Cận Vị Lai

Chương 5:




Tên bạn ngồi cùng bàn ghé vào tai Tĩnh Nhân nhỏ giọng nói, “Là hiệu trưởng.”
“Mọi người trước hết dừng công việc lại đã, giáo viên trước tiên ngừng dạy học, chú ý nghe tôi nói.” Chăm chú nghe, quả nhiên là vậy, buổi sáng thứ hai nào cũng sẽ nhất định xuất hiện một thanh âm giống nhau như đúc.
Mọi người đều dừng lại việc riêng của mình, nín thở mà đợi.
“Thông báo khẩn cấp, một tên tội phạm cấp A đã vượt ngục chạy trốn, hiện tại đã chạy đến thành phố của chúng ta, phía dưới là tin tức liên quan đến tên tội phạm cấp A: Số 5406, nam, tự xưng là Bạch, mười tám tuổi… Mong các học sinh đề cao cảnh giác, nếu có phát hiện đầu mối liên quan đến người này thì ngay lập tức phải liên hệ với cảnh sát, giúp cảnh sát mau chóng bắt được hắn.”
Nói xong, “bụp” một cái cắt luôn liên lạc.
Tựa như cũng đang tiêu hóa tin tức này, thật lâu trong phòng học mới từ từ khôi phục ầm ĩ, trên dưới trái phải đều thì thầm với nhau nêu ý kiến về cái tin tức vừa rồi.
“Trật tự, trật tự!” Thầy đại số trên bục giảng gõ mạnh cái thước vào bảng vài cái mới dẹp loạn được một số học sinh đang phấn khích, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn một số ánh mắt giao lưu với nhau về cái thông tin mới xuất hiện trong cuộc sống nhàm chán của học sinh.
“Các anh chị nhớ kĩ, bây giờ vẫn đang trong giờ học, các anh chị muốn nói cái gì không liên quan đến học tập thì chờ đến hết giờ hẵng nói.” Hắn nói xong cầm lấy phấn viết xoay người lên bảng, “Giờ thì tiếp tục học.”
Trong khi đó, Bạch rảnh rỗi cực nhàm chán bật TV, hắn ngồi trên ghế sofa, khi thì hai tay đan chéo, khi thì đặt ngang đùi, trong tay điều khiển liên tục chuyển kênh, đều chỉ nhanh chóng liếc qua rồi chuyển. Chẳng biết vì sao, trong lòng luôn cảm thấy rối rắm, làm hắn đứng ngồi không yên.
Như đã được định trước, Bạch chuyển đến kênh tin tức đài truyền hình quốc gia mà sáng nay Tĩnh Nhân đã xem, hắn vô thức không chuyển kênh nữa, ánh mắt dừng lại trên màn hình. Trên đó đang thông báo tin tức làm hấp dẫn sự chú ý của hắn:. ngôn tình hay
“…Một thiếu nên tên Bạch vượt ngục đã bị liệt vào tội phạm cấp A, mong toàn bộ người dân thành phố ra ngoài nhớ chú ý an toàn bản thân, nếu phát hiện thông tin hữu dụng thì cấp tốc liên hệ với cảnh sát…”
Quả nhiên… Bạch lạnh lùng cười.
Cuối cùng cũng đã đuổi đến tận đây. Hắn gập các đốt ngón tay phải lại, ở trên mặt bàn trà thủy tinh nhẹ nhàng gõ. Nói cách khác, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Mà trong một cái ngõ tắt cách nhà Tĩnh Nhân chưa đến một trăm mét, rất nhiều binh sĩ đang vây quanh cái ngõ nhỏ hẹp này, còn có hai người quân nhân khác đứng canh chừng ở đầu hẻm. Mà ở trung tâm, một người mặc đồ trắng cầm máy dò xét thong thả đi đi lại lại trong ngõ, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào màn hình trên máy dò.
“Đô——” Máy dò kêu một tiếng dài, hắn cuối cùng cũng thấy có dấu hiệu mình mong muốn, không tự chủ được mặt lộ dáng vẻ tươi cười.
Bác sĩ Trần đưa mắt lên nhìn, dừng lại ở phần chính giữa, chỉ còn cách khoảng một gang bàn tay, chính là ở trên cái nắp cống nước sơn đã bị bong ra từng mảng, con chuột ở phía trên đang chạy đi chạy lại.
“Chính là chỗ này”, nụ cười của hắn càng mở rộng, “Số 5406, ngươi nhất định là không thể trốn thoát khỏi tay ta.”
……………………………
“Tốt, tôi đã biết.”
Cúp điện thoại của bác sĩ Trần gọi đến, Dương Thiếu Kỳ một lần nữa nhìn về phía người ở trước mặt, “Cục trưởng Uông, chuyện kế tiếp đành làm phiền anh.”
Uông Chí Xa cố sức xua xua tay, cúi đầu khom lưng, “Đâu có, đây là phần trách nhiệm của tôi, tôi phải làm, truy nã tội phạm cực kì hung ác như vậy là việc không thể chối từ.”
“Yên tâm đi, “Dương Thiếu Kỳ vỗ vỗ vai hắn, “Cục trưởng Uông nhiệm vụ lần này nếu có cống hiến, tôi đều có thể viết chi tiết từng việc trong báo cáo.”
“Làm phiền thiếu tướng.” Trên khuôn mặt với ba tầng cằm Uông Chí Xa tự mình nặn ra một bộ dáng tươi cười như một đóa hoa cúc, mắt, mũi, cằm đều giống như một đường chỉ. Dương Thiếu Kỳ thấy buồn nôn.
Bỏ đi…không nhìn hắn nữa, Dương Thiếu Kỳ tiếp tục nói lại vấn đề chính, “Vậy, bây giờ bắt đầu đi.”
“Được.”
Cục trưởng Uông phất tay ra hiệu cho cảnh viên ở bên cạnh đi ra ngoài, chờ đến khi hắn đóng cửa, sau đó mới bước đến bàn làm việc, nhấn một cái nút ở bên sườn ngăn kéo, cách mặt bàn độ cao năm mươi cm trên không trung đột nhiên xuất hiện một cái màn hình. Sau một vài thao tác thuần thục, xuất hiện một cái yêu cầu điền mật mã vào khung đối thoại, cách đó không xa Dương Thiếu Kỳ theo tự nhiên quay mặt vào tường.
“Được rồi.”
Sau khi nhập vào mật khẩu chính xác, màn hình bên ngoài như có một tầng nước lưu động, sau đó bắt đầu xuất hiện một loạt tên, đồng thời còn thay đổi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong giây lát đã biến thành một điểm nhỏ.
Dương Thiếu Kỳ đi tới bên cạnh Uông Chí Xa, nhìn xuống, “Đây là thông tin cá nhân của toàn bộ người dân thành phố?”
“Đúng vậy, thiếu tướng, đây là kho tin tức cá nhân mà anh muốn.”
Bởi vì quốc gia đối với lý lịch cá nhân của mỗi công dân quản lý rất chặt, chỉ có quản lý địa phương hoặc cục trưởng bộ cảnh sát mới có quyền lợi tự mình đăng nhập cơ sở dữ liệu của cư dân thành phố, cho dù thiếu tướng chức vị cao như hắn, cũng không có quyền lợi, cho nên Dương Thiếu Kỳ muốn bắt Bạch trở về, mới phải tìm Uông Chí Xa giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.