bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy là mua cho phu quân!”
Nháy mắt mặt Tô Anh đỏ bừng, thẹn thùng đến mức khiến tai cũng đỏ, nàng ấp úng không biết nói cái gì.
Tiểu nhị liền cảm thấy chính mình đoán đúng rồi, hiểu rõ cười cười: “Vị phu quân kia của cô nương thật may mắn.”
Tô Anh muốn phủ nhận, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, nàng âm thầm cất giữ cái tên này, ai nàng không nói, chỉ một mình nàng biết.
Tô Anh thở ra một hơi nóng nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, nàng đỏ mặt, đánh giá trang phục trong cửa hàng, lại hỏi tiểu nhị: “Có áo ngoài dày hơn một chút không!”
“Có thì có, nhưng đều là kiểu dáng của năm ngoái, vị phu quân của cô nương là muốn đi xa nhà sao? Chuẩn bị sớm như vậy?” Tiểu nhị hỏi.
Đôi mắt Tô Anh ngập nước, nàng cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng: “Đúng vậy.”
Từ cửa hàng trang phục đi ra, trong tay Tô Anh cầm bốn cái bao lớn, bởi vì đều là trang phục dày, thoạt nhìn còn khoa trương hơn ngày hôm qua.
Tô Anh ngẩng đầu nhìn trời nắng gay gắt, nàng do dự một chút, chuẩn bị tìm một quán trà ngồi xuống, vừa lúc muốn lấp đầy bụng.
Tô Anh tùy ý tìm một cái quán trà ven đường, ngồi bên cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại có vài binh lính đi lại trên phố.
Nàng mới biết được cách đó không xa là nha môn.
Tô Anh suy nghĩ lung tung, suy đoán liệu có phải là phụ thân nàng hay không.
Nghĩ đến đây, Tô Anh cười nhạt, cho dù là nhìn thấy nàng, hắn cũng không nhận ra nàng.
Trong lòng Tô Anh ảm đạm, không muốn nghĩ đến nữa, ngược lại nhớ tới Chu Huyền Diễm, cũng không biết bọn họ có vô tình gặp được nhau ở trên phố không nhỉ?
Tiểu nhị ở quán trà bưng một chén mì đi tới, chặt đứt suy nghĩ trong lòng nàng: “Mời khách quan dùng.”
Tô Anh nhẹ giọng cảm ơn hắn, đang lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng vó ngựa chạy tới.
Bụi bay mù mịt, Tô Anh dùng bàn tay che chén lại, khẽ nheo mắt.
Tiểu nhị nói: “Hai ngày nay đều như vậy, nếu cô nương không thích, thì có thể thả màn che xuống.”
Tô Anh chớp chớp đôi mắt bị gió cát bay vào, mở to mắt, hốc mắt đỏ rực, nàng nhịn không được duỗi tay xoa xoa: “Vâng.”
Tô Anh duỗi tay giữ lấy dây mành trúc, trong lúc lơ đãng ngước mắt lên, khói bụi tan đi, hai mươi mấy binh lính khí phách oai hùng dừng lại ở cửa nha môn, tiếng ngựa hí, tiếng người ồn ào, mà nàng liếc mắt một cái liền thấy được dáng người bắt mắt nhất trong đó.
Tiểu nhị theo ánh mắt của nàng nhìn qua, cười nói: “Vị kia là người khó lường, là đại tướng quân doanh trại Tây Bắc của chúng ta! Thật uy phong!”
Người nọ mặc áo đen, cưỡi hắc mã, hơi ngẩng đầu, phía sau hắn là trời cao, mặt trời rực rỡ chói mắt, nhìn cứ như hắn là chủ nhân thiên hạ này.
Hắn trước nay đều không phải một người bình thường.
Tô Anh thần sắc mờ mịt, chớp chớp mắt, nước mắt lăn xuống, nàng tức giận nghĩ sao tiểu nhị này có thể nói tinh linh như vậy!
————————————————
Ta chưa kịp giải thích mà nàng đã phán ta tội chết…
—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”